Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu

Chương 38.



Sẵn sàng

Thanh Thanh cùng Thần Tài ở lại Nữ Nhi Quốc, mỗi ngày đều đến tửu lâu Phúc

Lai tìm Dương Tuyết.

Lúc đầu nàng rất bận, chẳng có thời gian để suy nghĩ kỹ tại sao Tôn Ngộ

Không không dám xuất hiện thêm lần nữa.

Nhưng dù thế nào, Dương Tuyết cũng không còn tâm trạng để nấu nướng kiếm

tiền nữa, dứt khoát xin nghỉ việc đầu bếp với bà chủ Hoa Nhi, nhận năm lượng

bạc rồi ra phố dạo mát, giải sầu.

Tâm trạng của nàng lúc này cực kỳ tệ, liền muốn ra ngoài “đổi vận”. Gần đây tu

vi chẳng tăng tí nào, nàng phải nhanh chóng tranh thủ tu luyện, đề phòng lần

tới đám Bồ Tát Tây Thiên lại mò đến.

Đêm khuya yên tĩnh, nàng tới vùng ngoại ô, đường vắng bóng người.

Hiếm hoi lắm mới gặp vài người đi đường, toàn là kẻ cưỡi ngựa, đánh xe chạy

vội vã trong đêm.

Dương Tuyết mặc bộ đồ đen đơn giản, không còn là những chiếc váy lụa rực

rỡ, cắt xẻ táo bạo như trước.

Ăn mặc thế này chỉ để đề phòng nếu Tôn Ngộ Không có xuất hiện thì sẽ không

bị nàng làm cho sợ chạy mất.

Khi đang đi trên con đường núi gồ ghề, Dương Tuyết bỗng nghe thấy tiếng trẻ

con khóc nức nở.

Lần theo âm thanh, nàng thấy một nữ nhân đang tựa vào gốc cây, trong vòng

tay là một bé trai chừng ba tuổi, hai mẹ con khóc lóc quyến luyến, không nỡ rời

xa.

Dương Tuyết nhíu mày, nghĩ thầm: Chẳng lẽ nữ nhân này định bỏ rơi con mình?

“Mẹ ơi, mẹ đừng chết mà… đừng bỏ con lại… hu hu hu… mẹ đừng chết…” thì ra

nàng hiểu lầm rồi, nữ nhân đó đang hấp hối, sắp lìa đời.

Dương Tuyết nhẹ nhàng bay lên cành cây gần đó quan sát, nhưng nhìn nàng ta

không giống bệnh nặng, thần sắc và khí tức đều bình thường.

“Tiểu Sơn, không phải mẹ không cần con, mà là mẹ… mẹ bệnh rồi, sẽ lây sang

con”

Nữ nhân gỡ tay con ra khỏi mình, ho vài tiếng yếu ớt.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác

nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Ngày mai, mẹ sẽ dẫn con vào thành, vị thúc thúc mà ban ngày con gặp sẽ

giúp con tìm một nhà tốt, họ sẽ nhận nuôi con”

Thiên hạ rộng lớn, chuyện quái lạ gì cũng có.

Dương Tuyết dò xét hơi thở, phát hiện nữ nhân hoàn toàn khỏe mạnh, lại mặc

đồ không hề tầm thường, hoàn toàn không giống người nghèo túng khốn khổ.

Nàng ta chỉ đơn giản là không muốn nuôi con nữa.

“Mẹ, con không muốn đến nhà giàu, mẹ đừng bỏ con lại…”

Đứa bé gào khóc, nhào vào lòng mẹ.

“Cái chú kia là người xấu, ông ta định đưa con sang nước khác, bắt con làm

nha hoàn… con không muốn đâu… hu hu…”

Dương Tuyết ngồi xổm trên cây, tức giận đến mức muốn xông xuống đánh nữ

nhân ấy một trận.

Nhưng nghĩ lại, chuyện nhà người ta, mình không thể hành động lỗ mãng, nhỡ

đoán sai thì sao?

Dù sao cũng không ngủ được, nàng dứt khoát ở lại xem cho ra nhẽ.

Sau đó, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ mọi chuyện: Nữ nhân này không muốn

tiếp tục sống ở Nữ Nhi Quốc nữa.

Chờ con khóc mệt rồi ngủ thiếp đi trong lòng, nàng ta lén giao đứa bé cho một

tên buôn người chờ sẵn bên rìa rừng, bán nó đi với giá mười lượng bạc!

“Rắc!”

Dương Tuyết tức đến mức bóp gãy một cành cây, suýt chút nữa đánh động

đám buôn người.

Ngay khi đứa bé vừa được trao đi, nữ nhân liền lên xe ngựa đang chờ trong

rừng.

Kẻ đánh xe là nam nhân, rõ ràng không phải người Nữ Nhi Quốc.

Thì ra họ định bỏ trốn!

Dương Tuyết bỗng hiểu: Nữ nhân ấy, cũng như bao nữ tử ở Nữ Nhi Quốc, từng

uống nước sông Tử Mẫu mà mang thai.

Chỉ là trớ trêu thay, đúng lúc con lên ba tuổi thì gặp được một nam nhân khiến

nàng ta muốn rời bỏ nơi này, đi theo hắn sống cuộc đời mới.

Nhưng nam nhân đó không chấp nhận đứa con riêng, không cho nàng ta mang

theo con.

Dương Tuyết lặng lẽ bám theo chiếc xe ngựa, nghe trộm cuộc nói chuyện bên

trong, cuối cùng hiểu rõ mọi sự.

Thật đáng thương cho đứa trẻ ấy, đã bị bọn buôn người đưa đi, về hướng khác

ngoài Nữ Nhi Quốc.

