Dương Tuyết mua một tấm bản đồ từ tay một người bán hàng rong, khi thấy
cái tên “Nữ Nhi Quốc”, nàng lập tức quyết định ghé thăm quốc gia vừa bí ẩn
vừa thú vị này.
Hơn nữa, nàng rất tò mò, vị nữ vương từng khiến trái tim phàm trần của Đường
Tăng rung động, rốt cuộc là có dáng vẻ như thế nào?
Ngoài ra, nàng cũng nhận ra Nữ Nhi Quốc hiện không yên ổn, biết đâu lại là
một cơ hội để nàng rèn luyện tu hành.
Nữ Nhi Quốc phong cảnh hữu tình, khí hậu ôn hòa, phong tục dân tình cởi mở
tự do.
Dương Tuyết dạo bước trên con đường lớn của đô thành, nhìn những người nữ
nhân đi qua đi lại, trang phục tươi sáng đa dạng, cắt may táo bạo nhưng vẫn
đẹp mắt, cảm nhận được rõ ràng bầu không khí tự do ở đây.
Hiện đang vào mùa hè, nữ nhân trên phố ăn mặc mát mẻ, váy áo rực rỡ sắc
màu.
Để không trở nên quá lạc lõng giữa các mỹ nhân nơi đây, Dương Tuyết ghé vào
một tiệm vải mua hai bộ y phục.
“Ôi chao, chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp như thế này!”
Bà chủ tiệm vừa thấy Dương Tuyết bước vào cửa liền tươi cười đón chào.
Dương Tuyết gật đầu đáp lễ:
“Đa tạ đã khen. Ta muốn mua hai bộ y phục”
“Dáng vóc và dung mạo thế này, đúng là trời sinh để mặc bảo bối trấn tiệm của
ta”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác
nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Nói rồi, bà chủ lấy ra hai bộ đồ từ giá treo:
“Vốn không ai có thể mặc nổi hai bộ này. Đây đều là do chính tay ta may. Nếu
cô nương mặc được, ta sẽ bán nửa giá”
“Bà chủ thật hào sảng, vậy để ta thử xem”
Dương Tuyết vừa liếc thấy bộ váy voan đỏ rượu trong tay bà chủ, sắc đỏ rực rỡ
ấy là màu sắc mà nàng hiếm khi thử, nhưng đến nơi này rồi, nàng rất muốn
thay đổi.
Một lát sau, khi nàng bước ra từ phòng thử đồ, bà chủ liền sáng bừng cả mặt,
hai mắt như muốn dính chặt vào người nàng:
“Đẹp đến mức kinh diễm lòng người! Cô nương mặc thế này, ngay cả quốc
vương của chúng ta cũng còn phải kém một bậc!”
“Bà quá khen rồi, cảm ơn”
Dương Tuyết rất hài lòng với bộ váy này.
Chiếc váy voan đỏ rượu ôm eo cực kỳ thoải mái, tà váy dài xẻ một bên, áo lót
không tay bên trong khoác thêm lớp áo voan mỏng bên ngoài, kiểu dáng thậm
chí còn thời thượng hơn cả hiện đại.
Ở cổ áo có thêu một con bướm trắng đang dang cánh bay, sinh động và nhẹ
nhàng vô cùng.
“Bộ còn lại ta cũng lấy luôn”
Nàng không muốn thử bộ màu lam nhạt còn lại, đoán chừng kích thước tương
tự, cứ để dành mặc sau.
Bà chủ nhìn thấy bạc Dương Tuyết lấy ra thì mừng rỡ ra mặt:
“Hai bộ này là bảo vật trấn tiệm, dù tính nửa giá cũng phải mười lượng bạc…”
“Không vấn đề gì”
Dương Tuyết cầm y phục đi thẳng ra ngoài:
“Không cần thối lại đâu”
“Cô nương đi thong thả nhé!”
Bà chủ vừa cười vừa gọi với theo, nghĩ bụng: người vừa có tiền vừa sảng khoái
lại còn đẹp như cô nương này, đúng là hiếm thấy.
“Phù~”
Dương Tuyết vừa bước ra khỏi cửa tiệm, liền có một cơn gió xoáy quét ngang
qua người.
“Bạch cô nương”
Một nam tử áo đỏ xuất hiện trước mặt nàng, dung mạo tuấn tú, khí chất ôn
hòa, giọng nói dễ nghe, không ai khác chính là Thần Tài.
“Ồ, Thần Tài?”
