Dụ Hôn

Chương 24



Sẵn sàng

“Ừm, tôi thấy rồi” Lục Bắc Đình nhìn cậu bé đang nép sát bên cô, giọng nói dịu

đi một chút: “Con nuôi à?”

Nhắc đến con nuôi, Nam Tê Nguyệt không kìm được nụ cười, gật đầu nói: “Ừm,

nhận miễn phí đấy, đáng yêu không?”

Lục Bắc Đình: “…”

Đậu Đậu ngước nhìn người đàn ông trước mặt, hoàn toàn không dám động đậy,

tay nhỏ níu chặt áo phao của Nam Tê Nguyệt, dường như để che giấu sự căng

thẳng của mình.

Lục Bắc Đình cúi mắt nhìn một lúc, luôn cảm thấy đứa trẻ này trông giống ai

đó.

“Chắc có người đến đón anh rồi chứ?” Nam Tê Nguyệt thấy anh không động

đậy bèn lên tiếng hỏi.

“Ừm” Lục Bắc Đình vừa nghe đã biết ý cô là đuổi anh đi, lúc thu lại ánh mắt

không quên dặn dò: “Không phải mai có việc sao? Tối nay ngủ sớm đi, đừng

phấn khích quá”

Nam Tê Nguyệt cong mày: “Okie”

Người đã đi rồi, Đậu Đậu thở phào nhẹ nhõm. Giản Cam bước tới, hất cằm:

“Tiểu Nguyệt, người đàn ông của cậu đúng là cực phẩm trong cực phẩm đấy!”

“Cũng tàm tạm, chỉ là không thân lắm” Nam Tê Nguyệt xua tay, cúi xuống bế

Đậu Đậu lên lại, tươi cười rạng rỡ: “Nói gì đến đàn ông chứ, đi với tớ, mời hai

người một bữa thịnh soạn!”

“Chỉ là cảm thấy hơi giống ai đó” Giản Cam vừa theo sau vừa lẩm bẩm một

câu.

Trở về Lục Giang Danh Thành, bữa ăn thịnh soạn mà Nam Tê Nguyệt đặt vừa

hay được giao lên lầu. Giản Cam sau một ngày mệt mỏi trên máy bay, cởi áo

khoác ra liền ngã đầu vào chiếc ghế sofa nhỏ, nhắm mắt lại giả chết.

Đậu Đậu ngoan ngoãn đứng trên ghế giúp Nam Tê Nguyệt lấy các nguyên liệu

lẩu trong hộp thức ăn ra bày biện gọn gàng. Cậu bé lớn lên ở nước ngoài lần

đầu tiên được ăn lẩu, mở ra cánh cửa tò mò, miệng nhỏ không ngừng hỏi: “Đây

là cái gì? Cái này là cái gì ạ?”

Nam Tê Nguyệt không hề phiền lòng mà giải thích từng thứ một, khóe miệng

từ lúc gặp Đậu Đậu đến giờ chưa từng hạ xuống: “Mẹ con thật xấu, sao lại

không đưa con đi ăn lẩu bao giờ”

“Đúng đó!” Đậu Đậu chống hai tay lên hông, “Mẹ lười chết đi được!”

Giản Cam đang giả chết giơ một cánh tay lên phản đối: “Mẹ nghe thấy đấy

nhé”

Đậu Đậu run rẩy: “Mẹ Nguyệt cứu con”

“Yên tâm, mẹ nuôi che chở cho con” Nam Tê Nguyệt phấn khích đến mức cảm

thấy mình đang bay trên mây, sau khi xử lý gần xong nguyên liệu liền gọi to:

“Cam à, mau bò dậy đi rửa tay đi, con trai cậu sắp chết đói rồi”

Đậu Đậu gật đầu, phát ra một giọng sữa nhỏ nhẹ: “Đói chết mất thôi”

Người trên sofa không hề động đậy.

“Giản Tiểu Cam!” Nam Tê Nguyệt gầm lên.

