Ting ting!
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên.
“Mau đến bệnh viện hiến máu”
Khi Tô Nam nhìn thấy tin nhắn này, cô ngây người một lúc lâu, cảm giác như
ngực bị ai đó đấm mạnh một cái.
Người gửi tin nhắn được lưu tên là “Chồng”.
Ting ting!
Ngay sau đó là một tin nhắn chuyển khoản, 50 vạn tệ.
Cô mở lại lịch sử tin nhắn:
“Nhớ đến bệnh viện”
Chuyển khoản 50 vạn.
“Nhớ đến bệnh viện hiến máu”
Chuyển khoản 50 vạn.
“Lập tức đến bệnh viện”
Chuyển khoản 50 vạn.
..
Ba năm hôn nhân, những lần Phó Dạ Xuyên chủ động liên lạc, đều là để bảo cô
đến bệnh viện hiến máu, không, là bán máu, bán cho… Kiều Uyển Như.
Còn cách hắn đối xử với cô, vĩnh viễn như người xa lạ.
Chỉ riêng tháng này đã ba lần, vượt quá sức chịu đựng của cơ thể cô.
Tô Nam ngồi trên sofa, đôi mắt bất giác cay xè, mờ mịt. Ngày hôm qua, vì chờ
anh tan làm, cô đã đứng dưới mưa hơn một tiếng đồng hồ. Hôm nay, vì không
khỏe, đầu óc choáng váng, cô không đến công ty, nhưng Phó Dạ Xuyên. có lẽ
anh cũng không biết cô đang bị sốt.
“Khụ khụ…”
Tô Nam cầm điện thoại, còn đang do dự không biết nên trả lời thế nào, thì một
tin nhắn lạ bất ngờ đánh sập sự kiên cường và lòng tự trọng cuối cùng của cô.
“Dù cô có là vợ của Phó Dạ Xuyên thì cũng chỉ là cái danh nghĩa. Cô mặt dày
chiếm lấy vị trí đó suốt ba năm, anh ấy đã bao giờ nhìn cô lấy một lần chưa?
Tối qua anh ấy vẫn ở chỗ tôi đấy! Nếu là tôi thì tôi đã tìm sợi dây mà treo cổ
rồi. Cô chẳng qua là một ả tiểu tam chen chân vào mà thôi!”
Tiểu tam?
Tô Nam cảm thấy nặng nề, tâm trạng như chìm xuống đáy. Cô là vợ hợp pháp
của Phó Dạ Xuyên, đã từ bỏ người thân, bạn bè, vun đắp cuộc hôn nhân suốt
ba năm trời, mà giờ lại bị gán cho cái danh hèn hạ đó?
Ngực như bị đập vỡ vụn, những ngày tháng cam chịu tích tụ tình cảm, giờ đây
vỡ tan tành.
Ngay sau đó, một bức ảnh được gửi tới: Phó Dạ Xuyên đang ngủ say, khuôn
mặt đẹp như tượng tạc, khiến cô say mê như con thiêu thân.
Còn người phụ nữ tựa vào vai hắn chính là Kiều Uyển Như.
Cả hai đều nhắm mắt, nhưng nụ cười nhẹ cong nơi khóe môi của cô ta đã bán
đứng sự tỉnh táo của hai người họ. Họ giống như một đôi tình nhân thân mật!
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, là cuộc gọi từ nhà lớn của nhà họ Phó.
Theo phản xạ, cô bắt máy. Mẹ của Phó Dạ Xuyên – Khúc Tình, lạnh lùng ra
lệnh:
ty/chuong-1.html]
“Tô Nam, quên hôm nay là ngày gì rồi sao? Người giúp việc nghỉ rồi, cô mau
đến nấu cơm đi!”
Tô Nam bật cười lạnh, không nói một lời liền cúp máy.
Cô luôn hết lòng đối xử với Phó Dạ Xuyên, cố gắng níu giữ cuộc hôn nhân
mong manh này.
Trong công ty, ai cũng coi thường cô, nhưng cô vẫn tận tụy làm tròn vai trò thư
ký.
Trong nhà họ Phó, mẹ và em gái hắn luôn xem thường xuất thân không rõ ràng
của cô, châm chọc đủ điều, bắt cô nấu ăn, giặt giũ, lau dọn. như người làm.
Cô chưa từng nói với Phó Dạ Xuyên, chưa từng làm hắn khó xử.
Cô đã chịu đựng đến mức quen rồi.
Dù bị người khác coi thường thế nào, Tô Nam vẫn sẵn sàng nhẫn nhịn vì Phó
Dạ Xuyên.
Ba năm qua, ngoài công việc hắn giao ở công ty và những lần bảo cô đi hiến
máu, hắn chưa từng nhớ đến cô là vợ của mình.
Giây phút này, cô thật sự mệt mỏi. Cô không thể tiếp tục nữa.
Đây không phải lần đầu Kiều Uyển Như khiêu khích cô với danh nghĩa Phó phu
nhân, những lời cay nghiệt cô còn có thể cười trừ, nhưng bức ảnh này, đã giẫm
nát lòng tự trọng của cô.
Nhục nhã, lạnh lùng, cô đơn. như cơn băng giá tràn ngập khắp cơ thể.
Ba năm hôn nhân, chẳng qua chỉ là một trò cười thôi sao?
Lúc này, sắc mặt cô vô cùng khó coi, nhưng cũng đã hạ quyết tâm.
Được thôi. Trò cười này, đến lúc kết thúc rồi.
Tô Nam mở khung chat với Phó Dạ Xuyên, không hề do dự:
Tửu Lâu Của Dạ
“Chúng ta ly hôn đi”
Dù đầu óc còn choáng váng, nhưng cô biết quyết định này là đúng.
Điện thoại của cô lập tức vang lên. Cô gần như đoán được sự tức giận của hắn
lúc này.
Giọng người đàn ông lạnh lùng, lạnh nhạt vang lên:
“Tô Nam, em lại phát điên gì nữa? Em muốn bao nhiêu tiền, cứ ra giá đi. Bác sĩ
nói Uyển Như rất nguy hiểm…”
Tô Nam cố nén cơn choáng váng trong đầu, ngắt lời hắn, cười nhạt, giọng khàn
khàn:
“Phó Dạ Xuyên, một tiếng nữa gặp nhau ở cục dân chính. Không thì… để cô ta
chết đi”
Nói xong, cô dứt khoát tắt máy.
Ngay sau đó, một tin nhắn đến:
Chuyển khoản 1 triệu tệ.
“Ha ha…”
Tô Nam bật cười, nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Thật nực cười, quá nực cười…