“Ngươi tưởng mình là ai chứ? Đã nói là thoát khỏi Ngũ Hành, thì sao lại lăn lộn
đến nông nỗi này? Giỏi lắm sao phải trốn chui trốn lủi?” Hắn ngẩng đầu hừ
một tiếng đầy khinh thường, “Lão Tôn ta còn từ trong đá nứt mà sinh ra đấy,
còn bị Như Lai tính kế, một con yêu quái do bạch cốt tu thành như ngươi mà
dám lên lớp dạy đời bản Đại Thánh?”
“Lão Tôn ta chưa từng thấy ai đáng ghét như sư phụ, hôm nay xem như mở
mang tầm mắt. Một nữ tử nhìn ngoan ngoãn nhã nhặn, chẳng học điều hay lẽ
phải, lại đi học cái kiểu kiêu căng tự phụ, lên mặt dạy bảo người khác!” Hắn
vừa mắng vừa chống nạnh đi vòng quanh Dương Tuyết, nước miếng văng cả
lên tóc nàng.
Nàng cảm nhận được rằng hắn không thực sự nổi giận, ít nhất là chưa đến
mức muốn ra tay đánh người.
Nghĩ vậy, nàng cũng thấy hắn thật đáng thương, liền gật đầu phụ họa lia lịa.
“Vâng vâng vâng, Đại Thánh dạy bảo rất đúng, tiểu nữ không dám nữa!”
“Im miệng! Nghe là được rồi, ai cho ngươi cãi lại!” Thấy nàng vừa gật đầu vừa
mở miệng, Tôn Ngộ Không lập tức giơ Kim Cô Bổng lên gác ngang cổ trắng
mịn của nàng.
Oán khí tích tụ bao năm cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, năm trăm năm
uất ức như núi lửa bùng nổ!
Không hiểu sao, Dương Tuyết bỗng muốn bật cười.
Nàng cắn môi nén lại, cái tên Tôn Ngộ Không chết tiệt này sao lại đáng yêu
đến thế!
Hahaha, nàng cứ tưởng hắn thực sự muốn đập nàng một gậy.
Không ngờ, hắn chỉ là bị chọc trúng điểm yếu, giận quá mất khôn, nhảy cẫng
lên mà thôi.
Nghĩ đến cảnh hắn bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn suốt mấy trăm năm, chẳng ai nói
chuyện cùng, gọi trời không thấu, gọi đất không nghe, dù là người cứng đầu
đến đâu cũng sẽ mềm lại.
Hồi đó nàng bị cô giáo chủ nhiệm bắt đứng suốt một tiết học mà còn tủi thân
đến muốn khóc, huống chi hắn bị đè đến tận năm trăm năm…
Tự nhiên thấy xót xa, thấy uất ức thay hắn là sao?
Đúng lúc này, một con khỉ con chạy vào báo tin:
“Đại vương! Con heo Trư Bát Giới kia cứ gào lên đòi gặp ngài, còn đánh bị
thương năm tên lính của chúng ta!”
Dương Tuyết thở phào, vì Tôn Ngộ Không đã xoay người ngồi xuống.
Sắc mặt hắn trở lại vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày, bộ dáng sau khi trở lại
Hoa Quả Sơn, oai phong rực rỡ, chính là dáng vẻ đại náo Thiên Cung năm nào.
Chiếc giáp vàng lấp lánh phối cùng tử kim quan, càng làm nổi bật khuôn mặt
đã trải qua bao sóng gió, không giận tự uy.
Dương Tuyết nhìn kỹ, đôi môi hắn đỏ hồng ẩm ướt, không dày cũng không
mỏng, khi tức giận thì mím chặt lại, tự nhiên toát ra khí chất khiến người ta nể
sợ mà chẳng dám xúc phạm.
Thế nhưng Dương Tuyết lại không nhịn được, nàng càng nhìn càng muốn tìm
hiểu thêm về vị anh hùng huyền thoại trong lòng bao người ấy.
