Trải qua một đêm đầy hiểm trở, trời đã hửng sáng.
Trên đường không gặp thêm ai, cuối cùng, Lâm Sơ cũng thuận lợi trở về nơi trú
ẩn của mình.
Sợi dây thần kinh căng như dây đàn trong đầu cô, mãi đến khi đặt chân vào
không gian an toàn hoàn toàn thuộc về mình, mới chậm rãi buông lỏng.
Một đêm mệt mỏi đến kiệt sức, Lâm Sơ vừa trở về, còn chưa kịp thay bộ quần
áo dính đầy máu và mồ hôi, đã ngồi phịch xuống góc tường. Cơn buồn ngủ
nặng nề lập tức ập đến.
Giấc ngủ này, cô ngủ không hề yên ổn.
Trong mơ, cô thấy một người phụ nữ với vết rạch dài trên mặt nằm lạnh lẽo
trong nhà xác.
Khi cô tiến lại gần, định tiến hành giải phẫu, thì thi thể vốn vô hồn ấy bỗng
ngồi bật dậy, biến thành tên sát nhân biến thái, túm chặt lấy tay cô.
Lâm Sơ vùng vẫy, nhưng không sao thoát nổi. Chỉ thấy hắn giơ dao đâm
thẳng vào mặt mình, đúng lúc đó, tay cô chạm được một vật cứng nơi góc
tường. Cô nắm chặt, dồn sức đánh mạnh lên đầu hắn.
Máu bắn tung tóe trước mắt, nhưng kẻ ngã xuống lại là một con tang thi da
xám trắng.
Cô toan đưa tay thu xác nó, nhưng vừa chạm vào, xác tang thi lại biến thành
một con heo bị cắt tiết, máu đỏ thẫm loang khắp mặt đất.
“Lâm Chiêu Đệ, tao phải giếc mày!”
Cô quay phắt đầu, bắt gặp gương mặt căm hận đáng ghê tởm kia.
Cô giật mình bật dậy, nhưng đầu lại va mạnh vào tường. Cơn đau dữ dội khiến
mí mắt nặng nề của cô từ từ mở ra.
Đập vào mắt là bức tường trắng xám thô ráp, hành lang trống trải, cùng chiếc
giường sắt đơn sơ.
Cô co người trong góc, tay phải siết chặt khúc xương dính máu và dịch trắng,
từng khớp ngón tay vì dùng lực quá mạnh mà trắng bệch.
Lâm Sơ từ từ buông ra, dùng tay trái bóp sống mũi, rồi liếc nhìn thời gian hiển
thị trên hệ thống.
10:23 sáng.
Giấc ngủ này, cô đã ngủ hơn 4 tiếng.
Lâm Sơ đứng dậy, hoạt động khớp xương có chút cứng ngắc, rồi bước vào nhà
vệ sinh.
Nước và điện trong hệ thống tạm thời được sử dụng miễn phí.
Nói là tạm thời bởi vì trong bảng quy đổi điểm của hệ thống, cô đã nhìn thấy
phí điện nước.
Nước: 10 điểm tích phân/thế giới
Điện: 10 điểm tích phân/thế giới
Không đắt, nhưng với phần lớn tân thủ mà nói, lại chẳng hề dễ chịu.
[Xin ký chủ yên tâm, thế giới đầu tiên vẫn thuộc giai đoạn bảo hộ tân thủ. Hệ
thống sẽ bắt đầu thu phí điện nước từ thế giới nhiệm vụ thứ hai]
Hệ thống đã khẳng định như vậy, Lâm Sơ liền yên tâm thoải mái cọ rửa lớp
máu bẩn trên người.
Dù đã cẩn thận hết mức, nhưng vẫn khó tránh khỏi việc bị dính máu của tang
thi.
May mà cô không hề bị thương, chỉ có vài vết xước nhẹ do ma sát với mặt đất
khi né tránh tang thi.
Rửa ráy xong, cô dùng cồn i-ốt vừa lấy được từ kho dược để khử trùng vết
xước, rồi lôi từ không gian ra một bộ đồ bệnh nhân mới để thay, coi như đồ
ngủ.
Loại quần áo bệnh nhân này, cô đã lấy hẳn hai thùng trong kho.
Quần áo của cô quá ít. Ngoài bộ đồ thể thao đen mở được từ gói quà tân thủ,
thì chỉ còn lại bộ đồ tập thể dục mặc từ lúc mới xuyên đến.
Vậy nên khi nhìn thấy đống đồ bệnh nhân kia, cô chẳng nghĩ ngợi gì mà gom
luôn. Dù không thể mặc khi ra ngoài, nhưng có thể dùng làm đồ ngủ ở nơi trú
ẩn.
Quần áo thì nhiều, nhưng khăn mặt, khăn tắm lại chẳng có, cô đành xé thêm
một bộ ra để lau tóc.
Từ nhỏ Lâm Sơ quen giữ kiểu tóc ngắn gọn gàng, lúc này lại bớt cho cô không
ít phiền phức.
