“Ph… Phong ca… người… người ta… chết cả rồi, mình… mình đừng nói mấy
chuyện này nữa…”
Giọng hắn ta run rẩy, thậm chí lạc đi như sắp khóc.
Phong ca liếc mắt khinh thường, khạc nhổ một tiếng: “Đúng là đồ vô dụng”
Tên thấp gầy không dám phản bác, run rẩy núp sau lưng gã, ôm chặt máy ảnh,
nhắm mắt bước vào trong.
“Phong ca… nếu, nếu mà tìm thấy người, anh nhớ nói trước cho em, em…”
Lời chưa dứt, “Bịch!” hắn ta đâm sầm vào lưng Phong ca, đau đến hoa mắt.
“Đệt mẹ nhà nó!”
Tiếng gầm giận dữ vang lên. Hắn ta vội mở mắt, thấy mình đâm phải Phong
ca, lập tức líu ríu xin lỗi: “Xin lỗi Phong ca, em không cố ý, anh biết em nhát
lắm, em…”
“Đứa nào mẹ nó dám trộm xác con đàn bà đó! Có bệnh hả?! Giờ về biết ăn nói
thế nào với lão đại?!”
Tiếng xin lỗi của gã thấp gầy bị lấn át bởi tiếng chửi đổng của Phong ca. Hắn
ta thò đầu nhìn ra, quả nhiên chỗ xác người phụ nữ ban nãy đã trống trơn.
Chỉ còn lại một vũng máu tanh nồng và cảnh tượng ngổn ngang, chứng tỏ
chuyện xảy ra khi nãy không phải ảo giác.
“Cái… cái này… chẳng phải… quỷ, là quỷ! Con đàn bà đó hóa thành quỷ quay lại
báo thù rồi!”
Giọng hắn ta run rẩy, sắp vỡ vụn thành tiếng thét chói tai thì… “Bốp!” Một cái
tát giáng xuống, chặn ngang tiếng ồn.
“Câm mồm! Quỷ cái con mẹ mày! Tao phải xem thử là thằng nào giở trò giả
thần giả quỷ!”
Phong ca vung gậy bóng chày định xông thẳng vào trong, nhưng ngay giây
sau, gã lại bị tên thấp gầy níu chặt vạt áo.
“Phong ca, hay là chúng ta quay về đi, để lão đại quyết định thì hơn”
“Cút cái đồ vô dụng! Trở về tay không thì ăn nói thế nào với lão đại? Muốn về
thì tự mà về! Còn lắm mồm, làm ầm lên dẫn tang thi tới, đừng trách tao mặc
kệ”
Nghe gã cao béo quát vậy, tên thấp gầy lập tức co rụt cổ, im thin thít. Hắn ta
chỉ có thể trơ mắt nhìn gã béo tiến vào phòng nghỉ nhân viên, bản thân lại
không dám bước lên, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.
Gã cao béo vung vẩy gậy bóng chày, bước vào trong. Bất ngờ, một vật nhuốm
mùi máu tanh từ trên đầu ập xuống, che kín tầm mắt vốn đã mù mịt vì màn
đêm.
Ngay sau đó, một cơn đau buốt óc từ đỉnh đầu truyền tới. Tiếng kêu đau đớn
còn chưa thoát ra, miệng gã đã bị nhét chặt bởi một thứ cứng rắn, chặn đứng
mọi lời chửi rủa cùng tiếng gào thét ở cổ họng.
Gã vung gậy loạn xạ, định tìm kẻ tập kích. Nhưng ngay lập tức, một cú bổ nặng
nề khác lại ập xuống.
Lần này, gã nhanh nhạy né đầu sang phải, tránh được cú đánh chí mạng,
nhưng đổi lại, vai trái đau nhói như bị xé nát.
Trong ánh mắt Lâm Sơ lóe lên một tia khó chịu. Gã đàn ông này thân thể
cường tráng, vừa nhìn đã biết là kẻ từng trải qua rèn luyện. Với tang thi, một cú
là đủ nổ sọ, nhưng lại không thể khiến gã mất đi sức chiến đấu.
Trong tay trái cô, con dao gọt hoa quả han gỉ thoắt hiện.
