“Ta là thần tiên, sao có thể động lòng phàm trần? Muội đừng suy nghĩ linh
tinh” Thần Tài không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt đáp, “Nơi này cũng không an
toàn”
“Nhưng rõ ràng huynh…” Giọng Thanh Thanh đã sắp bật khóc.
“Thanh Thanh,” hắn ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt ngấn lệ của nàng, trong
lòng khựng lại, đặt mình vào vị trí nàng, hắn không khỏi nghĩ tới chính bản
thân. Giọng nói cũng dịu xuống:
“Muội là một cô nương tốt, vừa xinh đẹp lại thiện lương, đáng yêu. Sẽ không
thiếu người yêu thích muội. Huống chi, báo ân có nhiều cách, sao nhất định
phải là cách này?”
“Nhưng ta lại chỉ thích huynh thì sao?” Thanh Thanh lau nước mắt, “Vậy huynh
muốn ta báo đáp huynh thế nào?”
“Hãy tu luyện thật tốt. Ta tạm thời không cần muội báo đáp gì cả” Hắn vốn
định để nàng rời đi, hoặc bảo nàng ở lại bảo vệ Dương Tuyết, nhưng làm vậy…
quá tàn nhẫn.
“Ừm, ta sẽ tu luyện thật tốt” Thanh Thanh quay người đi, giận dỗi gọi hai con
gà:
“Ta phải ăn cho thật no, rồi cùng tỷ tỷ chăm sóc đứa nhỏ ấy”
“Đứa nhỏ?” Thần Tài ngạc nhiên.
“Hừ, ta tới đây không phải vì huynh, tỷ tỷ ta cũng chẳng phải vì muốn nhìn xem
người ta thích là ai” Thanh Thanh hếch cằm lên, “Là đứa trẻ mà vị cô nương
kia đã cứu, tỷ tỷ ta rất thích nó, muốn nhận nuôi. Đợi tỷ tỷ xin phép xong dẫn
đứa trẻ đi, ta cũng sẽ rời khỏi đây, tuyệt đối không dây dưa gì với huynh nữa”
Thần Tài nghe vậy, cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn ngành. Hắn thầm nghĩ: Dương
Tuyết thật đúng là một khắc cũng không chịu ngơi nghỉ.
Hắn không thể ở lại lâu, chỉ uống một chén trà rồi rời đi ngay, tránh bị kẻ có
tâm dò xét, làm lộ hành tung của Dương Tuyết.
Nghĩ đến những chuyện mà Thái Thượng Lão Quân từng nhắc, hắn quyết định
đi tìm một người.
Ra khỏi cửa, hắn hướng về phía Đông mà bay đi.
Lần nữa gặp lại Thần Tài, Tôn Ngộ Không đã chẳng còn giả vờ rộng lượng gì
nữa. Gác thiết bảng lên vai, ánh mắt lạnh nhạt:
“Tìm lão Tôn ta có chuyện gì?”
“Ngươi…” Thấy Tôn Ngộ Không tuy vẫn mang địch ý, nhưng không còn như lần
trước, hai mắt đầy cảnh giác như sắp ra tay bất cứ lúc nào, Thần Tài liền hiểu,
trong thời gian hắn rời đi, hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra.
“Dông dài như nữ nhân, có gì nói mau!” Tôn Ngộ Không nhìn hắn mãi không
chịu nói, liền bực bội mắng thẳng.
“Ngươi và Bạch cô nương… và Dương Tuyết, đã gặp lại rồi?” Thần Tài mở lời
thăm dò, ngực nghẹn một cục không thở nổi.
Tôn Ngộ Không liếc quanh một lượt, thấy xung quanh không người, liền ngồi
bệt xuống đất, cười có phần đắc ý:
“Tất nhiên”
“Hai người các ngươi…” Hắn nuốt khan, cổ họng khô khốc, nhưng cuối cùng
vẫn không hỏi ra miệng.
“Sao? Thần Tài đại nhân đến đây chơi trò úp úp mở mở với lão Tôn à?”
