Khi Mắt Anh Ấy Mở Ra

Chương 13



Sẵn sàng

Trong phòng tắm của phòng ngủ chính, y tá đang cẩn thận lau khô những giọt

nước trên cơ thể Elliot bằng khăn khô.

Chân anh vẫn còn yếu và anh chỉ có thể đứng dậy nếu có ai đó giữ anh lại, vì

vậy anh cần sự giúp đỡ của y tá. Y tá này đã chăm sóc anh kể từ khi anh gặp

tai nạn.

Anh là một người đàn ông trung niên, tỉ mỉ và cẩn thận trong công việc.

– Anh có vết bầm tím ở đùi, anh Foster. Tôi sẽ đi lấy thuốc mỡ cho anh. – Y tá

nói khi mặc áo choàng tắm cho Elliot và giúp anh ra khỏi phòng tắm.

Elliot ngồi trên mép giường và mở áo choàng tắm ra để nhìn vết bầm tím khi y

tá bước ra khỏi phòng.

Không phải là anh không có cảm giác ở chân, nhưng khi Avery véo anh, anh đã

kiềm chế và giả vờ như không cảm thấy gì.

Không hiểu sao anh cứ nhớ lại khuôn mặt khóc lóc của Avery. Ngoài ra, mùi

hương độc đáo của cơ thể cô vẫn còn vương vấn trong tim anh.

Elliot chưa bao giờ cảm thấy như vậy với một người phụ nữ trong suốt những

năm tháng của mình.

Chưa bao giờ có một người phụ nữ nào có thể khiến anh cảm thấy những cảm

xúc kỳ lạ như vậy. Có điều gì đó ở Avery Tate và bằng cách nào đó đã khơi dậy

điều gì đó bên trong anh.

Anh có cần phải cảm thấy như vậy với một người phụ nữ mà anh sắp ly hôn

không? Đó là một cảm giác hoàn toàn kỳ lạ và vô lý đối với anh.

Tuy nhiên, nếu anh có cơ hội trải qua điều đó một lần nữa, anh vẫn sẽ mất bình

tĩnh và xé toạc váy cô.

Vào lúc bảy giờ sáng hôm sau, Avery cố tình thức dậy sớm để tránh Elliot và

ăn sáng. Cô bước ra khỏi phòng ngủ và đi về phía phòng ăn.

– Thưa phu nhân! Hôm nay cô cũng dậy sớm! Bữa sáng đã sẵn sàng rồi. – Bà

Cooper chào đón cô với một nụ cười.

Từ “cũng” được nhấn mạnh mạnh mẽ.

Vì Elliot đang ở đó, cô nên quay lại phòng của mình.

– Sáng nay tôi đã làm một ít ravioli chay cho cô. Tôi đã đặc biệt làm cho cô vì

hôm qua cô đã nói rằng không muốn ăn thịt. Tôi hy vọng nó hợp với khẩu vị

của cô. – Bà Cooper nói một cách nồng nhiệt khi bà hộ tống Avery đến chỗ

ngồi của cô ở bàn ăn.

Avery trông như đang ngồi trên đống lửa với khuôn mặt bồn chồn. Cô cũng có

thể viết dòng chữ “Tôi không muốn gặp anh, Elliot Foster” trên khuôn mặt của

mình.

Elliot không nhìn thẳng vào cô, nhưng anh cảm thấy sự phản kháng phát ra từ

cô.

– Chúng ta sẽ gặp mẹ tôi sau bữa sáng. Cô nên biết mình nên nói gì và không

nên nói gì. – Anh nói một cách thờ ơ.

– Khi nào anh định đưa tiền cho tôi trả chiếc váy tối qua đó? – Avery hỏi một

cách nghiêm khắc.

Nếu anh muốn cô hợp tác và đi gặp Rosalie thì cũng được, nhưng trước tiên

anh phải trả hết nợ.