Dương Tuyết kinh ngạc thốt lên, “Ngài… sao ngài lại tới đây?”
Chẳng phải đã nói rõ là để nàng một mình mới an toàn sao?
“Cô nương…”
Thần Tài liếc nhìn xuống, thấy bộ y phục nàng đang mặc liền vội vàng quay
đầu sang chỗ khác, lắp bắp:
“Cô… sao cô nương lại ăn mặc thế này, ta…”
“Ngài nhìn kìa, nữ nhân ở đây ai chẳng mặc thế”
Dương Tuyết chu môi chỉ tay ra đường:
“Mau biến hóa thành nữ tử đi, đừng để bị lộ thân phận”
“Ta đã dùng pháp thuật che mắt rồi, trong mắt họ ta là một nữ tử bình thường,
chỉ là…”
Chỉ là… hắn không ngờ nữ nhân Nữ Nhi Quốc lại ăn mặc táo bạo đến vậy, mát
mẻ đến nỗi khiến hắn không biết phải nhìn vào đâu cho phải.
“Ngài đến làm gì?”
Dương Tuyết lập tức cảnh giác:
“Thần Tài không phải đến đưa tiền, thì chắc là đến dắt ta đi chết. Có gì thì nói
mau”
Triệu Công Minh nhìn nàng, rồi lại ngẩng đầu nhìn trời, lắp bắp:
“Ta… chỉ là muốn nói với cô nương rằng, Tây Thiên tạm thời không truy bắt
ngươi nữa. Không cần trốn đông trốn tây nữa, nên tìm một nơi thích hợp ở lại
thì hơn”
“Nơi này rất được”
Dương Tuyết không tin nguy cơ đã được hóa giải:
“Cảm ơn ngài đã đến báo tin, nhưng ta thấy ở đây khá ổn”
“Nhưng mà…”
“Thần Tài không cần theo ta, nếu được thì gọi Tiểu Nhu đến đây với ta là được
rồi”
Nàng chợt dừng chân, “Sao ngài lại tìm được ta?”
Quả nhiên, nam nhân nói miệng toàn là giả dối.
Trước đó còn bảo để nàng đi một mình, vậy mà vẫn xuất hiện ngay trước mặt
nàng.
“Ta…”
Thần Tài lập tức giơ tay thề:
“Ta thề, tuyệt đối sẽ không bán đứng cô nương”
“Ừ, ta tin”
Dương Tuyết phe phẩy chiếc quạt tròn do bà chủ tặng, muốn tìm chỗ nào đó
ăn một bữa.
“Hay là… chúng ta cùng đồng hành, ta có thể bảo vệ ngươi”
“Nếu ngài không ngại mọc lẹo mắt thì cứ theo”
Dương Tuyết nhướng mày cười, khẽ hất mái tóc dài ra sau vai:
“Ta cũng chẳng biết mình sẽ đi đâu. Ngài chắc chứ, muốn đi theo ta?”
“……”
Thôi xong rồi.
Không phải hắn sợ mọc lẹo mắt, mà là… hắn sợ chính mình bị Bạch Cốt Tinh
vừa quyến rũ vừa xinh đẹp, nóng bỏng như lửa thiêu này làm cho khí huyết
dâng trào, nổ tung tại chỗ.
Nhìn phản ứng của Thần Tài, Dương Tuyết mím môi, trong lòng cực kỳ tò mò,
nếu Tôn Ngộ Không mà thấy mình ăn mặc thế này, không biết sẽ có phản ứng
ra sao.
Thần Tài rời đi trong tình trạng cứng đờ toàn thân, không còn từ nào diễn tả
được ngoài “mặt đỏ tai hồng”, gần như mất hết phương hướng, vừa bịt mũi vừa
thất thần cưỡi mây bay mất.
Để tránh gây chú ý, Dương Tuyết mua một chiếc khăn voan cùng màu để che
mặt, sau đó tìm một nhà trọ bình dân nghỉ lại.
Nàng dự định sẽ nghỉ ngơi một đêm, hôm sau sẽ đi tìm cơ duyên để tu luyện.
Nhà trọ ở Nữ Nhi Quốc đúng là chu đáo vô cùng. Phòng được dọn dẹp sạch sẽ
tinh tươm, nữ tiểu nhị khoác khăn trắng trên vai, còn ân cần hỏi nàng có cần
nước đường đỏ hay bánh táo tàu không. Dương Tuyết cười lắc đầu từ chối.
