Yêu Thầm

Chương 142



Sẵn sàng

Trong lòng có một cơn tức nghẹn khó chịu nơi lồng ngực, không tìm được chỗ

trút.

Lúc này, trong túi vang lên tiếng điện thoại. Là Tưởng Vũ gọi đến. Giang

Nghiên nhấn nút nghe, lập tức nghe thấy giọng nói lo lắng đến vội vã:

“Giang Nghiên! Cậu mau lên Weibo coi, bên Nhan Yểu có chuyện gì vậy?!”

Giang Nghiên khựng lại, trong lòng nảy sinh một dự cảm chẳng lành.

“Tôi vừa thấy thông báo push, còn chưa dám hỏi Triệu Tiểu Du nữa nè, cái mẹ

gì mà nói như thật luôn ấy! Mà cái ảnh kia cũng đâu có giống ảnh photoshop

đâu!”

Giọng của Tưởng Vũ cứ lặp đi lặp lại bên tai, Giang Nghiên vô thức định đặt

điện thoại xuống để mở Weibo xem. Nhưng đúng lúc ấy, cánh cửa tưởng chừng

đã đóng lại phía sau bất ngờ phát ra hai tiếng tít tít, anh ngoảnh đầu nhìn lại,

ánh mắt giao với Nhan Yểu.

Không khí đông cứng trong tích tắc. Ở khu vực cửa ra vào yên ắng đến mức

nghe rõ từng hơi thở, tiếng gào giận dữ bên đầu dây điện thoại lại vang lên

chói tai.

“Cậu với cô ấy mới chia tay được bao lâu? Cái thằng Hà Tử Hiên kia sao so

được với cậu chứ? Nhan Yểu cô ấy”

Nhan Yểu khẽ nhướng mày. Nghe đến cái tên Hà Tử Hiên, cô đã lập tức hiểu

hai người này đang bàn chuyện gì.

Giang Nghiên cau mày, tay siết chặt điện thoại. Giọng anh lạnh hẳn: “Tôi bận

rồi, cúp máy đây”

Chưa kịp để bên kia đáp lời, Giang Nghiên đã dứt khoát tắt cuộc gọi, cắt ngang

tất cả những lời chưa nói xong.

Ánh mắt hai người lại giao nhau trong im lặng. Không ai mở miệng, mà cuộc

gọi vừa rồi lại càng khiến bầu không khí trở nên quái dị khó hiểu.

Giang Nghiên không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vào giọng

điệu của Tưởng Vũ Luân cũng đoán được đại khái, trên mạng có tin đồn giữa

Nhan Yểu và cái người tên Hà Tử Hiên đó.

Nghĩ đến đây, bàn tay anh càng siết chặt điện thoại, nhưng nỗi đau trong lòng

lại càng dữ dội hơn so với lòng bàn tay.

Cục diện giằng co hồi lâu, chỉ thấy Nhan Yểu dời mắt đi, xoay người đóng cửa

lại, rồi dựa lưng vào cửa, khoanh tay nhìn anh, khóe môi mang theo nụ cười

thong dong: “Không định hỏi gì em à?”

Nhan Yểu hỏi ngược, đồng thời ra hiệu bằng mắt về phía điện thoại trong tay

anh.

“Nếu tôi hỏi, em sẽ giải thích cho tôi sao?” Giang Nghiên khàn giọng, nghe như

thờ ơ, nhưng trong từng chữ lại mang theo một thứ cảm xúc dễ vỡ.

“Giải thích chứ. Chỉ cần anh muốn biết, em sẽ nói hết cho anh nghe” Nụ cười

bên môi Nhan Yểu thu lại, thần sắc nghiêm túc khiến trái tim đang loạn nhịp

của Giang Nghiên cũng dần ổn định lại.

Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, lực nắm nơi tay cũng dần buông lỏng. Rồi anh

hỏi một câu chẳng liên quan: “Em quay lại làm gì?”

Nhan Yểu khẽ bật cười, ánh mắt mềm lại, dịu dàng như nắng tháng Tư.

“Muốn gặp anh thì quay lại thôi. Chẳng lẽ trước mặt mọi người, em còn mặt

dày ở lì không chịu đi à?”

Vừa dứt lời, cô liền nhận ra mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán anh, bất giác dở

khóc dở cười.

Ban nãy trong phòng, cô bảo anh mặc đồ kín lại, ai ngờ anh thật sự mặc đến

giờ. Cái áo khoác kia từ nãy tới giờ vẫn chưa chịu cởi.

Nhan Yểu không hiểu, hôm đó rốt cuộc anh phải đấu tranh thế nào mới có thể

nói ra được hai chữ “chia tay”.

Cô bước lại gần, chỉ còn cách anh chưa đến một bước, giơ tay, dùng ống tay áo

nhẹ nhàng lau mồ hôi nơi trán anh. Trong khi anh còn đang sững người ngơ

ngác, cô mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Giang Nghiên, chúng ta quay lại đi”

Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy. Vài giây sau, Giang Nghiên bất

ngờ vươn tay, giữ chặt cổ tay cô, ngăn lại động tác lau mồ hôi.

“Nhan Yểu, lời tôi nói hôm đó không phải đùa” Anh nghiêm giọng, trong đôi

mắt đẹp đẽ kia là cảm xúc dồn nén đã lâu, gần như sắp tràn bờ.

Nhan Yểu thoáng ngẩn người.

Cô rút tay về, ánh mắt không rời khỏi anh: “Em cũng không đùa”

Bốn mắt nhìn nhau, như thể trong ánh mắt của đối phương, cả hai đều thấy

được thứ gì đó khó mà nắm bắt.

Một lúc sau, Giang Nghiên là người đầu tiên dời mắt, khẽ cúi đầu, hàng mi rủ

xuống.

“Hà Tử Hiên là ai?”

Nhan Yểu không ngờ anh lại cố ý đổi đề tài vào lúc này. Trong lòng cô chỉ

muốn túm đầu anh lại, bắt anh nhìn thẳng vào mình mà gật đầu với chuyện tái

hợp. Nhưng nghĩ đến lời mình vừa nói rằng hứa sẽ giải thích, cô đành thở dài:

“Anh xem Weibo chưa?”

Vài tiếng trước còn ngoan lắm, giờ lại ngang bướng.

“Chưa” Giọng anh trầm xuống, lông mi khẽ run.

Tiếng thở dài vừa rồi như một chiếc lông vũ chạm vào tim anh, khiến nó khẽ

run lên.

“Mở lên xem đi” Nhan Yểu nói, giọng có vài phần nặng nề, “Xem rồi anh sẽ

hiểu”

..

Trên thực tế, khi tin tức mới vừa nổi trên Weibo, Tưởng Vũ đã lập tức để mắt

đến.

Chỉ là đối với đống lời nhảm trong bài viết kia, anh ấy không hề tin lấy nửa chữ.

Dù timeline trong bài có vẻ rất logic, nhưng Tưởng Vũ biết rõ, khoảng thời gian

đó Nhan Yểu vẫn còn đang bên cạnh anh bạn thân của mình.

Nhan Yểu đúng là có hơi giống “nữ vương đào hoa”, nhưng đến “đào hoa” cũng

có nguyên tắc riêng. Đã bắt được một con cá, sao có thể cùng lúc thả câu hai

con?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.