Tuy rằng hắn biết rõ vị Thần Tài này có tình cảm với Dương Tuyết, nhưng khi
đã cùng nàng thổ lộ với nhau, hắn cũng lười so đo thêm nữa.
Thần Tài khẽ cười khổ trong lòng, mình làm thần tiên bao nhiêu năm, sao càng
sống càng thụt lùi, đến mức chẳng khác nào một tên trai trẻ mới lớn, quanh co
lải nhải.
“Lần này ta đến, là có chuyện muốn nói rõ với Đại Thánh”
Hắn hắng giọng, khôi phục lại vẻ điềm tĩnh vốn có.
“Nói đi”
Tôn Ngộ Không cũng biết, một khi Thần Tài tìm đến mình, nhất định liên quan
đến Dương Tuyết.
“Ngươi chắc cũng nhận ra… nàng ấy không phải Bạch Cốt Tinh”
“Dĩ nhiên!” Tôn Ngộ Không bật cười, “Hỏa nhãn kim tinh của lão Tôn còn chẳng
nhìn thấu chân thân của nàng, sao có thể là thứ bị ta một gậy đập tan như
Bạch Cốt Tinh trước kia được?!”
Giọng điệu đầy tự hào và đắc ý, nữ tử khiến hắn động lòng, tất nhiên cũng phải
là người phi phàm.
“Vậy ngươi có biết, nàng ấy… thực lực không thua kém gì chúng ta”
Thần Tài nghiêm giọng, “Tôn Ngộ Không, ngươi chưa chắc xứng với nàng ấy”
“Ngươi nói gì?!” Tôn Ngộ Không lập tức nổi giận, trong nháy mắt đã đứng ngay
trước mặt hắn,
“Ngươi dám nói lại lần nữa xem!”
“Từ giờ trở đi, nếu muốn gặp nàng, ngươi phải cực kỳ cẩn trọng. Với bên Phật
môn, Dương Tuyết là một mối đe dọa không nhỏ. Tấm bia đá trên Cửu Trùng
Thiên bị nứt là vì nàng, tuy biết chuyện này không nhiều, nhưng Ngọc Hoàng
đã bắt đầu nghi ngờ nàng là nguyên nhân. Về sau, tình cảnh của nàng sẽ càng
gian nan. Ta hy vọng… nếu không cần thiết, ngươi đừng nên tìm nàng”
“Khoan đã!” Tôn Ngộ Không thu lại Kim Cô Bổng, giọng nghiêm túc, “Ngươi
nói… nàng có liên quan đến tấm bia đá không chữ trên thiên giới?”
“Nàng rốt cuộc là ai?”
“Còn chưa xác định rõ”
Thần Tài sắc mặt trầm trọng:
“Cũng chính vì chưa rõ thân phận, nên Như Lai mới phái Văn Thù Bồ Tát âm
thầm tìm tung tích nàng, không ngơi nghỉ một khắc. Đạo Đức Thiên Tôn tuy
chưa dám khẳng định gì, nhưng nếu nàng độ kiếp thành công trở thành thần,
tam giới nhất định sẽ chấn động”
“Nghiêm trọng đến vậy sao?”
Tôn Ngộ Không hơi kinh ngạc, nhưng không phải hoàn toàn không chuẩn bị
tâm lý.
Dù sao… một người đến cả Như Lai và thiên đình đều không thể kiểm soát
được, tuyệt đối không phải một nhân vật tầm thường.
Chỉ là, nàng luôn tỏ ra yếu đuối đáng yêu trước mặt hắn, khiến hắn có chút lơ
là.
Nhưng nghĩ kỹ lại, những hành động khác thường của Dương Tuyết… vốn đã
chẳng giống người thường từ lâu.
Mấy ngày nay, hắn cứ như trúng tà, giống một thiếu niên lần đầu động tâm,
hoàn toàn không nghi ngờ chút nào về những điều bất thường nơi nàng. Đến
lúc này, hắn bắt đầu có chút sốt ruột.
