Thảm Họa Ập Đến: Ôm Kho Hàng Trăm Tỷ, Ta Tung Hoành Ngày Tận Thế

Chương 2.1: Vàng có thể nâng cấp không gian



Sẵn sàng

Mộc Cửu Nguyệt cố nén cơn thèm đồ ăn, cuối cùng phải dùng sức bịt mũi

miệng, không để mình ngửi thấy những mùi hương hấp dẫn đó, rồi mới nhanh

chóng lao đầu vào phòng ký giấy của văn phòng phường.

Vừa vào, phòng ký giấy của văn phòng phường đã ồn ào náo nhiệt.

Có mấy cư dân của tiểu khu Hạnh Phúc đang cãi vã ầm ĩ với người của văn

phòng giải tỏa, yêu cầu tăng tỷ lệ bồi thường giải tỏa, hai bên đang tranh cãi

không dứt.

Mộc Cửu Nguyệt tìm một nhân viên đang đứng xem kịch, trực tiếp rút giấy

chứng nhận quyền sở hữu nhà đất của mình ra, hạ giọng nói: “Tôi có phải là

người đầu tiên ký tên không?”

Nhân viên đó mừng rỡ, gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng, vâng, cô là người đầu tiên.

Để tôi xem giấy chứng nhận của cô!”

“Khoan đã” Mộc Cửu Nguyệt đưa tay đè lên giấy chứng nhận, tiếp tục xác

nhận với cô ta: “Người đầu tiên ký tên có được thưởng thêm không?”

“Có, có chứ. Thưởng thêm 10% tiền đền bù giải tỏa, cộng thêm một bao gạo và

một bao bột mì” Nhân viên trả lời: “Vừa rồi lãnh đạo chúng tôi có dặn, thêm

một phần thưởng nữa, thưởng một chiếc vòng tay vàng của hãng Châu Mỗ

Phúc! Cô xem, bây giờ có muốn ký không?”

Mộc Cửu Nguyệt hài lòng buông tay: “Đương nhiên rồi, phiền cô”

“Không phiền, không phiền” Nhân viên nhanh nhẹn rút ra một tờ đơn, đưa cho

Mộc Cửu Nguyệt điền.

Mộc Cửu Nguyệt điền hết những gì có thể điền, bỏ qua những gì không thể.

Dù sao thì tiểu khu Hạnh Phúc sớm muộn gì cũng bị ngập, ba tháng sau, cư

dân gốc sẽ kẻ chạy, người tan, kẻ chết, người bị thương.

Cô còn kiên trì cái gì nữa?

Ký tên, đóng dấu, nhận tiền, lĩnh quà.

Một mạch hoàn thành.

Mấy hộ dân tiểu khu Hạnh Phúc bên cạnh vẫn đang hùng hồn mặc cả, Mộc

Cửu Nguyệt đã lặng lẽ rời đi từ cửa nhỏ bên cạnh.

Tìm một góc không có camera giám sát, không có người, Mộc Cửu Nguyệt

ném hết những thứ vừa nhận được vào không gian.

Đột nhiên, bước chân cô lảo đảo, ánh mắt thoáng chốc mơ hồ.

Tuyền Lê

Mộc Cửu Nguyệt lập tức cảnh giác đứng thẳng người dậy.

Ủa, có chuyện gì vậy?

Trước đây bỏ đồ vào không gian đâu có bị như thế này!

hoanh-ngay-tan-the/chuong-2-1-vang-co-the-nang-cap-khong-gianhtml]

Mộc Cửu Nguyệt nhanh chóng lao vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại, bắt đầu quan

sát không gian của mình.

Bỗng nhiên, cô ngập ngừng dùng tay đo đi đo lại chiều dài của không gian,

cuối cùng xác nhận một sự thật: chiều dài của không gian đã tăng thêm năm

centimet.

Sao lại thế này?

Kiếp trước chưa bao giờ xảy ra tình huống này!

Lẽ nào mình vừa làm gì đó nên không gian mới có sự thay đổi?

Mình vừa mới bỏ quà tặng của văn phòng giải tỏa vào không gian, gạo, bột

mì. khoan đã, vàng, còn có vàng nữa!

Lẽ nào là do vàng?

Vàng có thể nâng cấp không gian sao?

Vừa nghĩ đến khả năng này, mắt Mộc Cửu Nguyệt sáng rực lên!

Thì ra không gian không phải là bất biến không thay đổi, mà còn có thể tiếp

tục nâng cấp!

Để xác định phỏng đoán này, cô lại một lần nữa nén cơn đói và cơn thèm đồ ăn

điên cuồng, vội vã trở về nhà, lấy ra món trang sức vàng duy nhất của mình —

món quà mừng tuổi mười tám mà viện trưởng Mộc tặng cô.

Do dự mãi, cô vẫn quyết định ném món trang sức vàng này vào không gian.

Điều kiện tiên quyết để giữ kỷ niệm là cô phải còn sống.

Người sống mới có tư cách để kỷ niệm.

Khoảnh khắc món đồ vàng được ném vào không gian, tim Mộc Cửu Nguyệt

không khỏi đập nhanh hơn.

Đúng hay không, giờ khắc này sẽ có câu trả lời.

Ước chừng thời gian, Mộc Cửu Nguyệt ngay lập tức mang thước dây vào không

gian.

Sau khi đo đi đo lại nhiều lần, cô phát hiện không gian đúng là đã mở rộng ra

một vòng.

Chiều rộng tăng thêm năm centimet.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.