Bà Cô Nhí Tay Ôm Sữa, Tay Bói Toán

Chương 30



Sẵn sàng

Nhà họ Tô có sáu anh em, tối qua vì cú sốc quá lớn mà ai nấy trằn trọc không

ngủ được, sáng nay bị gọi dậy thì ngáp dài ngáp ngắn. Vừa vào phòng, họ thấy

mẹ mình đang ôm bà trẻ trên giường khóc nức nở, còn cha thì đi qua đi lại như

con khỉ mất phương hướng. Cả đám lập tức tỉnh ngủ, ánh mắt trao nhau đều lộ

rõ sự đau lòng, bàn nhau cách dỗ dành.

Miên Miên đang buồn, không thể nhắc chuyện buồn, càng nhắc sẽ càng khó

chịu.

Tô Trần Phi siết chặt nắm đấm, nghĩ ra một cách. Anh bước đến gần Miên

Miên đang rơi nước mắt, ngồi xổm xuống, chớp mắt nhìn cô:

“Bà trẻ, còn nhớ cháu không?”

Miên Miên gật đầu, nhận ra đó là đứa cháu thứ bảy mà cô rất thích, giọng non

nớt khàn khàn đáp:

“Nhớ chứ”

Tô Trần Phi lập tức nở một nụ cười rạng rỡ:

“Bà trẻ nhớ cháu, cháu vui quá! Vậy bà trẻ có muốn cùng cháu đánh răng,

rửa mặt rồi ăn cơm không?”

Nghe thấy câu “ăn cơm” được nói một cách trẻ con như thế, mấy người đứng

quanh đều không kìm được liền bật cười.

Cậu út này vốn chỉ tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt cha mẹ, còn bình thường với

anh em hay người ngoài thì cực kỳ ngầu, lạnh lùng. Vậy mà giờ lại dùng giọng

ngọt như kẹo để dỗ người khác.

Nhưng liệu cách đánh lạc hướng này có hiệu quả không?

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về Miên Miên.

Miên Miên nhớ lời mẹ dặn, cố chớp chớp mắt để ngăn dòng nước mắt chực

trào, bĩu môi gật đầu:

“Được, được. Miên Miên sẽ cùng cháu trai thứ bảy ăn cơm. hu hu hu”

Nói đến đây, cô bé không kìm được mà bật khóc nức nở.

Miên Miên vừa hút tha thút thít nức nở vừa siết chặt chiếc lọ sứ nhỏ trong tay,

nghẹn ngào:

DTV

“Cha mẹ không thể ăn cơm nữa rồi, cha mẹ đều ngủ cả rồi, Miên Miên gọi mãi

cũng không dậy được”

“Miên Miên nhớ cha mẹ. hu hu hu”

Tô Trần Phi không ngờ một câu nói đánh lạc hướng của mình lại khiến bà trẻ

nhớ đến ông bà cố.

30.html]

Bà trẻ nhỏ như chú thỏ con lại khóc thảm thiết hơn!

Tô Trần Phi chỉ muốn tự tát mình một cái, anh đúng là đáng chết! Sao lại

không nghĩ đến chuyện ông bà cố bây giờ không thể ăn cơm nữa?

Anh lúng túng dùng tay lau nước mắt cho Miên Miên, ngón tay chạm vào làn

da dưới mắt cô bé lạnh buốt và sần sùi.

Khóc nhiều đến nỗi da mặt cũng nứt nẻ rồi?

Tô Trần Phi chưa bao giờ thấy hoảng loạn như lúc này. Anh sợ tay mình làm cô

bé khó chịu hơn, vội vàng dỗ dành:

“Bà trẻ, đừng khóc nữa. Nhìn mặt bà trẻ kìa, khóc đến nứt cả da rồi”

Vừa dứt lời, bà cụ Tô và mấy anh em lập tức lấy điện thoại ra, mở ứng dụng

mua sắm, nhanh chóng đặt ngay loại kem dưỡng da trẻ em đắt và tốt nhất.

Số lượng, lấy trước một thùng dùng dần rồi tính sau!

Sau khi đặt hàng xong, cả nhà họ Tô tiếp tục vây quanh Miên Miên. Người thì

đề nghị mua đồ chơi, người lại nói sẽ mua đồ ăn ngon. Tiếng nói râm ran,

nhưng Miên Miên vẫn khóc thút thít, không hề ngừng lại.

Cuối cùng, Tô Trần Cẩn cau mày, giọng lạnh lùng và nghiêm nghị nói:

“Bà trẻ, chỉ cần bà trẻ làm nhiều việc tốt, tích lũy điểm tín ngưỡng và công đức,

ông cố và bà cố sẽ tỉnh lại”

Miên Miên nghẹn ngào đáp:

“Không muốn ông cố bà cố tỉnh lại. hic. muốn cha mẹ tỉnh lại cơ”

Tô Trần Cẩn giải thích, giọng đều đều nhưng mang theo sự kiên nhẫn:

“Xin lỗi, tại cháu hay gọi họ là ông cố bà cố, nhưng họ chính là cha mẹ của bà

trẻ. Chỉ cần bà trẻ làm điều tốt, cha mẹ bà trẻ sẽ sớm tỉnh lại”

Miên Miên nghe lời an ủi của cháu trai lớn, lấy lọ sứ nhỏ trong tay ra, nghẹn

ngào nói:

“Miên Miên biết mà. hic. nhưng Miên Miên vẫn muốn cha mẹ. hic hic.

Miên Miên khóc thêm một chút nữa thôi, rồi sẽ ổn”

Đầu óc nhỏ bé của cô đầy ắp những kỷ niệm bên cha mẹ trên núi. Chỉ cần nghĩ

đến việc phải xa cha mẹ một thời gian dài, cô lại không kiềm được nước mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.