“Sao cứ nhìn ta thế?”
Hắn vừa định sai người dẫn Trư Bát Giới vào, liền thấy nàng len lén đánh giá
mình, liền nổi cáu:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác
nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Không phải giỏi nấu ăn sao? Mau đi nấu cho bản Đại Thánh một bữa thật
ngon vào, mặn ngọt đủ cả! Nếu bản Đại Thánh thấy hài lòng, sẽ cho các ngươi
yên ổn rời đi!”
“Dạ!” Nàng cố nhịn cười gật đầu.
Muốn ăn thì nói đại đi, còn bày đặt răn đe này nọ, suýt chút nữa làm nàng
tưởng mình sắp bị đập chết rồi!
Dương Tuyết nhanh chóng theo con khỉ nhỏ đến nhà bếp, chuẩn bị trổ tài nấu
nướng.
Trong khi đó, Trư Bát Giới bị khiêng đến trước mặt Tôn Ngộ Không, kêu la om
sòm:
“Hầu ca, thả ta xuống! Mấy con khỉ lính của huynh không biết lớn nhỏ gì hết!”
Tôn Ngộ Không chỉ thản nhiên liếc hắn, giọng nói lạnh nhạt:
“Ngươi gọi ai là Hầu ca? Chẳng phải đã tan đàn xẻ nghé rồi sao? Ngươi suốt
ngày nhắc đến Cao Lão Trang, muốn làm rể người ta, giờ mò đến địa bàn của
ta làm gì? Không sợ bỏ lỡ cơ hội tốt à? Mà cơ hội kiểu này… không nhiều đâu”
Nghe giọng điệu của Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới biết ngay hắn vẫn đang
giận, liền vội vàng tươi cười nịnh nọt.
“Ái chà Hầu ca, sao huynh lại nói thế? Sư phụ gặp nạn, sao ta có thể không
quan tâm cho được? Huống hồ, mấy huynh đệ cãi nhau là chuyện bình thường,
chứ không thể thật sự mỗi người một ngả, Bồ Tát cũng đâu cho phép như vậy”
“Dù gì cũng đâu phải chuyện lớn, huynh cũng đừng giận mãi. Sư phụ thì hay
lắm lời thật, huynh nghe không lọt tai cũng dễ hiểu. Nhưng nói gì thì nói, sư
phụ là nhân vật quan trọng trong hành trình lấy kinh. Đến khi huynh quay lại
Thiên Đình, ta cũng được nhận chức bên Tây Thiên, ai dám coi thường huynh
chứ?”
Đây là Trư Bát Giới đang giở chiêu “đánh vào tình cảm”.
“Hừ!” Tôn Ngộ Không hừ lạnh, “Kinh Tây Thiên chẳng lấy cũng được, bản Đại
Thánh không thèm!”
“Nè, Hầu ca, huynh nghĩ lại mà xem, nếu không lấy kinh thì cái vòng kim cô
trên đầu huynh…”
“Im miệng! Ngươi không nói, chẳng ai nghĩ ngươi là câm đâu” Tôn Ngộ Không
vung tay áo, đứng dậy bỏ đi, “Lôi cái đầu heo này đi, ném xuống nước ngâm
cho ta!”
“Rõ!”
Hàng chục con khỉ lập tức xông vào, hớn hở khiêng Trư Bát Giới đi.
“Hầu ca! Hầu ca!” Trư Bát Giới cuống quýt gọi, “Hầu ca, ta sai rồi! Huynh nghe
ta nói đi! Sư phụ bị biến thành hổ rồi, ai ai cũng nói sư phụ là yêu quái. Sư phụ
cũng biết đuổi huynh là sai, ngày nào cũng nhắc đến tên huynh, sư… sư phụ
thật sự hối hận mà…”
Tôn Ngộ Không không hề động lòng, chẳng buồn quay đầu lại, lặng lẽ rời đi.