Trong xe còn nhiều bé gái khác, đều là trẻ em Nữ Nhi Quốc bị bán hoặc bị bắt

cóc, sẽ bị đưa đến các nơi khác: nếu may mắn thì làm con dâu nuôi từ bé, xui

xẻo thì làm nha hoàn, tệ hơn nữa thì bị đẩy vào kỹ viện, sống không bằng

chết…

Dương Tuyết quay lại, chặn đường đoàn xe của bọn buôn người!

Ngựa hí vang, bị bóng người đột ngột đáp xuống trước mặt làm giật mình,

dựng đứng hai chân trước!

“A! Gì thế kia?!”

“Ai đó?!”

Gã đánh xe đề cao cảnh giác, cố căng mắt nhìn trong đêm tối để nhận rõ thứ

gì đang khiến ngựa hoảng loạn.

“Là bà nội tụi bay đây!”

Dương Tuyết đứng thẳng trên lưng ngựa, vận chút pháp lực, làm ánh sáng rực

lên sau lưng, tỏa ra khí thế như thần linh giáng thế.

“Ma… ma quỷ!!”

Tên đánh xe sợ đến vỡ mật, ngã lăn khỏi xe.

“Ở đâu ra ma quỷ, đừng nói linh tinh!”

Từ xe phía sau, một gã khác nhảy xuống, rút dao dài, mặt mũi hung hăng:

“Đụng phải cái thứ lo chuyện bao đồng rồi! Là nữ nhân hả? Giao hàng tận nơi,

bắt lại bán cũng được giá đấy!”

“Gan to thật!”

Dương Tuyết rút ra cây roi do Thần Tài tặng, quất mạnh một roi:

“Phá cho ta!”

“Aaaa!”

“Xoẹt!!”

“Tay ta!!!”

Hai kẻ vung dao lập tức bị chém đứt tay, cánh tay rơi xuống đất vẫn còn

nắm chặt lưỡi dao, máu phun ra ào ào, giật giật mấy cái mới nằm im…

Dương Tuyết khẽ nhếch môi cười, trong ánh mắt lộ ra sát ý lẫn cuồng ngạo:

“Thả hết bọn trẻ trên xe ra, ta sẽ tha mạng cho các ngươi”

“Nữ hiệp tha mạng! Nữ hiệp tha mạng! Không liên quan gì đến ta mà!”

Một gã nam nhân lanh lẹ quỳ rạp xuống đất “bịch” một tiếng, liên tục dập đầu:

“Ta chỉ là phu xe thôi, xin tha mạng!”

“Được, cút đi!”

Dương Tuyết nghiêng đầu, ra hiệu cho hắn rời khỏi.

“Đa tạ nữ hiệp!”

Gã kia lồm cồm bò dậy, loạng choạng bỏ chạy như điên.

Nhưng hai tên còn lại thì không cam tâm, vẫn ôm lấy cánh tay bị đứt, gào thét

vì đau đớn:

“Tay của ta… aaaa! Nữ nhân chết tiệt, nạp mạng đi!!”

“Không biết sống chết!”

Dương Tuyết lạnh giọng, lại quất roi không chút nể tình.

Hai tên đó còn chưa kịp vung kiếm, đã trơ mắt nhìn thân thể mình tan thành

tro bụi, không kịp cả kêu lên lần cuối.

Nàng đã cho cơ hội sống, là chúng không biết trân trọng!

Buôn người tội đáng muôn chết!

Nhìn hai cỗ xe chất đầy trẻ con, Dương Tuyết bỗng không biết Nữ Nhi Quốc rốt

cuộc là thiên đường cho nữ nhân, hay là một nơi đau thương bi ai.

Nghĩ đến nữ nhân ban nãy, dù đứa bé là do chính mình sinh ra, vậy mà chỉ vì

một gã nam nhân lạ, cũng có thể nhẫn tâm vứt bỏ cốt nhục ruột rà.

Mà đám trẻ bị bắt đi này, toàn là bé gái. Với bọn buôn người, Nữ Nhi Quốc

chính là mảnh đất phát tài.

Dương Tuyết tháo ngựa, mở cửa xe. Trên xe tổng cộng có 23 đứa trẻ, trong đó

có một nửa bị bắt cóc, ba bé là do bị chính mẹ ruột bán, còn lại là hàng “mua

đi bán lại”, không rõ lai lịch.

Chúng sợ hãi co rúm lại, không đứa nào dám xuống xe, toàn thân run rẩy, ánh

mắt hoảng hốt, nín thở nép vào nhau.

“Ta sẽ đưa các ngươi về”

“Biết đường về thì ta đưa về tận nhà. Không biết nhà ở đâu, thì cứ tạm thời

theo ta một thời gian”

Dương Tuyết chợt thấy lòng mình rối như tơ vò, nàng không biết nên làm gì với

bọn trẻ này mới đúng.

“Hu hu hu… mẹ ơi… mẹ đi đâu rồi…”

Bị tiếng đánh nhau đánh thức, Tiểu Sơn khóc lớn nhất, mặt mũi nhòe nhoẹt

nước mắt.

“Mẹ ngươi bệnh nặng lắm, không qua khỏi rồi…”

Dương Tuyết cúi đầu, nhìn bé con sưng đỏ cả mắt, trong lòng không nỡ nói

thật rằng, chính mẹ bé đã bán nó đi.

“Oaaaaa!!”

Tiếng khóc lại càng vang dội hơn nữa…

Đúng lúc ấy, trước mắt Dương Tuyết bỗng sáng bừng lên một cái bóng cao lớn,

quen thuộc…

Nàng ngẩng đầu nhìn, đó chính là người mà nàng ngày đêm mong nhớ:

Tôn Ngộ Không đang đứng ngay trước mặt nàng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.