Chương 3: Đố kị
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng – 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
“Ngươi còn ý tưởng khác sao? Cứ nói hết đi”
Hạ Doanh nhìn Tang Yên hoảng sợ không dám nói, nghĩ rằng nàng nhát gan
nên bổ sung thêm một câu: “Cho dù có xúc phạm, trẫm cũng không trách tội”
Hắn chưa từng rộng lượng đến vậy.
Ngược lại với suy nghĩ của hắn, Tang Yên chỉ cảm thấy hắn không có ý tốt.
Nàng biết một số vị đế vương thời phong kiến có sở thích mới lạ, nên nàng giả
vờ như một người phụ nữ bình thường đã có chồng: “Xin Hoàng thượng thứ tội,
ý tưởng vừa rồi do thần phụ tình cờ nghĩ ra. Nơi nào còn ý tưởng khác chứ?”
Hạ Doanh không tin lời này: “Thật sự không có sao?”
Tang Yên cúi đầu xuống, yếu ớt nói: “Thật sự”
Hạ Doanh nghe vậy, trong mắt đầy vẻ thất vọng: “Khi ngươi còn ở khuê các,
danh tiếng của ngươi rất tốt. Nếu không phải trẫm không thể gần nữ sắc, trẫm
đã sớm đưa ngươi vào cung. Hôm nay nhìn thấy, hóa ra chỉ có vậy mà thôi”
Tang Yên: “. . .”
Nàng bị xem thường nhưng trong lòng lại khá ung dung: Chỉ có vậy thôi ư, rất
tốt.
Tang Nhược Thủy lại không như thế.
Nàng ta đã nghe thấy câu kia của Hoàng đế: Nếu không phải trẫm không thể
gần nữ sắc, trẫm đã sớm đưa ngươi vào cung.
Tâm tình nàng ta bỗng chốc trở nên nặng nề, đang yên đang lành, tại sao
Hoàng đế lại nói như vậy? Cảm thấy nuối tiếc vì không thể đưa Tang Yên vào
hậu cung sao?
Có một số lời, người nói vô tình, người nghe lại để tâm.
Bao gồm cả Thái giám tổng quan Dư Hoài Đức, lão cũng cảm thấy hành động
này của Hoàng thượng quá khác thường. Lão liếc nhìn Tang Yên, nhan sắc của
nàng đúng là hơn người, so sánh với muội muội Tang Nhược Thủy trong sáng
khéo léo, trông nàng dịu dàng nhu mì hơn hẳn, còn có nét đẹp trong trẻo lạnh
lùng nhưng yêu mị câu hồn.
Một vẻ đẹp rất mâu thuẫn.
Hóa ra Hoàng thượng thích nữ nhân như vậy sao?
“Hoàng thượng bận rộn nhưng vẫn tới gặp thần thiếp, trong lòng thần thiếp rất
cảm động, nguyện vì Hoàng thượng dâng lên một khúc nhạc, bày tỏ chút tâm
ý, mong Hoàng thượng ân chuẩn” Tang Nhược Thủy muốn mượn tài nghệ của
mình để hấp dẫn sự chú ý của Hoàng thượng.
Tuy Hạ Doanh không có hứng thú lắm, nhưng cũng không muốn làm hỏng thể
diện của nàng ta, gật đầu đồng ý: “Vậy thì làm phiền ái phi rồi”
Tang Nhược Thủy lập tức bảo cung nữ tâm phúc là Hương Tú ôm cây đàn của
nàng ta tới đây, gảy một khúc “Phượng cầu hoàng”.
Nàng ta là thiên kim được nuông chiều từ bé, đương nhiên kỹ năng đàn của
nàng ta không hề tệ.
Tang Yên nghe mà cảm thấy tiếng đàn uyển chuyển tự nhiên, dây dưa réo rắt
lòng người.
Nếu ở thời hiện đại, chắc chắn đạt tới tiêu chuẩn của đại sư.
Nghĩ kỹ lại thì Tang Nhược Thủy cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, vẫn còn
ở độ tuổi của một nữ sinh trung học, tuổi nhỏ đã đạt được trình độ như vậy thì
đúng là rất giỏi.
