“Tôi biết cậu là người cứng lòng, với ai cũng như nhau, nhưng dù sao tôi cũng
nên được xem là người đặc biệt nhất trong số những người đàn ông từng ở bên
cậu” Nói đến đây, khóe môi Tần Chiêu nhếch lên, bật ra một tiếng cười khẽ
mang ý chế giễu: “Không ngờ lại có thằng mọt sách kia chen ngang”
Điếu thuốc cháy đến tàn, Tần Chiêu dập tắt đốm lửa cuối cùng, chính anh ta
cũng không hiểu vì sao mình lại lải nhải một đống lời vô nghĩa như vậy.
Anh ta vốn không phải người đa sầu đa cảm, lại càng coi trọng sĩ diện hơn bất
cứ ai.
Cả đời này Tần Chiêu chẳng mấy khi thua, cũng cực ghét thất bại. Chỉ cần là
thứ anh ta muốn, anh ta sẽ liều mạng để giành cho bằng được.
“Dù sao tôi cũng là người đàn ông đầu tiên của cậu, cậu thật sự chẳng có chút
cảm giác nào với tôi à?”
Tần Chiêu hận không thể thẳng thắn hỏi câu đó, nhưng cuối cùng vẫn không
nói ra, bởi anh ta biết câu trả lời kia tuyệt đối không phải điều mình muốn
nghe, tất nhiên cũng chẳng cần tự rước lấy khó chịu.
“Tôi cũng không ngờ” Nhan Yểu cất giọng nhạt nhẽo, nhớ lại khoảng thời gian
bên Giang Nghiên, cảnh tượng ngày hôm đó trong quán cà phê như vẫn còn rõ
mồn một. Đến tận bây giờ cô cũng không rõ rốt cuộc là từ khi nào mình đã
rung động với Giang Nghiên.
“Cậu không sợ tôi ra tay với anh ta sao?”
Nghe vậy, Nhan Yểu khẽ nhướng mày, giọng nói không vương chút hoảng hốt:
“Tần Chiêu, cậu quá coi thường anh ấy rồi”
Giang Nghiên chưa bao giờ là kẻ dễ bắt nạt, điều này Nhan Yểu hiểu rất rõ.
Trước kia, cô cũng từng nghĩ anh là kiểu người để mặc người ta sắp đặt, nhưng
đến một ngày bị anh phản công bất ngờ, cô mới nhận ra người đàn ông này chỉ
là đang giấu kín móng vuốt của mình thôi.
Hơn nữa, trước đây cô từng nghe Triệu Tiểu Du nói qua, biết được thân phận
của Giang Nghiên có thể không chỉ đơn giản là một giáo sư đại học. Mà cho
dù thực sự đến nước đó, Nhan Yểu cũng tin rằng mình đủ sức bảo vệ anh.
Nhiều năm như vậy, bao nhiêu sóng to gió lớn cô đều đã trải qua, chẳng lẽ còn
không giữ nổi một người đàn ông?
“Nhan Yểu, cậu thật sự nghĩ mình tuyệt tình như thế à” Tần Chiêu bật cười
lạnh, như thể chắc chắn rằng anh ta sẽ không làm chuyện gì quá đáng.
Mà thực tế đúng là như vậy.
Anh ta thích thắng, ghét thua, nhưng cũng không đến mức tự làm mình khó
coi, lại càng không muốn đẩy bản thân và Nhan Yểu đến bước đường đó.
“Giờ cũng muộn rồi, tôi phải đi đây” Nhan Yểu liếc qua màn hình điện thoại,
sau đó đặt ly nước trái cây xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Tôi đã xóa WeChat của cậu rồi, chuyện dự án ở khu Tây sau này cứ đi theo
quy trình bình thường, có việc gì thì nói với trợ lý của tôi”
Như một câu nói chuyện thường ngày, nhưng lại khóa chặt tất cả những ký ức
và tình cảm mỏng manh giữa hai người lại trong hôm nay.
Ngón tay Tần Chiêu siết chặt lấy ly rượu, trước khi cô đi vẫn không kìm được
mà hỏi một câu cuối cùng: “Chỉ vì hôm nay tôi đến tìm anh ta gây sự sao?”
Bước chân Nhan Yểu hơi khựng lại, cô nghiêng đầu, để lộ đường nét xương
quai hàm sắc sảo. Trong ánh đèn mờ ảo lại càng toát lên vẻ lạnh lùng.
“Ừ”
Rượu cạn người tan, giữa tiếng ồn ào, người đàn ông ngồi lại ở góc quán, bóng
lưng rộng lớn hiếm khi mang theo nét cô đơn.
Anh ta uống từng ly rượu một, như đang truy điệu quãng thời gian ấm áp năm
xưa, lại như đang truy điệu mối rung động duy nhất của thời niên thiếu.
–
Thành phố H ở miền Nam, dù đã bước sang tháng Mười Hai nhưng vẫn chưa
từng có trận tuyết nào rơi xuống.
Có lẽ vì gần đến Giáng Sinh, không khí lễ hội trên phố trở nên đặc biệt đậm
nét. Trước cửa không ít cửa hàng đều bày cây thông trang trí, trông cũng khá
“tưng bừng”.
Nhan Yểu cưỡi mô-tô chạy trên đường. Kể từ lần trước nổi hứng đưa Giang
Nghiên đi một vòng, bây giờ cô chạy xe chỉ giữ ở tốc độ bốn mươi km/h.
Bao năm qua chạy mô-tô, cô chưa từng gặp tai nạn, nhưng có người lại như sợ
cô xảy ra chuyện, nghiêm giọng cảnh cáo rằng tốc độ không được vượt quá
bốn mươi. Nói thật thì Nhan Yểu vốn chẳng phải người thích bị gò bó, nếu
trước đây có ai dám nói với cô như thế, chắc cô đã đáp lại bằng vài câu chửi
thẳng, rồi mỉa mai thêm một câu “Anh là cái thá gì?”.
Chỉ tiếc, chuyện này không áp dụng với Giang Nghiên.
Phía trước ven đường hình như vừa xảy ra chuyện, vài ba người đứng túm tụm
lại. Trong đám đông ấy, bên cạnh một chiếc xe điện bị đổ là hai người, hình
như đang tranh cãi gay gắt.