Mộc Cửu Nguyệt bảo người ta giao những thứ mình mua đến một con hẻm nhỏ
phía sau trung tâm thương mại, lấy cớ là lát nữa sẽ có người đến nhận.
Sau khi tiễn những người đó đi, cô vung tay một cái, tất cả đều bị thu vào
không gian.
Không gian hiện tại lớn bằng cả một sân vận động, chút đồ này thu vào còn
chẳng tạo ra gợn sóng.
Đợi khi nào có thời gian sẽ từ từ sắp xếp lại, dù sao sau này thứ không thiếu
nhất chính là thời gian.
Mộc Cửu Nguyệt đang chuẩn bị về nhà thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Mộc Cửu Nguyệt nhìn chằm chằm vào cuộc gọi đến, suy nghĩ rất lâu, ngay
trước khi chuông sắp tắt, cuối cùng cô cũng nhớ ra, mình là người có công ăn
việc làm.
“Alô”
“Mộc Cửu Nguyệt, sao hôm nay cô không đi làm? Cô còn muốn làm nữa không
hả? Tôi nói cho cô biết, không muốn làm thì cút đi, có đầy người muốn làm”
Mộc Cửu Nguyệt bịt tai, đưa điện thoại ra xa, lúc này mới cứu được đôi tai của
mình.
Đi làm?
Tuyền Lê
Làm cái gì?
Bây giờ cô đang bận tích trữ hàng hóa, đâu có hơi sức đâu mà đi làm?
Nếu là trước đây, đương nhiên cô sẽ phải cúi đầu khép nép, cần cù chăm chỉ
làm trâu làm ngựa.
Còn bây giờ thì tốt rồi.
Mộc Cửu Nguyệt đếm số vàng thỏi trong không gian, rồi bật cười: “Ông chủ, tôi
không làm nữa!”
hoanh-ngay-tan-the/chuong-7-1-lao-hau-chu-co-tin-toi-khonghtml]
Tiếng chửi bới ở đầu dây bên kia ngừng lại, ngay sau đó là một giọng nói
không thể tin được: “Mộc Cửu Nguyệt, cô phải suy nghĩ cho kỹ. Ngoài tôi ra, ai
sẽ cho cô một công việc với mức lương cao như vậy! Tôi cho cô một tiếng,
mau cút về đây làm việc!”
Nói xong, không đợi Mộc Cửu Nguyệt trả lời, ông ta đã cúp máy thẳng.
Mộc Cửu Nguyệt chớp chớp mắt, quyết định đến xem một chuyến, tiện thể xin
nghỉ việc, lấy lại số lương còn lại của mình.
Mộc Cửu Nguyệt làm việc tại một quán ăn Hồ Nam, chủ yếu là phụ việc trong
bếp, giúp đỡ bếp trưởng.
Cắt rau, chuẩn bị nguyên liệu các thứ.
Tuy chưa chính thức được đứng bếp, nhưng những lúc bếp trưởng bận không
xuể, cô cũng sẽ phụ một tay, giúp xào vài món ăn đơn giản.
Kiếp trước cũng chính nhờ tay nghề này mà cô mới sống sót được qua giai
đoạn đầu của mạt thế.
Vừa đến quán ăn, chưa kịp mở lời, cô đã bị ông chủ dúi cho một cây lau nhà:
“Lề mà lề mề, không biết tự tìm việc mà làm à. Nhanh lên, lau sạch cửa cho tôi!
Lát nữa khách sắp đến rồi! Tuổi còn trẻ mà cứ như khúc gỗ”
Nghe ông chủ lầm bầm chửi bới, Mộc Cửu Nguyệt không những không thấy
phiền, ngược lại còn cảm thấy có chút hoài niệm.
Đừng thấy ông chủ độc mồm độc miệng, thực ra lòng dạ không xấu.
Năm năm trước, Mộc Cửu Nguyệt mười bảy tuổi tốt nghiệp cấp ba, không đỗ
vào các trường đại học danh tiếng, chỉ được một trường đại học dân lập hạng
ba nhận.
Nhưng vừa nhìn thấy mức học phí trên trời, Mộc Cửu Nguyệt đã nản lòng.
Viện phúc lợi có thể nuôi cô học hết cấp ba đã là cố gắng hết sức rồi.
Cho dù viện trưởng nhiều lần nói với cô rằng sẽ tìm cách xoay xở học phí cho
cô, cô vẫn lựa chọn từ bỏ, quay người mang theo hành lý đơn sơ đến thành
phố K.