– Ở nhà không có nhiều tiền mặt. Tôi có thể chuyển khoản cho cô nếu cô đang

vội. – Elliot nói khi nhấp một ngụm sữa.

– Được. Đây là số tài khoản của tôi! – Avery vừa nói vừa rút điện thoại ra, mở

số tài khoản và đưa cho Elliot.

– Bao nhiêu vậy? – Elliot hỏi khi anh đặt cốc sữa xuống và rút điện thoại ra.

– Năm nghìn. – Avery trả lời.

Elliot ngước mắt lên và trừng mắt nhìn cô. Cô không hề cảm thấy tội lỗi.

– Không phải ghi là bốn nghìn năm trăm đô la trên nhãn à?

– Vậy thì anh còn hỏi tôi làm gì?

Avery đáp trả rồi giơ tay phải lên và nói thêm.

– Năm trăm đô la thêm là để chi trả cho chi phí y tế.

Cổ tay mà Elliot nắm lấy hôm qua bị bầm tím rất sâu nên cô dự định sẽ ghé

qua hiệu thuốc khi có thời gian. Cô không cảm thấy tệ khi yêu cầu thêm năm

trăm đô la cho việc đó.

Elliot liếc nhìn cổ tay Avery và môi anh hơi mím lại. Anh chuyển bốn nghìn

năm trăm đô la cho cô.

Một phần ba cơn giận của Avery lắng xuống sau khi nhận được tiền.

– Đừng nghĩ rằng tôi sẽ tha thứ cho anh chỉ vì anh đã trả tiền cho tôi. Tôi sẽ

không tha thứ cho anh ngay cả khi anh đưa cho tôi thêm bốn nghìn năm trăm

đô la nữa. – Avery nói.

Elliot không đáp lại những lời tàn nhẫn của cô mà lặng lẽ lăn xe lăn đi. Sự im

lặng của anh đã dập tắt một phần ba cơn giận của cô.

Vào lúc chín giờ sáng, gia đình Foster đã tập trung tại dinh thự cũ để thăm

Rosalie mới xuất viện.

Lần này Rosalie đã được xuất viện từ phòng ICU, điều đó có nghĩa là tình trạng

của bà nghiêm trọng hơn nhiều so với lần trước bà nhập viện vì tăng huyết áp.

– Con thấy thế nào, Elliot? – Rosalie hỏi.

Bà không nỡ trách con trai mình khi nhìn thấy anh, nhưng thay vào đó lại lo

lắng cho sức khỏe của anh.

– Khá tốt. – Elliot trả lời.

Nhìn thấy khuôn mặt già nua và yếu ớt của mẹ, anh kìm lại một số lời muốn

nói.

– Thật tốt khi nghe điều đó.

Rosalie nói và chuyển ánh mắt sang Avery, rồi hỏi.

– Còn con thì sao, Avery? Elliot vẫn làm khó con sao? Con phải nói cho mẹ biết

nếu nó vẫn làm.

– Anh ấy không làm vậy. Ngược lại, mẹ cần phải chăm sóc bản thân mình. –

Avery lắc đầu và nói.

– Mẹ sẽ ổn miễn là con và Elliot vẫn ổn. Avery, Elliot chưa bao giờ hẹn hò hay

theo đuổi một cô gái nào trước đây. Thằng bé có thể không dịu dàng hay lãng

mạn nhưng mẹ hy vọng con có thể tha thứ cho nó. Dù sao thì nó cũng là đàn

ông. Sự nghiệp của nó sẽ được đặt lên hàng đầu. Con không nghĩ vậy sao? –

Rosalie nói.

Bà đang cố gắng thuyết phục Avery. Tuy nhiên, Avery cảm thấy vô cùng lo

lắng.

Elliot chưa từng hẹn hò ư? Anh chưa từng theo đuổi một cô gái nào sao? Làm

sao có thể như vậy được? Có vẻ như Rosalie không hiểu rõ con trai mình lắm.

