Ý tưởng của Lâm Sơ rất đơn giản.
Hệ thống đã hạn chế số lần nộp nhiệm vụ của cô vì làm quá nhiều, vậy thì cô
sẽ thông qua hệ thống của người khác để nộp.
Chỉ là điểm tích phân không thể giao dịch trực tiếp, đồng nghĩa với việc không
thể đổi tang thi thành điểm rồi chuyển cho người khác.
Nhưng vẫn còn một cách khác, cô có thể chỉ định vật phẩm trong hệ thống, để
cô gái tóc đuôi ngựa mua ra giúp mình, sau đó đưa lại cho cô.
“Tôi có thể giúp cô giải phẫu tang thi. Tang thi do cô cung cấp, nhiệm vụ cô
nộp, tích phân hệ thống sẽ cộng vào tài khoản của cô. Chúng ta chia đôi, phần
của tôi sẽ tính bằng vật phẩm cùng giá trị trong hệ thống, cô đổi ra rồi giao lại
cho tôi”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nghe vậy thì suy nghĩ trong đầu một lát.
Nếu như vậy, hiệu suất chẳng khác nào tăng lên gấp đôi.
Cô ấy một ngày nhiều lắm cũng chỉ đổi được 15 – 20 điểm. Thêm một người
thì đại khái cũng sẽ nhiều thêm 15 – 20 điểm.
Vậy tính ra mỗi ngày có thể gom được 30 – 40 điểm.
Thời gian chỉ còn 48 tiếng, bản thân đã tích góp được 93 điểm, nếu có sự giúp
đỡ của cô gái tóc ngắn này, thật sự có hy vọng gom đủ 150 điểm để kích hoạt
cửa chống trộm.
Nhưng…
“Phần phân chia đó… có thể để sau này trả lại cho chị được không?”
Khuôn mặt cô gái đỏ bừng, nhỏ giọng lúng túng.
Cô ấy biết rõ không thể để người khác làm không công, cũng hiểu trong loạn
thế mà nói “sau này trả” thì quá khó để khiến người ta tin.
Thế nhưng, nếu phải trích ra phần vật tư để trả cho Lâm Sơ ngay lúc này, e
rằng bản thân cô ấy sẽ không đủ điểm để đổi cửa chống trộm, vẫn đối diện
nguy hiểm y như cũ.
Lâm Sơ nhìn sắc mặt đối phương, đại khái cũng đoán ra được suy nghĩ trong
lòng cô gái buộc tóc đuôi ngựa.
Quả thật là cô đã nghĩ quá đơn giản.
Đối với người không học y, việc tận dụng từng khúc xương trên người tang thi
gần như bất khả thi, tất nhiên cũng không thể tưởng tượng được hiệu suất của
cô.
Lâm Sơ không giải thích nhiều, chỉ bình thản đáp: “Thế này đi, nếu cô tin tôi,
chúng ta hẹn bốn tiếng nữa gặp lại. Đến lúc đó, cô hãy quyết định có muốn
hợp tác hay không”
Nói suông để người khác tin rằng mình có thể chia một con tang thi thành hơn
hai trăm bộ phận hoàn chỉnh thì quá mất công.
Lâm Sơ xưa nay quen dùng hành động để chứng minh.
Chỉ là đống xương tang thi mà cô đã giải phẫu đều nộp hết cho hệ thống, giờ
cô phải mổ thêm một con khác.
Cô gái tóc đuôi ngựa thấy đối phương không nhận lời đề nghị trả sau nhưng
cũng không trực tiếp từ chối giúp mình, trong lòng đã bắt đầu hối hận.
“Chỉ cần tôi tích đủ 150 điểm, số còn lại tôi đều cho chị. Sau này tôi sẽ tiếp tục
tích góp, điểm tích phân có bao nhiêu tôi cũng giao hết cho chị, chỉ cần tôi có
thể sống…”
Lâm Sơ giơ tay chặn lời, bình thản nói: “Không cần thế. Tôi không muốn thừa
nước đục thả câu. Tôi chỉ làm giao dịch công bằng. Còn cách giao dịch thế
nào, bốn tiếng nữa rồi bàn tiếp”
Thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa gật đầu, Lâm Sơ quay về phòng, đóng cửa lại,
lập tức vào phòng giải phẫu.
Bất kể đối phương có đồng ý giao dịch hay không, cô vẫn cần tiếp tục nộp
nhiệm vụ. Chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nếu có thể thuyết phục được cô gái kia, thì cô chẳng thiệt gì. Cho nên cô sẵn
lòng tranh thủ lúc này mổ thêm một con tang thi nữa.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đã từng được Lâm Sơ giúp không ít lần, giờ nghĩ kỹ
lại, cảm thấy cô gái này từ đầu đến giờ luôn khác hẳn người khác. Có lẽ thật sự
có cách để vừa chia điểm cho mình, vừa giúp cô ấy gom đủ 150 điểm trong hai
ngày tới.
Nghĩ đến đó, ngọn lửa hy vọng vốn đã lụi tàn trong lòng cô ấy, lại bùng sáng
trở lại.
Cô gái đuôi ngựa kéo ba xác tang thi trên đất vào khu trú ẩn của mình, giơ
dao phay lên, bắt đầu phân xác.
