“Đã là để cưới vợ thì sao có thể tùy tiện mang ra mua quần áo được”
Con mèo này thật khiến người ta không yên tâm chút nào, Dương Tuyết
nghiêm mặt nói, “Cái kho báu nhỏ quan trọng như thế, lần sau đừng dùng cho
ta nữa. Trên đường chúng ta không dễ kiếm tiền, chẳng lẽ lại đi trộm hay cướp
sao”
“Tiểu Nhu, bù lại kho báu nhỏ cho hắn đi, cưới vợ là chuyện lớn” Nói đến đây,
Dương Tuyết không nhịn được bật cười.
Nhìn khuôn mặt tròn tròn của Miêu Miêu, nàng không nhịn được lại véo một
cái:
“Bây giờ đệ cũng đã mấy trăm tuổi rồi, lớn rồi, có thể cưới vợ được rồi đấy”
Miêu Miêu né tránh tay Dương Tuyết, mặt đỏ ửng quay đầu đi: “Ta không muốn
cưới vợ”
“Vợ thì nhất định phải cưới, tốt nhất là một con mèo trắng dịu dàng dễ thương,
mỗi ngày cho ta sờ một chút là được, ta nhất định sẽ không bạc đãi hai đứa
đâu” Vừa nghĩ đến một con mèo trắng mập mạp, bám người lại nghịch ngợm,
Dương Tuyết đã không nhịn được muốn đuổi Miêu Miêu đi tìm vợ ngay.
“Tỷ tỷ …” Miêu Miêu vẫn còn ngây ngô, lần đầu bị trêu chọc như vậy, mặt đỏ
như quả táo.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác
nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Tỷ tỷ, Miêu Miêu tìm vợ còn phải coi mùa nữa. Hơn nữa, hắn không thể nào
lấy một con mèo bình thường được. Những con mèo cái tu luyện thành hình
không ít, nhưng rất khó gặp”
Tiểu Nhu thấy Miêu Miêu ngượng ngùng quá, bèn lên tiếng giải vây cho hắn.
“Khụ khụ, tỷ tỷ, ta nghe được tin tức của Tôn Ngộ Không ngoài phố”
Miêu Miêu nhanh chóng đổi chủ đề, “Nghe nói Đường Tăng biến thành một con
hổ, bây giờ đang bị nhốt trong cung điện của quốc vương, không biết thật hay
giả”
“Thế còn Tôn Ngộ Không đâu?”
Không đúng lắm, nếu Bạch Cốt Tinh chưa xuất hiện làm loạn thì Tôn Ngộ
Không và Đường Tăng sẽ không bất hòa, vậy làm sao Đường Tăng lại bị Khuê
Mộc Lang biến thành Bạch Hổ được?
“Không biết, là ta nghe được từ một con quạ yêu, nó nói Đường Tăng đang bị
nhốt trong lồng, còn đồ đệ thì không rõ tung tích”
Miêu Miêu biết tỷ tỷ mình rất quan tâm chuyện này nên đặc biệt đi dò hỏi.
Dương Tuyết đứng bật dậy:
“Đi, đến xem thử!”
“Không được đâu tỷ tỷ” Miêu Miêu lập tức ngăn lại, “Không biết vì sao, Bảo
Tượng Quốc này đang tụ tập rất nhiều yêu quái, hình như đang tìm kiếm thứ gì
đó. Tu vi của bọn chúng rất cao, nếu bị bắt, chắc chắn sẽ bị móc kim đan”
“Ta không sao đâu” Dương Tuyết vỗ vào cuốn sách trống không giấu trong
ngực, “Trước đó có một ông lão tặng ta một món bảo bối, có thể ẩn giấu yêu
khí, trông chẳng khác gì người phàm. Ta chỉ ra ngoài xem náo nhiệt thôi,
không xảy ra chuyện đâu”
Nàng thật sự tò mò, không biết giữa Tôn Ngộ Không và Đường Tăng rốt cuộc
xảy ra chuyện gì mà đến mức tan vỡ quan hệ, chẳng lẽ còn kịch tính hơn cả ba
lần đánh Bạch Cốt Tinh sao?
