Có lẽ người đàn ông này chỉ đang thực hiện tinh thần trách nhiệm của mình.
Đang suy nghĩ linh tinh thì điện thoại rung lên hai tiếng, lão hồ ly không có tin
tức gì lại lần đầu tiên trong lịch sử gửi tin nhắn cho cô: [Ngày mai tôi về nước,
ngày kia gặp]
Nam Tê Nguyệt dụi mắt, vô cùng bình tĩnh trả lời: [Được]
Lục Bắc Đình: [Nhớ mặc thêm áo]
Nam Tê Nguyệt không trả lời, nằm trên giường lăn hai vòng.
Chắc kèo rồi, thực ra Lục Bắc Đình là một người chồng lịch lãm đơn thuần,
không liên quan đến gì dục v/ọng.
Như vậy cũng tốt, ít nhất không đi chệch quỹ đạo.
Nằm một lúc, Nam Tê Nguyệt đột nhiên nhớ ra ngày mai dường như cũng là
ngày Giản Cam về nước. Mở lịch sử trò chuyện, cô ghi lại thời gian máy bay hạ
cánh, chuẩn bị thẳng tiến đến sân bay đón đứa con nuôi chưa từng gặp mặt
của mình.
Chuyến bay từ London về Bắc Thành hạ cánh lúc 7 giờ 30 tối. Nam Tê Nguyệt
đeo khẩu trang và đội mũ, che chắn kín mít, đôi tay đeo găng giơ cao một tấm
biển nhỏ đợi ở cổng đón số một. Trên tấm biển viết: “Chào mừng Đại Cam và
Đậu Đậu trở về với vòng tay Tổ quốc”.
Dòng người đông đúc lần lượt ùa ra, Nam Tê Nguyệt cố gắng tìm kiếm bóng
dáng một lớn một nhỏ, ngoài tâm trạng phấn khích dâng trào thì phần nhiều là
sự căng thẳng.
Dù sao thì lát nữa người cô sắp gặp ngoài Giản Cam ra còn có đứa con trai
nuôi mà cô chưa từng gặp mặt.
Năm đầu tiên quen Giản Cam, Nam Tê Nguyệt và cô ấy vẫn chỉ là mối quan hệ
hợp tác đơn thuần. Sau này không biết đã chạm đến điểm nào mà qua lại vài
lần lại phát hiện ra cả hai hợp nhau một cách đáng ngạc nhiên.
Cách một mạng Internet, cách một quốc gia, đây đã là năm thứ 7 họ trở thành
tri kỷ.
Đám đông ồn ào, tiếng gọi nhau của người thân bạn bè đã đón được người
thành công hòa cùng tiếng loa phát thanh chất lượng cao. Nam Tê Nguyệt đợi
một lúc, rảnh tay lấy điện thoại ra gửi đặc điểm trang phục của mình cho Giản
Cam.
Không lâu sau, cách đó không xa, một cặp mẹ con mặc đồ đôi màu đỏ đang đi
về phía này.
Hai người ăn mặc sành điệu khiến đám đông qua lại không khỏi liếc nhìn thêm
vài lần, đặc biệt là cậu bé kéo chiếc vali đi bên cạnh người phụ nữ, tỷ lệ người
ngoái đầu nhìn là một trăm phần trăm.
Trái ngược với khí chất của mình, vừa mở miệng cô ấy đã càu nhàu: “Sao con
nói nhiều thế! Người phụ nữ xinh đẹp đội mũ đen, khẩu trang đen, áo phao
màu kaki phối với khăn quàng màu caramel chính là mẹ nuôi của con! Mau tìm
đi!”
Cậu bé bị mắng thì ngơ ra, đầy dấu hỏi trên mặt: “Màu kaki là màu gì ạ? Màu
caramel là màu gì? Mẹ ơi, mẹ không thể nói tiếng người được sao, con mới 6
tuổi, không phải 60 tuổi, con không hiểu!”
Tiếng Trung của cậu bé rất tốt nhưng lại pha chút âm điệu nước ngoài.
