Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu

Chương 8.



Sẵn sàng

Dương Tuyết lấy ra hai lượng bạc trong túi, đưa cho Đại Hổ:

“Ta không có nhiều đâu, nghèo lắm đấy. Nhớ kỹ, đừng để lộ hành tung của

chúng ta”

“Vâng, phu nhân” Hai huynh đệ nhà hổ ăn ngấu nghiến bát canh dê xong thì

nhanh chóng biến mất giữa đám đông.

“Tỷ tỷ,” Tiểu Nhu có chút bất mãn, “trước kia bọn họ không dám hỗn láo như

vậy. Gần đây tỷ giống như biến thành người khác, quá khoan dung với họ rồi”

“Ta nghĩ thoáng thôi, người ta ai cũng có chí hướng riêng, cứ để họ đi. Họ đi rồi

cũng đỡ tốn bạc cho ta. Huống hồ, lúc tới đây hai huynh đệ họ cũng giúp được

không ít việc”

Chỉ là… ta vẫn phải tiếp tục lên đường, mà hai con hổ tinh đó thì chắc chắn sẽ

làm lộ hành tung.

“Tỷ tỷ nói phải” Miêu Miêu liếm sạch nước canh còn lại trong bát, “Bọn họ đi

cũng tốt”

Tiểu Nhu không nói thêm nữa. Dù canh thịt dê không ngon, nhưng ăn thịt thì

đúng là giúp thỏ tinh tăng khí lực thật.

“Cô nương, không biết lão phu có thể ngồi chung bàn được không?”

Lúc này, một giọng nói khàn khàn có phần già nua vang lên.

Dương Tuyết ngẩng đầu nhìn, thấy một ông lão cưỡi trâu xanh, đầu đội nón lá,

tóc trắng da hồng, trông hiền từ mà mỉm cười với nàng.

“Được chứ, lão tiên sinh cứ tự nhiên” Nàng nhìn quanh, bàn bên cạnh đúng là

chật kín người.

“Cô nương, bản công tử cũng muốn ngồi ở đây, nhường chỗ một chút đi”

Lúc này, một thanh niên trẻ tuổi dừng lại, bộ dạng d/â/m d/ê tiến lại gần

Dương Tuyết.

“Ôi chao, cô nương xinh thế này, đôi mắt câu hồn như yêu tinh vậy”

Vừa nói hắn vừa giơ tay định nâng cằm nàng lên, “Sao không theo bản công tử,

từ nay ăn ngon mặc đẹp, sống sung sướng?”

Chủ quán cũng lần đầu thấy quán nhỏ của mình đông khách như vậy, thậm chí

có người tranh chỗ ngồi.

Nhưng khi quay đầu lại thấy rõ mặt vị công tử này, ông ta lập tức lộ ra vẻ ghét

bỏ.

Tên háo sắc này, cứ thấy nữ tử xinh đẹp là muốn bắt về nhà, ai gặp phải cũng

xui xẻo.

Tốt nhất là tránh xa hắn ra, làm ăn nhỏ không nên dây vào đám con cháu nhà

quyền quý thế này.

“Lão tiên sinh cứ ngồi, ta có chút việc cần xử lý”

Dương Tuyết đứng dậy, mạnh tay đẩy tên công tử mặt cười như cáo kia ra xa.

“Cô nương cứ tự nhiên”

Lão nhân cũng không khách khí, từ trên lưng trâu bước xuống, ngồi vào chỗ

trống, tự mình rót bát nước uống.

Miêu Miêu định ra tay dạy dỗ tên công tử kia một trận, nhưng lại bị Tiểu Nhu

ngăn lại.

“Tỷ tỷ có thể tự xử lý được”

Tiểu Nhu lắc đầu, ánh mắt mang theo vẻ xem kịch hay.

“Ôi chao, cô nương này đúng là nóng tính, ra tay mạnh thật, bản thiếu gia thích

đấy”

Bị đẩy một cái lảo đảo, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp kia, hắn lại càng hứng

thú, đưa tay nắm lấy tay nàng, khiến đám người phía sau cười ha ha.

“Bốp!”

Ngay sau đó, mu bàn tay hắn bị đánh một cú mạnh như muốn rách da, đỏ

bừng lên như sắp bật máu.

“Á…!”

Hắn đau đến giậm chân tại chỗ, ôm tay hét to:

“Không biết điều! Người đâu! Trói con tiện nhân này lại, mang về phủ dạy dỗ lại

cho tử tế!”

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Chưa kịp nói xong, Dương Tuyết đã tát liền mấy cái lên mặt hắn.

Vừa cười vừa nói:

“Công tử đây thật là kiêu ngạo quá mức rồi đấy. Rõ ràng là ngươi đê tiện vô sỉ,

vậy để bản cô nương thay mặt cha ngươi, dạy dỗ lại ngươi một trận trước đã

nhé”

Hành động này khiến người qua đường vỗ tay reo hò, “Hay lắm!”

Mọi người từ lâu đã không vừa mắt tên công tử nhà giàu này rồi.

Chỉ tiếc là hắn có thế lực lớn, ai nấy đều tránh xa như tránh tà.

Hôm nay tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, ai nấy đều cảm thấy hả lòng hả

dạ!

“Loạn rồi! Đánh nàng cho ta! Đánh thật mạnh!” Tên công tử kia nổi cơn thịnh

nộ, nhảy dựng lên giận dữ.

“Hây!” Dương Tuyết tung một cú đá xoay người, trực tiếp đá hắn bay xa hơn

mười mét.