Trong khi đó, Lâm Sơ từ không gian lấy ra một con tang thi, lột sạch quần áo,
đặt lên bàn giải phẫu.
boi-ung-dung-nam-thang/chuong-20-hop-tac-vui-vehtml]
Không gian ngưng đọng thời gian, đồ vật để vào thế nào thì lấy ra vẫn y
nguyên, không lo xác tang thi thối rữa.
Mấy ngày nay, Lâm Sơ đã giải phẫu được 12 con tang thi, trong kho còn dư lại
18 con.
Sau khi nộp xong phần nhiệm vụ của mình, cô ước tính sẽ còn dư lại 6 con.
Nếu cô gái bược tóc đuôi ngựa chịu hợp tác, vậy thì 6 tang có sẵn này có thể
bàn thêm điều kiện phân chia, chẳng hạn 8:12.
Như vậy, chỉ riêng 6 con tang thi này đã có thể mang về thêm cho cô 12 điểm
tích phân.
Nói là giúp cô gái tóc đuôi ngựa, không bằng nói đây là phương án hợp tác khả
thi nhất mà Lâm Sơ nghĩ ra lúc này.
Trong số những người làm nhiệm vụ mà cô từng gặp, kẻ thì đối nghịch, kẻ thì
rắp tâm nhắm vào cả cô lẫn cô gái buộc tóc đuôi ngựa.
Ngoài cô ấy, chẳng còn ai phù hợp để giao dịch.
Chỉ mong đối phương đồng ý với điều kiện đôi bên cùng có lợi này.
Bốn tiếng sau, Lâm Sơ vác ra một bao tải lớn, bên trong chất đầy 198 khúc
xương cùng 8 bộ phận nội tạng: tim, gan, lá lách, phổi, thận, tụy, túi mật và dạ
dày.
Qua mắt mèo quan sát thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa đã đứng đợi ngoài cửa,
cô liền đẩy cửa bước ra.
Sở dĩ chỉ có ngần ấy là vì trong quá trình giải phẫu đã có vài khúc xương và nội
tạng bị hao tổn.
Dù vậy, chừng đó cũng quá đủ để đối phương kinh hãi đến á khẩu.
Nhìn đống xương cốt và nội tạng phân loại gọn gàng trong bao, đầu óc cô gái
trong thoáng chốc đình chỉ hoạt dộng.
“Đây… đây là mổ ra từ một con tang thi sao?”
Lâm Sơ vờ như không thấy vẻ thất thố của cô ấy, thản nhiên đáp: “Đúng vậy.
Đây là lấy ra từ một con tang thi hoàn chỉnh”
“Nhiều… nhiều thế này à!” Miệng cô gái buộc tóc đuôi ngựa gần như không
khép lại được.
“Trong này có tổng cộng 206 bộ phận. Cô có thể nộp được 20 lần nhiệm vụ,
tương ứng 20 điểm tích phân. Trong đó, 10 điểm cô giữ lại, còn 10 điểm đổi
thành 5 ống dung dịch dinh dưỡng đưa cho tôi”
Giọng nói thong thả, không nhanh không chậm, cuối cùng cũng kéo được đối
phương trở về thực tại.
Cô ấy lúc này mới hiểu vì sao ngay từ đầu, Lâm Sơ lại thẳng thắn đưa ra yêu
cầu như vậy, bởi vì năng lực của đối phương đủ để chống lưng cho sự tự tin đó.
Chỉ trong 4 tiếng, đã có thể phân tách một tang thi thành hơn 200 phần.
Với hiệu suất này, cho dù phải chia 1:1, cô ấy vẫn hoàn toàn có thể tích đủ 150
điểm để mở cửa chống trộm trước khi giai đoạn bảo hộ tân thủ kết thúc.
Nghĩ đến đây, cô gái tóc đuôi ngựa gật đầu không chút do dự: “Không thành
vấn đề”
Lâm Sơ buông tay, giao bao tải cho đối phương.
Ngay trước mặt Lâm Sơ, cô gái nộp liên tục 10 lần nhiệm vụ, sau đó trên tay
xuất hiện 5 ống dịch dinh dưỡng màu xanh lục.
Cô ấy giao đồ cho Lâm Sơ rồi mới tiếp tục đổi phần xương cốt còn lại thành
tích phân.
Nhìn bao tải vốn đầy ắp giờ chỉ còn lại 6 khúc xương, mà trong tay mình lại có
thêm 5 ống dinh dưỡng, khóe môi Lâm Sơ khẽ nhếch lên, giơ tay phải ra: “Tôi
là Lâm Sơ, hợp tác vui vẻ”
Cô gái kia nghe vậy, lập tức luống cuống đưa tay ra bắt, nở nụ cười ngượng
ngùng: “Cảm ơn chị… Tôi tên là Trịnh Tử Du”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa từ giờ đã có tên chính thức, Trịnh Tử Du.
Cô ấy ngốc nghếch cười một lúc, rồi đột nhiên buông một câu: “Chị chờ tôi
một chút”
Nói xong, liền chui tọt vào khu trú ẩn của mình.
Một lát sau, Trịnh Tử Du lại bước ra, trên tay xách theo hai bao tải lớn.