Chương 1: Bệnh lạ
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng – 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Trên long sàng là một thân thể trắng như tuyết, thướt tha yêu kiều như hoa
đang nở rộ. Đó là vẻ đẹp mà bất kỳ nam nhân nào đã trưởng thành cũng khó
lòng từ chối.
Ngoại trừ một người.
Hắn bước lên long sàng với vẻ mặt không chút biểu cảm, chưa kịp đến gần đã
cảm thấy toàn thân nóng rát, ngứa ngáy như bị lửa thiêu, cùng với đó là cảm
giác buồn nôn dữ dội.
“Hoàng thượng. . .”
Tang phi, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, xinh đẹp
nũng nịu khẽ gọi một tiếng, bàn tay mềm mại như không xương chậm chạp sờ
lên bắp đùi của hắn.
“Ọe!”
Cuối cùng vẫn không nhịn được.
Căn bệnh quái lạ này, mỗi lần thân cận nữ sắc là toàn thân hắn sẽ đau ngứa,
nôn mửa không thôi.
Hạ Doanh che miệng lại, lao ra khỏi tẩm điện, tức giận gào lên: “Người đâu!
Người đâu! Gọi Ngự y!”
Ngự y đã đứng chờ sẵn bên ngoài tẩm điện, vừa nghe tiếng vang lên trong điện
đã lật đật chạy vào trong, nhìn thấy vị Hoàng đế trẻ tuổi đang thở hổn hển ngã
xuống nhuyễn tháp [1], áo ngủ màu đen xộc xệch mở banh ra, trên ngực, cổ và
cả hai tay nổi đầy mẩn đỏ. Rầm rạp, chằng chịt một mảnh, trông cực kỳ đáng
sợ.
“Hoàng, Hoàng thượng, vi. . vi thần đã chuẩn bị Ngọc Sương cao, xin Hoàng
thượng. . .”
“Phế vật! Một đám phế vật!”
Gương mặt tuấn tú của Hạ Doanh đỏ bừng, hai bên mắt cũng đỏ ngầu, bởi vì
đau đớn ngứa ngáy mà tức giận, dục vọng giết chóc như muốn lao ra khỏi
lồng ngực.
Ngự y không dám nói nhiều, chỉ đành nơm nớp lo sợ cúi dập đầu, quỳ rạp
xuống đất.
Thái giám cung nữ đã sớm quỳ đầy đất.
Trong tình huống như này, cũng chỉ có Thái giám Tổng quản Dư Hoài Đức là
dám nói đôi câu: “Hoàng thượng bớt giận, Ngự y đã từng nói, tâm trạng kích
động sẽ làm cho khí huyết lưu thông nhanh hơn khiến bệnh tình càng thêm
trầm trọng. Xin Hoàng thượng hãy bảo trọng Long thể”
Hạ Doanh cười lạnh, gương mặt đầy vẻ hung ác: “A, vừa muốn ta bảo trọng
Long thể, lại bắt ta phải sủng hạnh hậu phi, các ngươi thật đúng là trung quân
ái quốc!”
“Hoàng thượng thứ tội”
Dư Hoài Đức biết vua nhà mình đang nổi giận, cũng quỳ xuống theo mọi người,
nhưng vẫn không ngừng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, lão nô biết ngài vướng
phải bệnh lạ, giờ phút này phải chịu đựng thống khổ của bệnh tật, nhưng ngài
đã đăng cơ mười mấy năm rồi, đến nay vẫn không có một hoàng tự, việc này là
đại sự liên quan đến giang sơn xã tắc, xin ngài hãy nhìn vào sự quan trọng của
hoàng tự, nhẫn nhịn một chút, tiếp tục sủng hạnh Tang phi nương nương”
Tang phi nương nương Tang Nhược Thủy là thiên kim của Thị lang Hộ bộ, là đệ
nhất mỹ nhân nổi danh toàn thiên hạ.
Mỹ nhân như nàng mà Hoàng thượng vẫn không có hứng thú như trước, bọn
họ không biết phải dâng tặng người đẹp đến cỡ nào mới có thể khiến cho
Hoàng thượng “rung động” muốn sủng hạnh.
Ngự y nhớ đến ý chỉ không khác gì tìm đường chết của Thái hậu – nhất định
phải đảm bảo Hoàng thượng bằng lòng sủng hạnh hậu phi, sinh ra Hoàng tự.
Vì vậy, hắn lấy hết can đảm, dập đầu phụ họa: “Dư tổng quản nói đúng, Hoàng
thượng, chuyện Hoàng tự liên quan đến giang sơn xã tắc, xin ngài nhìn vào
Hoàng thượng mà tiếp tục sủng hạnh Tang phi. . .”