Đứng trên đỉnh núi, hắn khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười chua chát:
“Sư phụ à sư phụ, nếu người nhìn thấu mưu tính của họ, thấy rõ chân tướng
thật sự, liệu có hối hận vì những gì mình đã làm không?”
Cuộc tranh cãi đêm hôm ấy, đúng là bắt đầu từ chuyện Bạch Cốt Tinh, nhưng
phần nhiều là do mâu thuẫn tích tụ từ lâu giữa hai thầy trò, đến lúc ấy thì bùng
nổ mà thôi.
Đường Tăng – cái đầu trọc mê muội ấy, rõ ràng bị tẩy não rồi, miệng thì toàn
nhân nghĩa đạo đức, thành tâm sùng bái Phật Tây Thiên.
Hắn chỉ nói vài câu thật lòng, mà Đường Tăng đã tức đến mặt xám xịt, mắng
hắn là kẻ phỉ báng thần linh, rồi còn kiên quyết đoạn tuyệt tình nghĩa sư đồ.
Đường Tăng kiêu ngạo là thế, giờ lại bị biến thành hổ, bị nhốt trong lồng sắt, bị
xem là yêu quái… chắc cũng nếm đủ mùi vị ê chề rồi nhỉ.
Làm xong tám món một canh, Dương Tuyết tự tay bưng lên bàn, nở nụ cười lấy
lòng dễ thương hết cỡ.
Tôn Ngộ Không nhìn điệu bộ của nàng, nếu nàng mà có cái đuôi, chắc giờ đã
ve vẩy liên hồi rồi.
“Đại Thánh, mời dùng” Nàng hai tay đưa đũa, giọng ngọt như mật.
“Xuống đi”
“Hả?” Dương Tuyết bụng cũng đói meo, vốn định ngồi xuống ăn cùng mà.
“Ta mời ngươi ngồi ăn bao giờ?” Hắn tùy tiện gắp một miếng, cười khẩy châm
biếm:
“Mùi vị cũng tạm, nắm lửa khá chuẩn. Nhưng làm người thì sao chẳng được
như nấu ăn?”
Ý là đang mắng nàng không biết điều?
Hôm nay quả thật nàng có nói hơi quá, nhưng cũng chỉ vì quan tâm thôi mà…
“Nếu muốn trốn, sao không chạy cho xa? Lại cứ phải lết sang phía Tây, không
sợ bị yêu quái khác bắt à?” Hắn liếc nàng một cái, ra hiệu rót rượu, “Tu vi cao
hơn nhiều rồi nhỉ, trách không được nói chuyện cũng mạnh miệng hẳn”
Dương Tuyết nhanh tay rót rượu, “Không dám, không dám, khiến Đại Thánh chê
cười rồi”
Rót xong, nàng thuận thế ngồi luôn xuống, liếc nhìn Tôn Ngộ Không, thấy hắn
không có ý đuổi, lòng nhẹ đi vài phần.
Nàng tiện tay vớ lấy cái đùi gà, chẳng cần giữ hình tượng mà nhét vào miệng,
thật sự đói đến hoa mắt rồi.
“Ngươi đi gặp Đường Tăng rồi?”
“Ừ, hắn thực sự bị biến thành hổ, nhốt trong lồng sắt, nhìn mà thấy thương”
Nàng biết Tôn Ngộ Không chắc chắn mềm lòng, nên tiếp tục kể:
“Trước đây hắn từng vá áo cho ngài, cũng rất quan tâm ngài, giờ hối hận vì đã
đuổi ngài đi, nhất định là rất day dứt”
“Ngươi biết chắc à? Hắn tự nói với ngươi sao?” Dù nghe cũng có phần dao
động, nhưng những lời tiếp theo lại khiến hắn khó chịu.
Hắn đặt đũa xuống, ánh mắt lạnh băng:
“Ngươi có tình cảm với hắn, nhưng lại cố tình tiếp cận ta, diễn cả một vở kịch
để khiến ta trung thành bảo vệ hắn sao?”