“Triệu Công Minh, sao ngươi biết nàng hiện giờ vẫn an toàn? Nàng có đang ở
Nữ Nhi Quốc không? Ngươi tới đây là để bắt nàng dâng lên Ngọc Đế sao?”
Tôn Ngộ Không không ngừng chất vấn, giọng đầy lo lắng.
“Đại Thánh, bình tĩnh một chút”
Thần Tài khẽ cười, ánh mắt sâu xa:
“Không ngờ, ngươi cũng có ngày hôm nay, vì một nữ tử mà đánh mất lý trí, thật
không giống với thân phận và tâm tính của Đại Thánh chút nào”
“Ngươi đang giễu cợt ta?”
Tôn Ngộ Không liếc hắn một cái, hừ lạnh:
“Thì sao? Bây giờ lão Tôn không còn là con khỉ ngốc mấy trăm năm trước. Tâm
tính thay đổi là chuyện thường tình!”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác
nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Nhưng Đại Thánh à,”
Thần Tài chậm rãi nói,
“Ngươi hiện giờ thân bất do kỷ. Không những không thể bảo vệ nàng, ngược lại
còn có thể khiến nàng bị liên lụy. Nàng hiện tại hoàn toàn không biết chuyện
giữa hai người, chỉ biết mình đang bị nguy hiểm rình rập, nên chỉ một lòng tu
luyện, luôn chuẩn bị sẵn sàng để bỏ trốn khi có biến”
“Khi thiên đình và Tây Thiên còn chưa biết đến mối quan hệ giữa hai người,
hãy sớm chấm dứt thì hơn”
”…”
Tôn Ngộ Không trừng mắt nhìn hắn, Hỏa Nhãn Kim Tinh lia tới lui trên người
Thần Tài. Nắm tay siết chặt, dường như chỉ chờ một câu không vừa ý liền
đấm thẳng vào mặt hắn.
“Nếu ngươi thực sự muốn tốt cho nàng, hãy giữ khoảng cách. Đợi đến khi nàng
độ kiếp thành công, không còn phải trốn chui trốn lủi, lúc đó mới nói chuyện
tình cảm cũng chưa muộn!”
“Ngươi…”
Tôn Ngộ Không nhìn hắn đầy giận dữ, nhưng cũng không thể phản bác. Những
điều hắn nói… đều là sự thật.
Gần đây, hắn cũng vì lo lắng mà không dám chủ động tìm nàng, không ngờ mọi
chuyện còn phức tạp hơn tưởng tượng.
Thấy Tôn Ngộ Không không phản bác lại lời mình, hơn nữa lại mang vẻ mặt
đầy giằng xé, nóng ruột bất an, Thần Tài càng chắc chắn, hắn đã thật sự đón
nhận tình cảm của Dương Tuyết, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác
nghẹn ngào chua xót.
Vì sao… lại là Tôn Ngộ Không?
Không phải Tôn Ngộ Không không tốt. Chỉ là… tam giới đều biết hắn là một
con khỉ yêu, cứng đầu cố chấp, nếu không phải từng bị đè dưới Ngũ Hành Sơn
suốt 500 năm, thì chẳng biết đã lộng hành đến mức nào.
Ai cũng có thể động tình, nhưng Tôn Ngộ Không vốn là kẻ vô dục vô cầu, chưa
bao giờ giống người có thể rung động với tình cảm phàm trần…
Ấy vậy mà, giờ đây, hắn lại chính là tình địch của mình.
“Tôn Ngộ Không, ngươi thật lòng có tình cảm với nàng sao?”
Thần Tài không cam lòng, rốt cuộc vẫn hỏi:
“Ngươi có hiểu lòng nữ nhân? Có hiểu hai chữ ‘tình yêu’ nặng như núi? Nàng
đối với ngươi…”
“Thần Tài, ý ngươi là gì?”
Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, khí tức xung quanh lạnh lẽo như rơi vào hầm
băng.
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng:
“Ngươi đang nghi ngờ lão Tôn không giống những nam nhân khác, không có
‘năng lực bình thường’?”