Đợi đến khi tóc khô, không còn nhỏ nước nữa, cô mới bước ra ngoài, lấy ấm
đun nước trong gói quà tân thủ, cắm điện ở góc tường rồi ngồi lên giường, bắt
đầu kiểm kê thu hoạch đêm qua.
Trước khi ra ngoài, cô đã dùng một ống dịch dinh dưỡng, hiện giờ trong tay chỉ
còn lại một ống. Nhưng bụng đã bắt đầu kêu réo.
boi-ung-dung-nam-thang/chuong-17-mi-an-lien-do-tehtml]
Lâm Sơ lấy ra một thùng mì gói đã hết hạn.
Kỹ năng “Biến phế thành bảo” hôm nay chỉ còn đúng 1 lần sử dụng. Cô trầm
ngâm một lúc, rồi đặt tay lên thùng mì.
Một luồng sáng trắng lóe lên, trong đầu cô hiện ra dòng chữ:
[Vật phẩm: Mì ăn liền dở tệ *1 thùng
Độ hiếm: D
Mô tả: Được cải tạo từ mì gói quá hạn, ăn được nhưng rất khó ăn]
Lâm Sơ nhìn phần mô tả, rồi lại nhìn thùng mì trước mặt, không biết nên vui
hay buồn.
Một thùng có tất cả 12 ly mì, vốn đã quá hạn 1 năm.
Giờ từ chỗ không thể ăn biến thành có thể ăn… lẽ ra cô phải mừng mới đúng.
Nhưng mà “khó ăn” là thế nào?
Cô thật sự muốn xem thử, rốt cuộc là dở tới mức nào.
Ấm nước bên cạnh đã sôi ùng ục, hơi nước bốc lên.
Lâm Sơ mở thùng, rút ra một ly, bóc nắp, bỏ gói gia vị vào.
Cô đổ nước sôi vào, đậy nắp, kẹp cái nĩa nhựa lên trên, sau đó kiên nhẫn ngồi
chờ 3 phút.
Ba phút bình thường trôi qua rất nhanh, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ lại dài
đằng đẵng.
Để phân tán sự chú ý, cô bèn làm việc khác để làm.
Đầu tiên, cô đếm số tang thi đã thu về trong lần ra ngoài thứ hai, tổng cộng 16
con.
Sau đó, cô lấy ra một cái kệ hàng trong cửa tiệm tiện lợi, đặt ngay góc tường
đối diện giường.
Rồi xếp ngay ngắn 11 ly mì còn lại lên kệ.
Ba phút cuối cùng cũng trôi qua.
Lâm Sơ ngửi thấy hương mì ăn liền đậm đà tỏa ra, cô gỡ chiếc nĩa đang chặn
trên nắp hộp, không nhịn được liền gắp một đũa mì to, cuốn thành một búi rồi
cho thẳng vào miệng.
Ừm… cũng ngon đấy chứ.
Cô chẳng hiểu sao hệ thống lại xếp nó vào loại “mì ăn liền dở tệ”. Rõ ràng
hương vị chẳng khác gì loại mì bình thường mà trước kia cô từng ăn, thậm chí
còn thơm hơn.
Thấy Lâm Sơ ăn uống ngon lành, hệ thống hiếm khi chủ động lên tiếng:
[Ký chủ, cô thật sự thấy mì này ngon à?]
“Ừm?”
Đang ăn đến cao hứng, nghe được câu hỏi này, Lâm Sơ khựng lại đôi chút, sau
đó gật đầu xác nhận: “Ngon chứ, chẳng khác mấy so với mì ăn liền ở thế giới
gốc của tôi”
[…]
“Có lẽ là do khác biệt văn hoá ẩm thực thôi”
Bát mì nóng hổi xua tan mệt mỏi cả ngày, khiến cô nổi hứng muốn tán gẫu
thêm đôi câu với hệ thống.
Nhưng có lẽ phản ứng của cô nằm ngoài dự liệu, hệ thống lại im lặng không
đáp.
Lâm Sơ cũng chẳng bận tâm, ăn xong liền gom rác bỏ vào không gian, dự định
lần sau ra ngoài sẽ mang đi vứt. Sau đó, cô tiếp tục sắp xếp chiến lợi phẩm.
Những loại thuốc còn hạn và yêu cầu điều kiện bảo quản nghiêm ngặt thì để
nguyên trong không gian ngưng đọng thời gian, nơi đó là thích hợp nhất.
Nhưng không gian có hạn, cô vẫn phải dọn ra một phần chỗ trống.
Cân nhắc một hồi, Lâm Sơ quyết định dời toàn bộ thực phẩm đã quá hạn ra
ngoài, xếp ở tầng dưới của kệ hàng. Dù sao số lần sử dụng kỹ năng “Biến phế
thành bảo” cũng có hạn, đợi đến khi thật sự cần thiết, cô sẽ biến chúng thành
thực phẩm ăn được.
Như vậy, không gian rộng rãi hơn không ít.
Xong việc, Lâm Sơ lại đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.