“Xem ra Thế tử phi rất thích bản nhạc này”
Hạ Doanh thờ ơ uống trà, nghe nhạc, nhưng ánh mắt không tự chủ được dừng
lại trên người Tang Yên, nàng đang nghe một cách nghiêm túc, hai mắt hơi híp
lại, biểu cảm lộ ra sự vui vẻ như đang đắm chìm trong tiếng nhạc, vừa ngây thơ
vừa đáng yêu.
Tang Yên bất ngờ bị gọi tên, trong lòng không khỏi căng thẳng, vội cười lấy
lòng: “Tài đánh đàn của Tang phi nương nương thật sự rất cao siêu, tất nhiên
thần phụ sẽ thích”
Hạ Doanh cũng cười: “Nếu Thế tử phi thích, vậy Tang phi có công không nhỏ,
trọng thưởng”
Hắn nhìn về phía Thái giám tổng quản Dư Hoài Đức đang đứng bên cạnh, phân
phó: “Mang mười quả vải do Mân Châu tiến cống đến đây”
Dư Hoài Đức vừa nghe liền ngây người: Quả vải kia phải đi cả nghìn dặm mới
mang được tới Kinh thành, trên đường đi bị hỏng không ít, tổng số dư còn lại
chỉ còn có ba mươi quả. Phân ra cho các cung, cũng chỉ có Thái hậu là được
mười viên, Hoàng hậu sáu viên, các tần phi khác một viên cũng không có.
Hôm nay Tang phi gảy một bản nhạc, Hoàng đế đã ban thưởng mười quả vải,
ân sủng đến mức này luôn ư!
“Vâng”
Sau khi Dư Hoài Đức trợn mắt nhìn liền bảo một thái giám nhỏ đi lấy mang
sang đây.
“Thần thiếp. . . tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng”
Tang Nhược Thủy nhận được ban thưởng, tất nhiên sẽ kích động cao hứng,
nhưng nghĩ lại lời Hoàng thượng nói. . . Nếu Thế tử phi thích, vậy Tang phi có
công không nhỏ, trọng thưởng.
Nghe cứ như là nàng ta đang đánh đàn để lấy lòng Thế tử phi nên mới được
ban thưởng.
Lẽ nào lại như thế!
kieu/chuong-3-do-kihtml]
Tang Nhược Thủy ngoài mặt thì cười, nhưng bàn tay giấu trong tay áo đã nắm
lại thành đấm, mạnh đến nỗi muốn gãy cả móng tay.
Tang Yên cũng cảm thấy Hoàng đế nói chuyện mang theo ác ý. . . Hắn có bị
bệnh không thế? Sao lời trong lời ngoài lại đẩy nàng lên trên lò nướng vậy! Còn
có ý đồ muốn phá hỏng tình tỷ muội của nàng! Bởi vì nàng “chỉ có vậy” nên
mới làm thế sao? Đúng là đồ thần kinh!
Nàng không ở lại nổi nữa, liền nói: “Hoàng thượng, thần phụ uống hơi nhiều trà,
muốn đi. . .” Nhà xí hay thay quần áo nhỉ?
Kiến thức ở cổ đại của nàng không được đầy đủ, cộng thêm người đối diện là
nam nhân đã trưởng thành, còn là Hoàng đế của một nước, nàng rất ngại phải
nói thẳng ra.
Cả gương mặt đỏ bừng lên.
Hạ Doanh biết ý của nàng, nhưng không muốn buông tha, còn xuyên tạc lời nói
của nàng: “Ngươi muốn đi dạo Ngự hoa viên một chút à?”
Tang Yên: “. . .”
Ta muốn đi xả nước. ta không đi dạo nổi á á á á!
Hoàng đế thật sự có bệnh!
Nàng không muốn nói nhiều với tên Hoàng đế bệnh thần kinh này, nói nhiều
sai nhiều, nàng dứt khoát đứng lên, cung kính nói: “Hoàng thượng, thần phụ
muốn đi nhà xí, không nhịn nổi nữa, xin Hoàng thượng thứ tội.
Nói xong, nàng vội vã rời khỏi chính điện, đi thẳng đến thiên điện.
Hạ Doanh nhìn nữ nhân xinh đẹp đang chạy vội đến mất dạng, trong mắt
không nhịn được hiện ra vẻ tươi cười.
Nụ cười đó là cho Tang Nhược Thủy cảm thấy như gặp phải quân địch, chẳng
lẽ Hoàng đế vừa ý Tang Yên sao? Không thể, tuyệt đối không thể!