Tiếng gậy xé gió bổ xuống. Gã tiếp tục nghiêng đầu tránh đi, nhưng vai lại
hứng thêm một cú nặng nề. Ngay khi gã còn đang thở phào, nhát dao chí
mạng từ cổ xuyên qua, lập tức cắt đứt toàn bộ ý thức.
boi-ung-dung-nam-thang/chuong-12-theo-doihtml]
Không còn động tĩnh.
Dáng người dưới tấm bạt nhựa đỏ trắng xanh đổ sập xuống đất. Lâm Sơ vẫn
chưa thả lỏng, cầm dao đâm thêm hai nhát chí tử vào ngực gã.
Là pháp y, cô rất chắc chắn về vị trí hạ dao của mình.
Xác nhận gã cao béo đã hoàn toàn tắt thở, Lâm Sơ khẽ cử động bàn tay ướt
đẫm mồ hôi. Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp sống, cô giếc một con người.
Tang thi giếc nhiều rồi, nhưng chúng vốn chẳng còn là con người. So ra, tâm
lý của cô cũng có chút dao động.
Nhưng vừa rồi, tình thế rõ ràng – hoặc gã chết, hoặc cô chết. Trong hai lựa
chọn, cô nhất định chọn sống.
Ở cái nơi tận thế này, loại tình huống đó sẽ ngày càng nhiều, chứ không ít đi.
Cô buộc phải nhanh chóng thích nghi.
Tâm lý của Lâm Sơ vốn dĩ mạnh mẽ hơn kẻ thường. Chỉ hít thở sâu hai lần, cô
đã điều chỉnh lại nhịp tim, ép mình phải bình tĩnh.
Ánh mắt rơi xuống thi thể bất động trước mặt, đáy mắt thoáng qua chút
trầm mặc. Nếu không nhờ màn đêm và tấm bạt đỏ trắng xanh giúp giành thế
thượng phong, chưa chắc cô đã thắng được gã đàn ông đó.
Muốn tiếp tục sống sót, cô phải mạnh mẽ hơn. Thể lực, sức chiến đấu – đều
cần được nâng lên.
Trở về, cô sẽ phải lên kế hoạch thật kỹ.
Hiện tại…
Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn ra cửa phòng nghỉ.
Tên thấp gầy khi nãy còn đứng ở trung tâm cửa hàng tiện lợi giờ đã hoảng hốt
chạy ra ngoài, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại, sợ hãi bị cô đuổi theo.
Đã vậy thì… tất nhiên cô phải bám theo.
Nhưng không phải công khai đi theo, mà là âm thầm bám theo từ xa.
Trong lòng cô dấy lên một dự cảm mãnh liệt, nhất định phải tận mắt xác nhận
điều đó.
Cô nhặt gậy bóng chày gã béo bỏ lại, thu vào không gian, rồi cả cái xác cùng
tấm bạt đỏ trắng xanh đã cứu mình một mạng cũng không bỏ sót. Sau đó, cô
nhanh chóng đuổi theo, giữ khoảng cách vừa đủ để không bị phát hiện.
Nhờ lối đi khi nãy đã được gã béo dọn sạch tang thi, thêm vào sự rụt rè cẩn
thận của tên lùn, dọc đường hắn ta né tránh khéo léo, không hề kinh động đến
một con tang thi nào.
Đi theo hắn ta, Lâm Sơ cũng thuận lợi bám sát.
Hai người một trước một sau, cuối cùng đến lối vào tầng hầm bãi đỗ xe trong
khu vực.
Nơi đó, năm sáu gã đàn ông đang tụ tập thành vòng tròn, chẳng rõ bàn bạc
chuyện gì.
Nghe thấy tiếng bước chân vội vã của tên thấp gầy, cả nhóm đồng loạt ngoái
đầu nhìn.
Lâm Sơ lập tức cúi thấp, nấp sau một chỗ ẩn mình, ánh mắt dõi về phía họ.
Trong ánh trăng nhàn nhạt và ánh sáng từ mấy cây đèn pin trong tay bọn
chúng, gương mặt của từng người hiện rõ ra trước mắt cô.