“Choang!”
Chén trà tinh xảo bị ném mạnh xuống đất, vỡ tan tành.
“Cút! Tất cả cút!”
Hạ Doanh gầm lên: “Còn dám nói thêm một câu nữa, giết không tha!”
Nguyệt Tang điện, thiên điện [2].
Tang Yên vẫn còn đang đọc thoại bản [3] dưới ánh đèn mờ.
Thế giới cổ đại nhàm chán quá, ngoài đọc thoại bản ra thì chẳng có gì để giết
thời gian.
Bỗng nhiên, âm thanh đập đồ ầm ĩ truyền từ đâu tới.
Còn kèm theo cả tiếng khóc thút thít như có như không.
Hơn nửa đêm rồi, là ai đang khóc?
Tang Yên tập trung lắng nghe, nàng phát hiện âm thanh vọng ra từ chính điện.
Người ở chủ điện là muội muội Tang Nhược Thủy của nguyên chủ, một tháng
trước bị đưa vào trong cung, được sắc phong thành Tang phi, tối nay là ngày
thị tẩm của nàng ấy, vì sao lại khóc?
Tang Yên nghĩ đến đây, không kiềm được nhớ đến tình cảnh của bản thân:
Nguyên chủ Tang Yên là trưởng nữ của Hộ bộ Thị lang, bốn năm trước được gả
cho thế tử Giang Lăng của Trung Nghĩa Hầu phủ. Ai ngờ đâu, đêm tân hôn đó,
Giang Lăng say rượu, trên đường trở về phòng tân hôn thì trượt chân ngã
xuống hồ sen, chết chìm.
Trước khi Giang Lăng chết, nguyên chủ từng có ba vị hôn phu, sau khi đính
hôn không lâu, tất cả đều chết một cách ly kỳ.
Giang Lăng là vị hôn phu thứ tư của nguyên chủ, hắn là người duy nhất chống
chọi được đến ngày đại hôn, vốn tưởng rằng có thể thay đổi được số mệnh
khắc phu của nguyên chủ, kết quả là, tráng niên mất sớm.
Sau cái chết của Giang Lăng, nguyên chủ hoàn toàn tuyệt vọng, vốn đã
không muốn cưới gả, nay còn phải vì Giang Lăng mà thủ tiết ba năm ở Trung
Nghĩa Hầu phủ, cuối cùng u sầu tự sát.
kieu/chuong-1-benh-lahtml]
Khi tỉnh lại, đã là một Tang Yên đến từ hiện đại.
Nàng vốn là một nhân viên văn phòng bình thường, vì làm thêm giờ mà đột tử,
sau khi xuyên không, nàng sống thân phận không lo ăn uống, còn có người
phục vụ cho nên cực kỳ hài lòng.
Không tới nửa năm, đã nuôi bản thân trở nên xinh đẹp tỏa sáng
Xinh đẹp cũng là một tội ác.
Bởi vì đẹp, nàng bị em trai của Giang Lăng là Giang Khắc dây dưa không dứt.
Giang Khắc là thế tử tương lai, Trung Nghĩa Hầu phủ chỉ còn duy nhất một
người con, chăm còn kĩ hơn cả châu ngọc, tự nhiên sẽ không giữ lại nguyên
chủ.
Vì vậy, Tang Yên bị đuổi trở về nhà mẹ đẻ.
Nữ nhi đã xuất giá còn mang mệnh khắc phu, vậy nên Tang Yên sống ở nhà mẹ
đẻ của nguyên chủ cũng không dễ dàng gì, địa vị trong nhà cũng rất khó xử.
Nhất là khi em dâu nguyên chủ đang mang thai, mà cái thai lại không ổn định,
rất có ý kiến với sự tồn tại của nàng.
Ngay khi Tang Yên chuẩn bị đến điền trang để dưỡng lão, muội muội Tang
Nhược Thủy bị đưa vào cung.
Một tháng trôi qua vẫn không được sủng hạnh, người nhà họ Tang vô cùng lo
lắng.
Cũng vì thế mà Tang Yên mang theo kỳ vọng của cả nhà, vào cung nghĩ kế
sách cho muội muội.
Giúp muội muội đoạt lấy sủng ái, được Hoàng thượng sủng hạnh là nhiệm vụ
của Tang Yên.
Mà hôm nay, chắc chắn là Tang Nhược Thủy đã gặp phải vấn đề.
Tang Yên đặt thoại bản xuống, đi đến chính điện.
Chính điện lúc này cực kỳ bừa bãi hỗn loạn.
