Bà Cô Nhí Tay Ôm Sữa, Tay Bói Toán

Chương 14



Sẵn sàng

Lúc này, Miên Miên được bà cụ Tô bế đứng trên bục cao.

Bà cụ vui vẻ giới thiệu:

“Miên Miên cô nhỏ, bên kia, người cao nhất chính là cháu trai lớn của cô – Tô

Trần Cẩn. Từ nhỏ nó đã thích tiền, nên bây giờ toàn bộ gia nghiệp nhà họ Tô

đều do nó quản lý”

Cụm từ “người cao nhất” rất dễ tìm, Miên Miên chỉ liếc mắt đã nhận ra Tô Trần

Cẩn. Cách nhau hai tầng lầu, không nhìn rõ chi tiết gương mặt, nhưng tổng thể

thì đúng là một người rất xuất sắc.

Cô bé muốn gọi cháu trai lớn, nhưng sợ giọng quá to sẽ mất hình tượng quý

cô, liền hỏi nhỏ:

“Cháu trai lớn bao giờ lên đây ạ?”

Bà cụ giải thích:

“Chút nữa họ sẽ lên. Ông cụ bảo đợi bốn đứa cháu trai đến đủ, sẽ cùng nhau

chào cô nhỏ”

Miên Miên nghĩ ngợi, thấy cũng đúng. Đợi chào một lượt thì chỉ cần phát quà

một lần, đỡ phải lục túi nhiều lần. Nhưng cô lại thắc mắc:

“Sao các cháu không ở chung với mọi người mà phải từ bên ngoài về ạ?”

Bà cụ nghe câu hỏi ngây thơ của cô nhỏ nhỏ, khẽ thở dài:

14.html]

“Bọn chúng bận công việc, nên không thường về nhà. Cháu thứ hai là họa sĩ,

vốn ở nhà, nhưng mấy hôm trước hai đứa cháu sinh đôi cứ làm loạn lên, bảo

nhà có ma, nhất định đòi chuyển ra ngoài. Chuyển đi rồi thì chẳng thèm quay

lại”

Miên Miên nghe xong, nghiêm túc đáp:

“Để lát nữa Miên Miên xem thử, Miên Miên biết đánh ma mà”

Cô bé còn giơ nắm tay nhỏ xíu lên làm điệu bộ quyết tâm.

Khi cô đang nghĩ làm thế nào để xử lý xong ma rồi nhanh chóng trở về núi, thì

từ cửa chính, năm người đàn ông cao lớn, tuấn tú, mỗi người một vẻ bước vào.

Ông cụ Tô vốn chờ đợi giây phút này, khẽ mỉm cười. Đã đến lúc để đám hậu bối

này nhận ra uy quyền của cô nhỏ rồi.

DTV

Miên Miên nhìn thấy đám cháu trai thì cực kỳ phấn khích, nhưng vẫn nhớ lời

mẹ dạy: phải làm một tiểu thư nhỏ đáng yêu. Cô bé đưa tay che miệng, giấu đi

hàm răng trắng nhỏ, cười khúc khích.

Cười một lúc, cô thấy cháu trai thứ bảy, Tô Trần Phi, đang vẫy tay với mình, liền

hớn hở giơ tay đáp lại.

Cảnh tượng hai người, một lớn một nhỏ, nhiệt tình tương tác, lọt vào mắt năm

người anh trai của Tô Trần Phi. Họ vốn luôn chú ý đến cậu em út, nhất là sau

vụ lùm xùm vài ngày trước. Cả nhóm lập tức đồng lòng kết luận: cậu út thực

sự có con riêng!

Những người anh nhà họ Tô đều nghĩ rằng đã nắm được chân tướng, đồng loạt

trách móc:

“Cậu nghĩ cậu giỏi lắm sao? Năm 17 tuổi nổi loạn đã đủ phiền, giờ lại làm ra

chuyện có con riêng à?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.