Nhưng đàn ông nhà họ Tần đều là hạng máu lạnh. Tần Giáng nghe tiếng khóc
yếu ớt kia chỉ càng thấy chướng tai, song không muốn mất khống chế trước
mặt con trai nên lạnh mặt bỏ đi.
Phòng khách rộng lớn giờ chỉ còn lại Tần Chiêu, Hồng Xu Mẫn và đám giúp
việc giả mù giả điếc.
Tần Chiêu rít một hơi thuốc, cúi mắt nhìn người phụ nữ thảm hại cách đó
không xa, giọng cười lạnh: “Tôi nói rồi, đừng chọc vào Nhan Yểu. Muốn động
đến cô ấy. bà nghĩ bà xứng chắc?”
Ánh mắt, giọng điệu khinh khỉnh của anh ta giẫm nát chút tự tôn còn sót lại
của bà ta.
Tần Chiêu đứng dậy, bước đến trước mặt, khom người như để nhìn kỹ bộ dạng
bết bát này. Tàn thuốc rơi xuống, trúng ngay móng tay từng được vẽ cầu kỳ,
làm cháy xém hoa văn tinh xảo.
“Đó gọi là báo ứng” Đôi mắt anh ta hơi nheo lại, giọng nói mang kịch độc:
“Mười năm rồi vẫn chẳng khôn hơn, trước là bố Nhan Yểu, giờ lại đến thằng già
này. Chút vốn liếng ngủ mà có, bà cũng dám đem ra đấu với cô ấy? Mơ hão”
Hồng Xu Mẫn ngẩng phắt đầu, đôi mắt đỏ ngầu trừng anh ta: “Cậu đắc ý cái
gì? Bênh cô ta thì sao? Chung quy cậu cũng chỉ là thằng đàn ông cô ta vứt bỏ
thôi!”
Cảm thấy vẫn chưa đủ chua cay, bà ta nói tiếp: “Tôi nghe nói bây giờ cô ta
đang quấn quýt với một tên giáo sư đại học, tình cảm mặn nồng lắm. Người
phụ nữ cậu trăm phương ngàn kế muốn có, vốn dĩ chẳng thèm nhìn cậu lấy
một cái!”
Bốp!
Câu nói đó hoàn toàn chọc giận Tần Chiêu. Anh ta lạnh mắt, vung tay tát
thẳng mặt bà ta.
“Bà là cái thá gì? Trước đây chẳng qua thấy bà là con chó mà thằng già kia
nuôi, tôi mới nể mặt cho bà chút thể diện, chứ thật sự tưởng tôi không biết
mấy trò lén lút bà đã làm sao?”
Bên cạnh Hồng Xu Mẫn từ sớm đã có tai mắt do anh ta sắp xếp, nên sớm biết
những trò bôi nhọ trên mạng trước đó là ai giật dây. Tần Chiêu ngay từ đầu
cũng đã nghe phong thanh, lại càng không tin chỉ dựa vào thứ hàng kém kia
mà có thể dụ dỗ được Nhan Yểu. Giờ thì chính Hồng Xu Mẫn lại tự mình lật
thuyền trong mương, tất nhiên khiến Tần Chiêu hả dạ vô cùng.
Tần Chiêu không phải không biết, gương mặt của Hà Tử Hiên kia có vài phần
giống với mình, nên khi biết hai người từng lên giường, anh ta chỉ thấy ghê
tởm.
Đến tận giờ này anh ta vẫn chưa ra tay, chẳng qua là hiểu rõ với tính cách của
Nhan Yểu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua. Và quả nhiên, hôm nay đã có
hành động đáp trả.
Nhưng Tần Chiêu không ngờ, Hồng Xu Mẫn lại chẳng biết điều đến vậy, còn
dám lấy chuyện của Nhan Yểu ra chọc tức anh ta.
“Ồ, nổi giận như thế này. chắc là bị chọc trúng chỗ đau rồi chứ gì?” Hồng Xu
Mẫn che bên má đau rát của mình, nét mặt càng thêm âm hiểm độc ác, “Tần
Chiêu, cậu có biết không? Tôi cố ý tìm một thằng đàn ông có sáu phần giống
cậu để đi quyến rũ cô ta, thế mà cô ta đến liếc mắt một cái cũng không buồn
nhìn! Cô ta đã sớm chẳng còn hứng thú với cậu rồi, những gì cậu đang làm vì
cô ta bây giờ. chẳng qua chỉ là tự mình đa tình mà thôi!”
Bốp!
Lại thêm một cái tát chát chúa.
Bị liên tiếp tát hai cái, khóe miệng Hồng Xi Mẫn đã ngập tràn vị máu tanh.
Mái tóc rối bù che khuất gương mặt nhếch nhác, cũng che đi tia hung ác và
sát khí trong mắt bà ta.
“Xem ra cái miệng này của bà đúng là chẳng biết ăn nói” Người đàn ông đứng
dậy, vứt tàn thuốc xuống ngay trước mặt bà ta, rồi nhấc chân dẫm nát.
“Đã vậy thì từ nay đừng mở miệng nói chuyện nữa”
Nói đoạn, người hầu đứng ở góc phòng như nhận được ám hiệu của Tần Chiêu
liền vội bước lên, mặc cho Hồng Xu Mẫn giãy giụa, lôi thẳng bà ta ra ngoài.
Trong tiếng chửi rủa của người phụ nữ, ánh mắt Tần Chiêu tối lại, đường nét
gương mặt càng thêm lạnh lùng, sâu trong mắt lóe lên thứ sát khí quyết liệt
như muốn nuốt trọn con mồi.
Thứ Tần Chiêu muốn, chưa từng có chuyện để vuột khỏi tay.
–
Đêm đó, mặc cho Nhan Yểu hết lần này tới lần khác khiêu khích, Giang Nghiên
vẫn không hề động tới cô.
Giang Nghiên hiểu, Nhan Yểu là một yêu tinh, cơ thể cô mê hoặc tới mức chỉ
cần chạm một lần là sẽ nghiện.
Trời biết anh đã phải gồng mình đến thế nào mới kiềm chế được. Đêm chia tay
ấy, anh đã dùng hết sức để chiếm lấy cô, và cũng dùng hết sức để rời đi. Anh
rõ hơn ai hết, một khi mình lại sa vào lần nữa, muốn khống chế bản thân là
điều gần như không thể, đến lúc đó chắc chắn sẽ lại bị Nhan Yểu dắt mũi.
Người thông minh thì biết kiên định, có bản lĩnh, và sẽ không để nhất thời bị lợi
ích trước mắt làm mờ lý trí.
Nhưng trước sự dụ dỗ cố ý của Nhan Yểu, Giang Nghiên thực sự không bình
tĩnh như vẻ ngoài. Khi nghe cô nói câu đó, anh liền hung hăng hôn lên môi cô,
kéo lấy đầu lưỡi quấn chặt, cuồng nhiệt như cơn giông bão bất chợt, không để
đối phương kịp thở.
Giang Nghiên biết, so về kỹ xảo, anh chẳng có chút phần thắng nào trước
Nhan Yểu, nên mỗi lần đều chỉ biết dốc hết sức, ở trên giường là vậy, ngay cả
khi hôn cũng thế. Anh không cam chịu bị xếp chung hàng với những kẻ tầm
thường trước đây, mà muốn trở thành người duy nhất, để mỗi khi cô nhớ tới, cả
cơ thể lẫn trái tim đều rung động.