– Avery, mẹ nghe nói công ty của cha con đang gặp một số vấn đề và sắp phá

sản. -Rosalie nói.

Bà vừa rời bệnh viện nhưng đã lo lắng về đủ thứ rắc rối.

– Mẹ đã hỏi luật sư rồi. Chuyện này không liên quan gì đến con nên món nợ

của cha con không thể đổ hết lên đầu con. Con chỉ cần ở bên Elliot và trở

thành vợ thằng bé là được.

Avery biết rất rõ rằng Rosalie luôn đối xử với cô như một con tốt nhưng cô

không thể sống cuộc đời của mình theo lý tưởng của bà già đó.

– Ba con đã mất rồi nhưng ông ấy không muốn thấy công ty sụp đổ nếu ông ấy

vẫn còn sống. Vì vậy, con sẽ cố gắng hết sức để giành chiến thắng trong trận

chiến không cân sức này. – Avery nói với giọng điệu không hề khiêm tốn hay

hống hách.

– Ôi, Avery! Cha của em không chi nhiều cho em ngay cả khi công ty của ông

ấy kiếm được tiền, đúng không? Bây giờ ông ấy đã mất, em đang nắm giữ một

công ty đang thất bại và sẽ không buông tay. Chuyện gì vậy? Em có nghĩ đến

việc để Elliot ho ra tiền để giúp em không? – Chị dâu của Elliot, Olivia Tate thốt

lên.

– Anh nghe nói rằng cha của em nợ một trăm hai mươi lăm triệu! Đó không

phải là một số tiền nhỏ. Một người bình thường sẽ không cho em vay số tiền

đó, và họ sẽ không thể ho ra nhiều như vậy… Em có nghĩ đến việc vay tiền từ

gia đình chúng ta không? – Anh trai của Elliot, Henry Tate nói.

Avery chưa bao giờ nghĩ đến việc nhờ Elliot giúp cô trả tiền, vì vậy cô vô cùng

không hài lòng với những nhận xét của gia đình.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô khi họ chờ đợi phản ứng của cô.

– Tất cả mọi người đều nghĩ quá cao về em. Ngay cả khi em yêu cầu vay tiền từ

Elliot, anh ấy sẽ không bao giờ đưa cho em. Em biết hoàn cảnh của mình. Em

sẽ nghĩ ra cách. – Avery nói một cách chua chát.

Lời cô nói khiến các thành viên gia đình Foster nhẹ nhõm.

Cô nói đúng. Elliot đã khăng khăng đòi ly hôn với cô kể từ khi anh tỉnh dậy, vậy

tại sao anh lại đưa tiền cho cô?

Cảm xúc của mọi người đều dịu đi khá nhiều sau khi uống trà sáng.

– Không phải là không thể để con giúp công ty của cha mình, Avery. Chỉ cần

con có con của Elliot thì thằng bé chắc chắn sẽ cho con vay tiền. – Rosalie

nắm tay Avery và nói.

Avery vuốt bụng và liếc nhìn Elliot. Anh đang nhấp một ngụm trà và trông

hoàn toàn bình tĩnh, như thể anh không nghe thấy những lời mẹ anh nói với cô.

Avery và Elliot rời khỏi dinh thự cũ sau bữa trưa. Khi họ ngồi ở ghế sau xe trên

đường về nhà, anh đang chìm đắm trong suy nghĩ, còn cô thì nhìn ra ngoài cửa

sổ. Không khí trong xe tĩnh lặng đến kỳ lạ.

– Nếu cô mang thai con của tôi thì tôi sẽ tự tay giếc chết nó. – Elliot đột

nhiên nói bằng giọng lạnh lùng.

Một luồng khí lạnh chạy dọc cơ thể Avery, đôi môi cô hé mở như muốn nói gì

đó nhưng không một âm thanh nào được phát ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.