Vả lại, nàng cũng muốn ra ngoài kiếm chút công đức.
Nơi yêu quái tụ tập nhất định sẽ có thương vong vô tội, nàng phải đi chôn xác
giúp người ta.
Buồn cười là, vừa ra khỏi khách điếm, nàng liền bị một cục vàng từ trên trời rơi
trúng đầu!
Không sai, Dương Tuyết bị vàng đập trúng đầu.
“Ái da, ai mà mắt mù vậy…” Dương Tuyết ôm đầu định mắng một trận, nhưng
vừa cúi xuống nhìn thấy thỏi vàng lớn dưới chân, liền lập tức nín bặt.
Nhìn quanh quất, không ai phát hiện, nàng liền nhanh tay nhét vào ngực.
“Bịch!” Vừa định nhấc chân rời đi, thì trước mặt đột nhiên rơi xuống một vật
thể khổng lồ.
“Ui da, mông của ta…” Thần Tài Triệu Công Minh xoa mông, không cẩn thận
trượt khỏi đám mây, vì sợ mất mặt nên lập tức ẩn thân.
Nhưng vẫn bị Dương Tuyết nhìn thấy, nàng vội vàng chạy tới đỡ.
Vì xung quanh người nam tử áo đỏ này, có vài thỏi vàng lấp lánh rơi vãi!
“Công tử, ngươi không sao chứ?” Dương Tuyết đưa tay ra, quan tâm hỏi.
Triệu Công Minh ngẩng đầu, liền thấy một nữ tử dung mạo thanh tú, ánh mắt
như nước thu, nụ cười như ánh trăng dịu dàng nhìn hắn, không khỏi ngẩn ngơ.
Nhân gian lại có nữ tử đẹp như tiên thế này, sao hắn chưa từng nghe đến?
Nhan sắc này còn rực rỡ hơn bất kỳ mỹ nhân hoạ quốc (hại nước hại dân) nào
trong lịch sử mà hắn từng thấy, khiến lòng người rung động.
Ngay cả Hằng Nga Tiên Tử cũng không sánh bằng vẻ dịu dàng trong mắt
nàng.
“Công tử, ngươi không sao chứ?” Dương Tuyết giơ tay vẫy vẫy, “Chẳng lẽ bị ngã
đến ngốc luôn rồi?”
Triệu Công Minh lúc này mới hoàn hồn, vội vàng bật dậy:
“Cô… cô nương nhìn thấy ta sao?”
“Ta… chẳng lẽ không nên nhìn thấy sao?”
Dương Tuyết nhìn sang chỗ vàng dưới đất, nhanh tay nhặt lên, “Vàng này là
của ngươi à?”
“Đã nhìn thấy rồi thì coi như của ngươi vậy”
Triệu Công Minh chỉnh lại y phục, ho khan một tiếng, “Không biết cô nương là
vị thần tiên nào, sao tại hạ chưa từng gặp?”
“Dám hỏi công tử là vị thần tiên nào? Ta cũng chưa từng gặp”
Dương Tuyết thầm nghĩ, vị công tử này nhìn hơi ngốc, còn rơi vàng khắp nơi,
chẳng lẽ là con trai nhà địa chủ bị ngốc?
“Tại hạ là Thần Tài Triệu Công Minh, không biết tiên tử xưng hô thế nào?” Nếu
đã nhìn thấy được thì mười phần là đồng nghiệp, chẳng lẽ là thị nữ bên cạnh vị
đại thần nào? Dung mạo thế này, có khi là mỹ nhân được giấu kín nơi trần
gian?
Mà nói thật, ẩn mình trong phàm trần cũng là một cách hay.
“Thần Tài?” Dương Tuyết lật lật mấy thỏi vàng trong tay, mắt sáng rỡ: “Ngươi
thật sự là Thần Tài sao?”
“Chính là tại hạ” Triệu Công Minh chắp tay hành lễ, “Không biết tiên tử là
người của vị đại tiên nào? Trông có vẻ lạ mặt”
Trong đầu Dương Tuyết lập tức bùng nổ suy nghĩ!