Giản Cam: “…”

Thở dài một tiếng, cô ấy lẳng lặng bò dậy, tiện thể ngoắc tay ra hiệu cho Đậu

Đậu lại cùng rửa.

Đậu Đậu nhe hai hàm răng, giơ ngón tay cái tán thưởng Nam Tê Nguyệt.

“Ở sân bay tớ đã nghe rồi, chồng cậu nói ngày mai cậu còn có việc, tối nay

chúng ta ăn xong thì nghỉ ngơi, thu lại tâm trạng phấn khích, đợi khi nào cậu

rảnh chúng ta lại đi chơi” Giản Cam ngồi vào bàn, pha cho Đậu Đậu một chén

nước chấm không cay, ngửi mùi lẩu quen thuộc, dường như chìm vào ký ức

nào đó, thở dài một hơi mới từ từ cầm đũa lên.

“Hai từ ‘chồng cậu’ sao nghe thấy kỳ kỳ” Nam Tê Nguyệt gắp cho Đậu Đậu một

ít rau xanh, đối diện với ánh mắt ghét bỏ của cậu bé liền trừng mắt lại: “Không

ăn rau xanh là không cao được đâu”

Giản Cam bị viên thịt trong miệng làm nóng đến mức phải hà hơi liên tục, nghe

thấy lời này liền cười khúc khích: “Nghe vài lần là quen thôi, cách hiệu quả

nhất là chính cậu cũng gọi nhiều vào”

“Cậu có dự định gì?” Nam Tê Nguyệt trực tiếp bỏ qua chủ đề này, “Ngày mai là

sinh nhật 6 tuổi Đậu Đậu, có muốn tìm cho nó một trường mẫu giáo không?”

Đậu Đậu nghe thấy mình sắp đến sinh nhật mình thì ngẩng đầu lên cười ngây

ngô.

“Tìm trường mẫu giáo?” Giản Cam trừng lớn mắt, “Tớ đưa nó về là để cho nó

vào lớp một”

Nam Tê Nguyệt nhìn cô ấy như nhìn một kẻ ngốc: “Hiện tại lớp một đã học học

kỳ hai rồi, Đậu Đậu mới tốt nghiệp mầm non, trường nào nhận? Hơn nữa cậu

vừa về, đã làm xong các giấy tờ liên quan chưa?”

Nam Tê Nguyệt cười ha hả: “IQ của con trai tớ thừa sức đè bẹp mấy học sinh

tiểu học đó! Hộ khẩu vốn dĩ đã ở Bắc Thành này, giấy tờ cũng đã làm xong từ

lâu rồi, tớ còn mua một căn hộ ở ngay cạnh nhà cậu nữa đấy, chỉ là chưa sửa

sang thôi”

Nam Tê Nguyệt: “…”

Đậu Đậu bị hơi lẩu xông lên mũi, hít hít mũi, lắc lắc cái đầu nhỏ nhìn hai bà mẹ

của mình cãi nhau.

“Cậu cứ yên tâm ở nhà tớ, khi nào nhà bên cạnh sửa xong thì cậu chuyển qua.

Sau ngày mai tớ phải vào đoàn làm phim rồi, chắc sẽ bận không về được”

Nam Tê Nguyệt bị cay đến sặc ho một tiếng, nhận lấy tờ giấy ăn Giản Cam đưa

qua lau lau.

“Tớ cũng nghĩ vậy, yên tâm, làm chị em bảy năm, tớ nhất định sẽ coi nhà cậu

như nhà mình” Giản Cam ăn rất đã, gắp từng miếng thịt lớn bỏ vào miệng,

thỉnh thoảng gắp một ít thịt vào bát của Đậu Đậu nhưng lại bị Đậu Đậu lén lút

gạt sang một bên.

Đậu Đậu cắn hàm răng sữa, âm thầm thở dài, trong thế giới nội tâm không

ngừng phản kháng “không ăn thịt mỡ, không ăn thịt mỡ, không ăn thịt mỡ”.

Nhưng tại sao người mẹ thân yêu của cậu lần nào cũng gắp thịt mỡ cho cậu!

Đậu Đậu cạn lời luôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.