Nhan Yểu ngồi ở đầu kia sofa, ánh mắt dừng trên góc nghiêng sắc sảo của
Giang Nghiên, thấy anh khi thì giãn mày, khi thì khẽ nhíu mày, cô bỗng thấy thú
vị.
Một lúc sau, điện thoại trong túi cô rung lên, là A Mỹ nhắn: “Mọi việc đã xử lý
xong”
Ánh mắt cô trầm xuống, chẳng hề có vẻ gì là vui mừng.
Cô xưa nay không thích tranh đấu sống mái với người khác, luôn giữ nguyên
tắc “người không phạm ta, ta không phạm người”. Mười năm trôi qua, khí huyết
nóng nảy thuở thiếu niên cũng đã tan gần hết. Gặp lại Hồng Xu Mẫn tuy chán
ghét, nhưng cô vốn chẳng định tính sổ chuyện xưa. Thế mà không ngờ, cô đã
không chủ động gây sự, đối phương lại dám mò tới gây chuyện trước.
Cô là kiểu người có thù tất báo. Nếu Hồng Xu Mẫn dám bước tới khiêu khích
một tấc, cô chắc chắn sẽ tặng lại một thước.
Cất điện thoại vào túi, Nhan Yểu nghiêng đầu nhìn thấy Giang Nghiên vẫn
đang lướt Weibo, không nhịn được đá nhẹ lên chân anh, bật cười: “Đọc xong
hết chưa?”
Ngón tay đang trượt màn hình của Giang Nghiên khựng lại, nhàn nhạt “ừ” một
tiếng.
Chưa kịp phản ứng, một mùi hương quen thuộc phả vào cánh mũi, đối phương
đã rút mất điện thoại khỏi tay anh.
Giang Nghiên vô thức nghiêng đầu, vừa ngẩng lên đã đối diện một gương mặt
gần ngay trước mắt, thoáng ngẩn người, con ngươi hơi run rẩy, cả hơi thở cũng
lệch nhịp.
Bầu không khí giữa họ như viên kẹo nhân lỏng vừa vỡ tung, ngọt ngào đầy xao
động.
Nhan Yểu một chân quỳ lên sofa, tay trái chống vào phần tựa sau lưng anh, tay
kia cầm điện thoại của anh, cúi người tới gần, gần đến mức chỉ cần nhích thêm
chút nữa là hai chóp mũi sẽ chạm nhau.
“Giờ anh có thể trả lời câu hỏi của em chưa?”
Giang Nghiên ngẩn người nhìn cô gái trước mặt. Mắt cô như mắt mèo mang
nét cười, có chút lẳng lơ, khóe môi cong cong khiến người ta tim ngứa ngáy.
Anh nuốt khan một cái, vươn tay muốn lấy lại điện thoại, nhưng Nhan Yểu lại
không chịu buông, ánh mắt đầy trêu chọc khiến anh thấy lòng xao động khó
bình.
“Có quay lại không?” Cô hỏi lần nữa.
Hơi thở hòa quyện, nhiệt độ dần tăng, vậy mà đầu óc Giang Nghiên lại bất ngờ
tỉnh táo.
“Nhan Yểu, em yêu tôi rồi à?” Anh hỏi cô, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Nhan Yểu dường như không ngờ anh lại hỏi câu đó. Im lặng một lát rồi đáp:
“Giang Nghiên, em không biết thế nào mới gọi là yêu. Nhưng em thật lòng
muốn ở bên anh”
Giang Nghiên nhìn vào mắt cô, trong con ngươi xinh đẹp ấy là ánh sáng kiên
định.
Anh siết tay, giật lại điện thoại, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chưa đủ. Như vậy vẫn chưa đủ.
Anh muốn cô không chỉ là “muốn thử”, mà là toàn tâm toàn ý. Muốn cô tràn
ngập hình bóng anh, vì anh mà cười, vì anh mà khóc, vì anh mà phát điên.
Ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, bên trong cuộn trào thứ cảm xúc cô chưa từng
thấy, như xoáy nước ngầm giữa đại dương, bề ngoài lặng yên, nhưng cực kỳ
nguy hiểm.
“Muốn đến mức nào?”
Giọng người đàn ông hơi khàn khàn, giữa căn phòng yên tĩnh lại mang theo vài
phần dụ dỗ mơ hồ.
Ánh mắt Nhan Yểu trầm xuống, như cảm nhận được học sinh ngoan nhà mình
dạo này bắt đầu hư rồi. Giống như một nhành hoa đào thuần khiết bị đưa
xuống hầm rượu, đang dần dần mục nát, thế nhưng lại toát lên một hương
thơm dịu dàng như rượu cũ lâu năm.
“Em vì anh mà nhận công việc này, anh nói xem muốn đến mức nào?”
Vừa nói, tay cô nhẹ nhàng lướt qua hàng chân mày anh, rồi nâng mặt anh lên,
đầu ngón tay khẽ cảm nhận làn da ấm nóng dưới ngón tay mình.
Bầu không khí ám muội trong phòng dần dần lên men, tỏa ra thứ hương vị
nồng nàn khiến người ta say chếnh choáng.
Giờ phút này, người đàn ông đã cởi áo khoác, chỉ còn lại một chiếc áo thun
rộng rãi khoác trên người, càng làm nổi bật nét trẻ trung. Cổ áo tròn để lộ
xương quai xanh rõ nét, không đến mức mảnh mai như phụ nữ nhưng lại mang
theo một vẻ quyến rũ đầy nam tính.
Làn da trắng lạnh dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt. Người đàn ông
dùng gương mặt có vẻ lạnh lùng đó nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu
bóng dáng cô, ánh nhìn tràn đầy yêu thương, nhưng không hiểu sao lại không
còn đơn thuần như thuở ban đầu.
Nhan Yểu hiểu quá rõ, gương mặt này lúc đ*ng t*nh thì quyến rũ thế nào, thân
thể này trên giường cuồng nhiệt ra sao, làn da này khi dính lên vết hôn mang
sắc hồng phấn thì đẹp đến mức nào.
Cô từng nghĩ anh là một người khô khan, mọt sách thì có thể chơi được bao
nhiêu trò? Nhưng không ai ngờ được, người đàn ông này lại khiến cô đắm chìm
đến mức không dứt ra nổi.
“Nhan Yểu, em có biết suốt mười năm đó, tôi đã nhớ em như thế nào không?”