Tang Nhược Thủy đang nằm dài trên nhuyễn tháp, nhỏ giọng khóc tỉ tê: “Giờ ta
đã trở thành trò cười của cả hoàng cung. Sau này ta còn mặt mũi nào gặp
người khác nữa?”
Cung nữ tâm phúc của nàng ta là Hương Tú, chậm rãi khuyên nhủ: “Nương
nương vạn lần đừng nói như thế. Toàn bộ hoàng cung có người nào mà không
biết Hoàng thượng tới gần nữ nhân một chút thôi đã phát bệnh rồi, đâu phải lỗi
của nương nương? Trong cung nhiều phi tử như thế, không có lấy một người
được sủng hạnh, nương nương vẫn còn cơ hội”
“Ta mà còn cơ hội ư? Chắc chắn là Thái hậu đã thất vọng với ta rồi. Một lần
không thành, ta đã là quân cờ bị vứt bỏ”
“Nương nương, xin người đừng bi quan nữa. Ngài là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ,
chờ ngự y chữa khỏi bệnh cho Hoàng thương, người chắc chắn sẽ là cung phi
đầu tiên được ân sủng”
“Trị bệnh biết bao nhiêu năm rồi, đến giờ Hoàng thượng vẫn chưa khỏi?”
“Hoàng thượng có được hay không cũng phải sủng hạnh hậu phi thôi, nếu
không thì làm sao có được Hoàng tự? Cho dù Hoàng thượng không gấp, Thái
hậu và các đại thần trong triều cũng sẽ gấp”
Cuộc trò chuyện của hai người chủ tớ truyền đến tai Tang Yên.
Nàng đến bên ngoài cửa điện, nhìn Hương Tú an ủi Tang Nhược Thủy gần
xong, nhất thời do dự không biết nên vào hay là rời đi.
“Thế tử phi đến”
Hương Tú trông thấy nàng, liền nhiệt tình gọi: “Người cũng đến đây khuyên nhủ
nương nương đi, sợ khóc hư đôi mắt mất”
Thấy nàng ta nói như vậy, Tang Yên không thể không vào.
Chỉ là. . .nàng thật sự không biết phải khuyên nhủ người khác như thế nào.
Nguyên chủ năm nay hai mươi tư tuổi, chênh lệch tám tuổi so với Tang Nhược
Thủy, mặc dù bọn họ là tỷ muội cùng một mẹ, nhưng lại không quá thân cận.
Lại thêm việc nguyên chủ thủ tiết ba năm ở Giang gia, suốt thời gian đó hai tỷ
muội chưa từng gặp mặt.
Bây giờ chiếm thân xác này đã là Tang Yên đến từ thời hiện đại, muốn thân
cận cũng không thân nổi.
“Người tới đây làm gì? Mất cả hứng”
Tang Nhược Thủy không thích vị tỷ tỷ mệnh khắc phu này, nhìn thấy nàng, ánh
mắt sưng đỏ hiện đầy vẻ chán ghét: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn! Đồ xúi quẩy!
Không biết trong nhà nghĩ gì lại bảo người vào cung? Chê ta không đủ xui xẻo
sao?”
Nàng ta đổ hết chuyện đêm thị tẩm thất bại của mình lên trên người Tang Yên.
Tang Yên vô duyên vô cớ bị mắng chửi, trong lòng cũng không vui.
Tang Yên nghĩ đến chuyện nàng ta gặp phải, cũng cố nhẫn nhịn: “Bây giờ
ngươi không được tỉnh tảo, ta cũng không nói gì thêm với ngươi. Nghỉ ngơi
sớm một chút đi. Hy vọng ngày mai ngươi có thể suy nghĩ lý trí hơn”
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
“Trong lòng nương nương không vui, có thể trút hết lên đầu chúng nô tì, cần gì
phải tức giận với Thế tử phi? Làm vậy sẽ tổn thương tình cảm tỷ muội đấy ạ”
Giọng nói của Hương Tú vang lên sau lưng.
Tang Yên nghe vậy, thầm thấy Hương Tú đúng là một cung nữ hiểu chuyện.
Đáng tiếc, nàng ta phải đi theo phi tử được sủng mà hư này.
“Đây là Hoàng cung. Nàng ta mặc đồ tang là có ý gì? Thủ tiết đến nghiện à?
Ngày mai ta sẽ đuổi nàng ta ra khỏi cung!”
[1] Nhuyễn tháp: là giường nhỏ, mềm, được làm từ nhiều chất liệu khác nhau
như gỗ, tre, bông.
[2] Thiên điện: phòng phụ bên trong cung điện
[3] Thoại bạn: truyện