Giang Nghiên đưa tay phủ lên mu bàn tay cô, bàn tay khô ráo và ấm áp giữ
chặt lấy tay cô trong lòng bàn tay mình. Đầu ngón tay anh lướt qua móng tay
cô, men theo từng đốt ngón xương gầy mảnh trượt xuống, lặng lẽ v**t v*, chậm
rãi mà ám ảnh.
Giang Nghiên nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói trầm thấp mang vẻ điềm đạm,
nhưng từng chữ lại ẩn chứa những ẩn ý không tên: “Biết bao đêm, đầu óc như
bị ma nhập, cứ không ngừng nhớ lại thời cấp ba của em, từng chi tiết cứ rõ
mồn một hiện về. Cảm giác đó giống như ngứa ngáy từ trong xương tuỷ, đến
cào rách da thịt cũng chẳng thể dịu bớt”
Hơi thở Nhan Yểu khựng lại, ánh mắt bị hút vào đôi mắt anh như bị rơi vào một
cái hố đen mất hồn, cũng mất luôn lý trí.
Hơi ấm truyền qua mu bàn tay khiến cô bừng tỉnh, nhưng Nhan Yểu không rút
tay lại, chỉ lặng lẽ cảm nhận hơi nóng trong lòng bàn tay anh, cũng như cảm
nhận sự cố chấp cháy âm ỉ trong tình cảm của anh.
Tình yêu thời thiếu niên luôn là âm thầm, chẳng cần ngôn từ mà vẫn đậm sâu
đến mức mãnh liệt. Mười năm xuân thu khổ đợi khiến thứ tình yêu ngây ngô
kia lặng lẽ chuyển thành một loại chấp niệm nhuốm màu cực đoan.
Nhan Yểu từng nghĩ mình đủ hiểu lòng người, đủ nhìn thấu thứ tình cảm giữa
nam và nữ. Nhưng kể từ ngày Giang Nghiên chủ động đề nghị chia tay, cô mới
thấy mình nhìn không rõ nữa, không rõ tình yêu vốn tưởng lãng mạn thực ra
tàn nhẫn đến nhường nào, không rõ suy nghĩ của anh, không rõ cả thứ tình
cảm anh dành cho mình rốt cuộc là gì.
Cô không lên tiếng, trong phòng khách chỉ còn vang vọng giọng anh đều đều,
như đang kể lại một chuyện cũ chẳng có gì đặc biệt.
“Sau khi ở bên nhau rồi, tôi đã có hàng vạn lần muốn nhốt em lại bên cạnh
mình, muốn giam em vào chiếc lồng chỉ mình tôi có thể thấy, muốn ánh mắt
em vĩnh viễn chỉ nhìn thấy tôi” Giang Nghiên vừa nói, động tác ve vuốt dịu
dàng ban nãy bỗng ngưng bặt, sau đó bất ngờ siết chặt tay cô trong lòng
bàn tay, cả giọng nói cũng bắt đầu lạnh dần đi: “Nhan Yểu, có những thứ giả vờ
được một lúc, nhưng không giả vờ được cả đời”
“Tôi không muốn biến thành kẻ điên”
Giang Nghiên buông tay cô ra từng chút một, rồi chậm rãi thả tay xuống.
Nhan Yểu thấy anh rũ mi, ánh mắt cô cũng theo đó mà hạ xuống, nhìn thấy
bàn tay thon dài gầy gò ấy đang rút lại, không hiểu sao tim cô bất chợt thắt lại,
theo phản xạ nắm lấy tay anh.
“Anh cho rằng em chỉ nổi hứng nhất thời” Nhan Yểu siết lấy cổ tay anh, hành
động giống như cảnh cáo nhưng cũng ẩn chứa một sự căng thẳng chưa từng
có: “Những gì em nói, em sẽ dùng hành động chứng minh. Nhưng em cũng
muốn anh hiểu rõ một điều rằng anh là của em”
Nhan Yểu buông cổ tay anh ra, đột ngột kéo cổ áo anh xuống, để lộ hình xăm
trên làn da.
“Trên người anh có tên em. Anh không thể nhốt em lại, không thể giam cầm
em. Nhưng anh có thể vì em mà phát điên”
Lời cô nói quá ngang ngược, giọng điệu vô lý lại ngạo mạn, nhưng khi kết hợp
với gương mặt lạnh lùng đó thì lại giống như một vị vương giả đứng trên cao,
khiến người ta không thể không phục tùng.
“Và em sẽ dạy dỗ anh cho ra hồn”
Nhan Yểu vừa dứt lời, nhẹ nhàng cúi xuống, dưới ánh mắt của anh, hôn lên
hình xăm màu lam thẫm kia.
Chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ, vậy mà trái tim Giang Nghiên lại lập tức nóng hầm
hập.
Anh vô thức đưa tay lên, nắm lấy bả vai cô, ngăn cản động tác ngày càng táo
bạo của cô.
“Em biết mình đang làm gì không?” Giọng anh khàn hẳn đi, mang theo một tia
run rẩy.
Nhan Yểu nhướng mày, đối diện với đôi mắt đen sẫm như muốn nhỏ ra mực
của Giang Nghiên, khẽ cong môi: “Em đang theo đuổi anh, đang dụ dỗ anh,
đang tuyên bố chủ quyền”
Yết hầu Giang Nghiên khẽ trượt, cau mày, nhưng trái tim lại càng thêm nóng
rực: “Có ai theo đuổi người ta như em không?”
Nhan Yểu buông cổ áo anh ra, cười càng thêm rực rỡ: “Lần đầu mà, không có
kinh nghiệm”
Nói rồi, cô nửa quỳ, người lại dịch sát thêm một chút, môi khẽ chạm đến vành
tai anh, thì thầm: “Hay là anh dạy em đi?”
Cơ thể Giang Nghiên hơi căng lại, không khí xung quanh dường như cũng trở
nên dính dáp.
Ngay lúc ấy, tay anh siết chặt vai cô, trong chớp mắt, hai người hoán đổi vị trí,
Nhan Yểu bị anh đè xuống sofa, còn Giang Nghiên chống hai tay bên tai cô,
tấm lưng rộng lớn chắn hết ánh đèn phía trên, bao trùm cô vào bóng tối, cũng
là thế giới riêng của anh.
“Phải như thế này mới đúng” Giang Nghiên khẽ nói, ánh mắt sâu hun hút mang
theo khí thế hiếm thấy.
Anh mới là người nên chủ đạo, chứ không phải như ban nãy bị cô dắt mũi dẫn
đường.
Nhan Yểu nhướn mày, khẽ vòng tay ôm cổ anh, mỉm cười thoải mái: “Được thôi,
anh muốn làm gì em cũng được”
Vừa nói, cánh tay cô càng siết chặt, khoảng cách giữa hai người ngày một gần,
môi gần như chỉ cách nhau một lóng tay.
Giây tiếp theo, anh nghe thấy cô dùng giọng khẽ khàng thốt ra: “Chơi em cũng
được”