Đám người định xông lên đều sợ đến mức vội vã chạy lại đỡ công tử nhà mình,

vừa kéo vừa đỡ, cuống quýt đưa người rời đi.

“Ngươi cứ đợi đấy cho ta!”

Dù bị đá thê thảm, hắn vẫn không quên buông lời hung hăng.

Dương Tuyết phủi phủi vạt áo, quay lại ngồi vào chỗ của mình.

“Tỷ tỷ cần gì phải tự mình ra tay chứ? Với loại công tử bị chiều hư thế này, cứ

để Miêu đại ca dạy cho một trận là được rồi”

Tiểu Nhu cẩn thận đưa đũa cho Dương Tuyết, nhưng vì có người ngoài nên

không nói gì thêm.

“Tự tay xử lý mới đã”

Cú đá khi nãy nàng chỉ dùng ba phần lực, vẫn chưa đủ sảng khoái.

Nếu lần sau gặp lại mà hắn vẫn ngông cuồng, nàng sẽ trực tiếp thay dân trừ

hại.

“Tỷ tỷ nói phải, tự tay dạy dỗ mới hả giận”

Miêu Miêu rất muốn khen Dương Tuyết giờ đây phong thái rộng lượng hơn xưa

rất nhiều, nhưng lại không dám mở lời.

Hắn thật sự cảm thấy, từ sau khi gặp được bốn thầy trò Đường Tăng, tỷ tỷ đã

thay đổi hoàn toàn.

Cộng thêm sự thay đổi trong trang phục, lời nói và cách hành xử, khiến hắn

thật sự nghi ngờ… có khi nào vị Bạch phu nhân ban đầu đã biến mất rồi?

“Công phu của cô nương thật không tệ, không biết cô nương là người phương

nào?”

Lão nhân tóc bạc trắng quan sát nàng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng hỏi.

Dương Tuyết cảm thấy ông lão này có chút kỳ lạ.

Ngoài tóc và râu ra thì da dẻ và ánh mắt lại rất trẻ trung, ngay cả trai tráng ba

mươi tuổi cũng chưa chắc bì kịp, toát ra khí chất của một cao nhân thoát tục.

Con trâu xanh của ông cũng rất ngoan ngoãn, nằm gọn dưới chân ông, lim dim

như đang ngủ.

“Tỷ tỷ của ta là người bản địa”

Miêu Miêu liếc nhìn ông lão, cảm thấy có vẻ không đáng tin, lập tức cảnh giác.

Hắn nhạy bén nhận ra, ông lão này đến là vì tỷ tỷ của hắn.

Vừa rồi rõ ràng hắn để ý thấy, con trâu kia không phải trâu xanh bình thường,

sừng mọc ở giữa trán, chỉ giống về hình dạng thôi.

Tương truyền, Thái Thượng Lão Quân cưỡi một con trâu xanh, thực chất là

thượng cổ linh thú.

Không rõ thân phận thực sự của lão nhân là gì, nhưng với yêu tinh như họ mà

gặp cao nhân thì không thể không thấy căng thẳng.

“Lão thân đi ngang qua đây, thấy cô nương không giống người phàm, dường

như không thuộc tam giới, nên mới tiện miệng hỏi. Ngươi đừng để tâm”

Ông gọi một bát mì thanh đạm, vừa bưng tới đã cầm đũa lên.

“Nếu đã có duyên, lão thấy cô nương có căn cơ tu luyện, chi bằng bái ta làm sư

phụ, thế nào?”

Dương Tuyết vốn cũng hơi căng thẳng, nhưng vừa nghe đến ba chữ “bái làm sư

phụ”, trong lòng liền vui mừng.

Gần đây nàng đúng là có duyên với mấy ông già, gặp ai cũng đối xử với nàng

rất tử tế.

“Không biết lão tiên sinh là người phương nào? Có thể bảo vệ ta bình an

không?”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác

nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Dương Tuyết hơi suy nghĩ, thử dò xét:

“Nghe nói Phật môn đang thịnh hành, Đường Tăng dẫn ba đồ đệ đi lấy kinh.

Mà nhìn ông chẳng giống hòa thượng, chắc không phải người bên đó nhỉ?”

“Hơ hơ hơ~”

Ông lão bật cười vui vẻ, chưa từng nghe ai nói chuyện thú vị như thế.

“Cô nương nói phải. Ta đúng là không phải hòa thượng. Nếu hữu duyên, chúng

ta sẽ còn gặp lại. Lần sau gặp lại, ta sẽ hỏi lại xem cô nương có muốn bái ta

làm sư phụ không”

Ông rõ ràng cảm nhận được vị cô nương này không phải người phàm, nhưng lại

không thể nhìn thấu chân thân.

Rõ ràng tu vi không cao, nhưng trên người lại tỏa ra ánh hào quang mờ mờ.

Nếu như nàng không có sư phụ, mà chỉ dựa vào ngộ tính của mình tu luyện

đến mức này, thì đúng là nhân tài hiếm có.

“Vậy cũng tốt”

Dương Tuyết đại khái đoán ông là thần tiên trên thiên đình, chắc sẽ không hại

mình.

Giờ đây nàng cũng không biết phải đi đâu, nếu chẳng may bị đám người bên

Tây Thiên bắt được, thì coi như lỡ duyên làm đồ đệ người ta rồi.

Chi bằng nhân cơ hội này xin ông bói một quẻ, xem mình nên đi về hướng nào.

“Lão tiên sinh, chắc ngài biết bói toán nhỉ. Tiểu nữ vốn không phải người bản

xứ, đi ngang qua đây cũng không biết nên đi đâu. Không biết ngài có thể chỉ

điểm cho một quẻ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.