“Vậy thì tìm người cầm tấm biển, trên tấm biển có tên con đấy” Người phụ nữ
thở dài một hơi, nheo mắt đi về phía cổng ra số một.
Chỉ trách lúc ra ngoài vội quá không mang kính áp tròng, hiện tại chỉ có thể
dựa vào đôi mắt của một đứa trẻ 6 tuổi không phân biệt được màu kaki và
màu caramel.
“Mẹ ơi, vậy con tên là Giản Nguyên Tiêu hay Giản Đậu? Về nước rồi có được gọi
tên tiếng Anh nữa không ạ?” Cậu bé vừa thở dài vừa nghiêm túc tìm kiếm, có
vẻ như lười hỏi thêm tấm biển là cái gì.
Đi được vài bước, dường như đã khóa được mục tiêu nào đó, chưa đợi người
phụ nữ trả lời câu hỏi cậu bé đã vui mừng reo lên: “Mẹ ơi, Mẹ ơi, con tìm thấy
mẹ Nguyệt rồi!”
“Ở đâu? Ở đâu?” Giản Cam cận bốn độ, cố hết sức tập trung tròng mắt.
“Ở kia! Có người đang giơ quả chanh to tướng!” Đậu Đậu xác nhận không
nhầm, phấn khích đến mức bỏ rơi mẹ ruột, chạy như bay về phía mẹ nuôi của
mình.
Tấm biển được Nam Tê Nguyệt đặt làm từ sớm rất công phu, ngoài chữ viết
còn có hình hoạt hình của quả chanh và hạt đậu.
“Mẹ Nguyệt! Đậu Đậu đến rồi đây!” Hành khách đã tản đi gần hết, cậu bé chạy
không gặp chút trở ngại nào, tiếng gọi vang vọng khắp đại sảnh.
Nam Tê Nguyệt nghe thấy tiếng gọi trước rồi mới khóa chặt tầm mắt, sau khi
xác định người ở phía xa chính là Giản Cam, cô dời mắt xuống dưới, vui vẻ bắt
chước dáng vẻ của Đậu Đậu mà lao ra.
“A a a a, con trai của mẹ ơi!” Nam Tê Nguyệt trượt một bước lao tới ôm chầm
lấy Đậu Đậu, một lớn một nhỏ va vào nhau cười toe toét.
Khóe miệng Giản Cam giật giật, cảm thấy màn nhận người thân quy mô lớn
này có chút mất mặt, đứng yên tại chỗ chờ cảm xúc của họ lắng xuống.
“Nam Tê Nguyệt?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên trái, giọng điệu
mang một chút nghi ngờ. Ngay lúc cô nghe tiếng quay đầu lại, anh nhàn nhạt
bổ sung thêm một câu: “Đâu ra đứa con trai lớn như vậy?”
Có lẽ anh nên hỏi tại sao cô lại xuất hiện ở đây trước, nhưng nhìn thấy cảnh
tượng “mẹ con” gặp nhau vui vẻ này, anh thực sự không nhịn được mà trêu
chọc.
Nam Tê Nguyệt ngẩn người khi nghe thấy giọng nói, sau khi quay đầu lại nhìn
thấy chủ nhân của giọng nói thì hoàn toàn đơ máy.
Tại sao Lục Bắc Đình lại xuất hiện ở đây?
Một lúc sau, cô dường như nhớ ra điều gì đó, dưới ánh mắt của Đậu Đậu trong
lòng, cô cười một tiếng: “Ha, lâu rồi không gặp”
Lục Bắc Đình nheo mắt cười: “Đúng là lâu rồi không gặp”
Có lẽ ánh mắt này quá nóng bỏng, Nam Tê Nguyệt không kịp né tránh, ho nhẹ
một tiếng rồi đặt Đậu Đậu xuống: “Anh cũng vừa xuống máy bay à?”
Thấy anh cứ nhìn Đậu Đậu, Nam Tê Nguyệt giải thích: “Bạn tôi vừa về nước, tôi
đến đón”