Xem ra món đồ mà ông lão kia đưa thực sự hữu dụng, đến cả thần tiên cũng
không nhìn ra nàng là yêu quái.
Vậy thì dễ xử rồi, nghe giọng điệu thì dường như nàng bị hiểu nhầm là tiểu tỳ
của vị thần tiên nào đó.
“Ta là đệ tử Thái Thượng Lão Quân mới thu nhận, vừa xuống nhân gian rèn
luyện”
Nàng vừa xoa xoa thỏi vàng trong tay, vừa tươi cười rạng rỡ, “Chỉ tiếc là sư phụ
keo kiệt, không cho mang lộ phí, nên tiểu nữ xin mạn phép nhận tấm lòng của
Thần Tài, đa tạ!”
Trời ạ, đúng là bị vàng của Thần Tài đập trúng đầu thật!
Lời này không nói chơi đâu, đúng là vận may bùng nổ rồi.
Thiếu cái gì là có cái đó, đêm nay có thể ăn uống thả ga rồi.
Dù đồ ăn của khách điếm này không ngon bằng đồ nàng tự nấu, nhưng có cơm
ăn sẵn thì việc gì phải vất vả?
“Tiên tử khách sáo rồi, nếu cần thì ta còn nhiều lắm”
Triệu Công Minh cảm thấy vô cùng vui mừng khi vàng của mình có thể giúp
được một tiên tử xinh đẹp đến thế.
“Dám hỏi tiên tử xưng hô thế nào?”
Triệu Công Minh mở cây quạt ra, dùng ngón tay cái và ngón trỏ khẽ chạm
nhau, lập tức biến ra một thỏi vàng lớn, “Cô nương cầm tạm dùng trước, không
đủ thì cứ nói”
Chỉ cần làm động tác “tạo hình trái tim” là có thể biến ra vàng, cách làm vừa
dễ thương vừa bá đạo này khiến Dương Tuyết ngây ngất đến quay cuồng.
“Ta tên là Bạch Tuyết, Thần Tài có thể gọi ta là Tiểu Bạch”
Bạch Cốt Phu Nhân cũng tên là Bạch Tuyết, đó là lý do nàng không đặt tên thỏ
con là Tiểu Bạch.
Nhìn thỏi vàng trong tay, chắc cũng phải nặng một cân!
Nếu có thể ôm được đùi Thần Tài, sau này nàng còn sợ không được ăn sơn
hào hải vị sao?
“Tiểu Bạch,” da trắng như tuyết, quả là danh xứng với người, “Thần Tài là cách
gọi của phàm nhân, cô nương cứ gọi ta là Minh… Công Minh là được rồi”
Hắn vội vàng khép quạt lại để che miệng, suýt chút nữa buột miệng gọi là
“Minh ca ca”.
Hắn, Triệu Công Minh, một đời thanh danh hiển hách, suýt chút nữa tiêu tan vì
nữ tử tên Bạch Tuyết này.
Đường đường là một vị Thần Tài, vậy mà lại có ngày bị sắc đẹp làm cho mê
muội.
Có lẽ… là vì những mỹ nhân trước đây hắn gặp chưa đủ đẹp chăng?
Bọn họ đâu biết, nhãn thần của Bạch Cốt Tinh nhờ có “Bất Tử Kinh” gia trì,
theo tu vi ngày càng tăng thì khí chất yêu mị càng thêm rõ rệt.
Dù là người phàm hay thần tiên, cũng khó lòng cưỡng lại mị lực của nàng.
“Bạch cô nương định ra ngoài sao?” Triệu Công Minh thấy nàng vừa bước ra
khỏi khách điếm, liền hỏi, “Cô nương ở trọ nơi này à?”
“Đúng vậy”
“Vậy cô nương cứ đi làm việc trước đi, ta cũng có chút việc cần lưu lại nhân
gian một thời gian, vừa khéo cũng sẽ ở đây”
Dương Tuyết rời khách điếm, ẩn thân, lao thẳng về phía hoàng cung Bảo Tượng
Quốc.