“Hoàng thượng, thần thiếp bất tài nên muốn nghe nhận xét của ngài về bản
nhạc, hy vọng có thể làm tốt hơn”
Nàng ta muốn kéo sự chú ý của Hoàng đế về lại mình, nhưng không ngờ
Hoàng đế lại lạnh lùng trả lời: “Không tệ”
Dường như hắn không muốn nói chuyện với nàng ta.
Tang Nhược Thủy sắc mặt cứng ngắc, không gượng cười nổi nữa.
Hà Doanh nhàm chán uống tiếp chén trà. Hắn đợi một lúc lâu vẫn không thấy
Tang Yên quay trở lại, nên đứng dậy rời đi: “Ái phi nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày
khác trẫm quay lại thăm ngươi”
Giọng nói của hắn lãnh đạm, chắc hẳn lời vừa nãy cũng chỉ là đang khách sáo.
Tang Nhược Thủy muốn giữ hắn lại, nhưng khi đối diện với long nhan lạnh nhạt
lại mất hết dũng khí.
Nàng ta tiễn Hoàng đế ra ngoài, thấy ánh mắt hắn liếc nhìn thiên điện một cái
nhưng cũng không ở lại thêm.
Hoàng thượng có ý với Tang Yên.
Nhận định này như đâm thẳng vào tim nàng ta.
Thái giám tổng quản Dư Hoài Đức cũng có suy nghĩ đó, nhưng lão không biểu
hiện ra ngoài.
Một quả phụ mang mệnh khắc phu, trăm nghìn lần không xứng với Hoàng đế.
Lão tin Hoàng đế cũng biết điều này, hắn sẽ không để bản thân mình trở thành
trò cười của cả Kinh thành.
Bên trong thiên điện của Nguyệt Tang điện.
Tang Yên vẫn luôn chú ý động tĩnh ở phía chính điện, nàng thấy Hoàng đế rời
đi mới quay lại bên đấy. Lần này, nàng lại nhắc đến việc rời cung lần nữa.
Tang Nhược Thủy không giữ nàng ở lại nữa.
“Số của tỷ tốt đó, mà cũng không tốt lắm nhỉ”
Tang Nhược Thủy nói chuyện quái gở, còn có hơi cười cợt trên sự đau khổ của
người khác.
Thật ra thì, nàng ta rất hâm mộ Tang Yên mang mệnh khắc phu nhưng vẫn
được thế tử Giang Lăng cầu hôn, hôm nay Hoàng đế gặp nàng cũng thấy hứng
thú với nàng.
Nếu như Tang Yên không có mệnh khắc phu, chắc chắn nàng là hồng nhan
họa thủy!
Tất nhiên Tang Yên nghe ra sự chế giễu và khinh miệt của Tang Nhược Thủy,
nhưng nàng không thèm để ý, muội muội của nguyên chủ chỉ là cô gái nhỏ
không có tâm cơ gì, còn động tâm với Hoàng đế, ở nơi ăn thịt người không nhả
xương như hậu cung, cũng chỉ là một người đáng thương, cần gì phải so đo với
nàng ta?
Nhưng có một số lời vẫn phải nói ra.
“Ta biết muội trẻ tuổi hồn nhiên, lại còn mang lòng ái mộ với Hoàng đế nên có
địch ý với ta, nhưng Tang Nhược Thủy à, ta không hy vọng ngươi có thể khống
chế tình cảm của mình, nhưng nghìn vạn lần đừng có để não mình toàn là yêu
đương. Hoàng đế lạnh lòng lạnh tình, ngươi muốn sinh tồn ở hậu cung, không
nên dùng tình cảm để hành sự, nếu không, người bị khổ sẽ là chính ngươi”
Nàng đã nói hết lòng rồi.
Tang Yên đi ra đến cửa điện, quay đầu nhìn nàng ta một cái: “Tỷ muội đồng
tộc, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa”
Tang Nhược Thủy nghe vậy, cảm thấy hối hận trong lòng, hình như nàng ta đã
sai rồi. Nhưng nàng ta nhớ lại ánh mắt khi Hoàng đế nhìn Tang Yên, trong lòng
không khỏi ganh ghét: “Dối trá!”