Tối đến lúc tắm rửa, lại có người chạy tới hỏi nàng muốn dùng loại cánh hoa
nào, đúng là phục vụ hết mức.
Chỉ có điều, khi có người hỏi nàng có muốn dùng nước sông Tử Mẫu không, thì
nàng suýt nữa bị dọa cho bật dậy!
Nước sông Tử Mẫu là không thể uống! Nàng không muốn… sinh con!
Nằm trong bồn tắm, Dương Tuyết thoải mái nhắm mắt lại, thầm nghĩ sao trước
đây mình không nghĩ tới chuyện chạy thẳng đến Nữ Nhi Quốc.
“Phù~”
Đúng lúc nàng sắp thiếp đi, một cơn gió lạnh bỗng thổi qua.
Ngay giây tiếp theo, một khuôn mặt với đôi mắt tròn như cái chuông xuất hiện
trước mặt nàng: Tôn Ngộ Không!
“Á á á!!”
Dương Tuyết còn chưa kịp phản ứng, thì Tôn Ngộ Không đã hét to một tiếng,
bịt chặt mắt chạy vọt ra ngoài cửa sổ.
Nàng cúi đầu nhìn, may mà mặt nước toàn là bọt xà phòng, hắn chưa thấy
được gì.
Nàng nhẹ nhàng nhảy ra khỏi bồn, bước vào sau bình phong mặc quần áo.
“Đại Thánh, ta thay đồ xong rồi”
Nàng ngồi xuống bên chiếc bàn tròn, bình thản rót cho mình một ly nước, chờ
xem Tôn Ngộ Không sẽ phản ứng thế nào.
“Sao ngươi lại…”
Tôn Ngộ Không vừa bước vào đã đứng khựng lại lần nữa.
“Sao hả?” Dương Tuyết thản nhiên mở lời, “Ngồi đi, uống chút trà”
“Ngươi … ngươi… ngươi …”
Tôn Ngộ Không nhắm tịt mắt lại: “Ngươi mặc đồ vào đi!”
Vừa dứt lời, một chiếc cà sa dài màu xám bay “vù” đến, phủ thẳng lên người
nàng, chính là kiểu áo tăng bào hắn hay mặc.
Dương Tuyết bật cười:
“Không đẹp sao? Đây là Nữ Nhi Quốc, ai cũng mặc như vậy đó”
“…”
Nhưng đâu có ai mặc khiến người khác vừa nhìn là nghĩ sai như nàng!
Hay nói đúng hơn, không ai có thể khiến hắn muốn… phạm giới như nàng!
Hắn thật sự muốn độn thổ biến mất. Nhưng nhớ lại mấy lần bị trêu đến mức
mất mặt trước đó, hắn cố nén, không thể để bị dắt mũi mãi thế được.
“Đại Thánh, sao ngài tìm được ta?”
Dương Tuyết khoác áo tăng bào, kéo hắn ngồi xuống, “Hôm nay Thần Tài cũng
đến tìm ta”
“Hắn đến làm gì?”
Tôn Ngộ Không nhìn bàn trà, nghiến răng, “Chết tiệt, chắc chắn hắn dán bùa
theo dõi lên người ngươi!”
Nhìn dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh, mắt không dám nhìn thẳng của hắn, Dương
Tuyết bỗng nảy ra một ý, chợt tiến sát mặt hắn.
“Ngươi đừng có mà—”
Tôn Ngộ Không vừa quay đầu lại, môi liền chạm trúng thứ mềm mềm ấm ấm,
linh hồn hắn như… xuất khiếu ngay lập tức!
“Nụ hôn đầu của ta, tặng ngài đó, Đại Thánh”
Dương Tuyết để lại dấu son rõ rệt trên môi hắn, chớp mắt định tiếp tục trêu
chọc hắn thì…
“Bùm bùm bùm!”
“Rầm!”
“Ầm ầm!”
Không ngờ…
Tôn Ngộ Không phản ứng mạnh như hổ gầm!
Bắn ngược ra phía sau như đạn pháo, Kim Cô Bổng rơi “đùng” xuống đất!
Tầng hai của nhà trọ bị hất tung bay lên trời!
Dương Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy cả trời đầy sao xuyên qua lỗ thủng trên mái,
lặng lẽ đứng trong gió, người còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“A a a! Cứu với! Mái nhà bay mất rồi!”
“Không xong rồi! Trời đánh trúng nhà rồi!”
Dương Tuyết đỡ trán:
“Đại Thánh… thể diện của ngài đâu rồi?”