Trăng sáng vằng vặc, rừng rậm ngập trong ánh trăng trong trẻo. Vạn vật tĩnh
lặng, thỉnh thoảng cơn gió thoảng qua, mang theo tiếng xào xạc từng đợt nối
nhau, hòa cùng hương hoa dìu dặt trong đêm.
Trên một cành đa cao lớn thẳng tắp, có hai người đang ngồi, cùng nhau uống
rượu ngắm cảnh đêm mênh mông.
Đêm đã khuya, quán rượu trong trấn sớm đóng cửa. Dẫu chưa đóng, hai người
lén chạy đi uống rượu cũng quá lộ liễu, Dương Tuyết sợ bị lộ thân phận nên
chọn ở lại trong rừng, vừa trò chuyện vừa uống cùng hắn.
Chỉ cần là hẹn hò với Tôn Ngộ Không, ở đâu cũng được.
“Vậy tức là nàng thật sự không thuộc về nơi này? Ở thời đại của nàng không có
nhiều yêu tinh thế này sao?” Tôn Ngộ Không nghe nàng kể về xã hội hiện đại,
nửa tin nửa ngờ, vừa khó tin lại vừa thấy kỳ lạ.
“Dĩ nhiên rồi. Nói chính xác thì, thế giới này đối với ta giống như một nửa hư
ảo. Nhưng ta đã đến đây, còn làm thay đổi chàng, khiến cả tam giới vì sự tồn
tại của ta mà hoang mang. Nhiều chuyện về sau ta đã không thể dự đoán
chính xác nữa” Nói đến đây, Dương Tuyết khẽ liếc xuống bụng hắn.
“Sao thế?” Bị ánh mắt yêu kiều ấy nhìn chằm chằm, trong lòng Tôn Ngộ Không
bỗng chột dạ, song vẫn giả vờ trấn định hỏi.
“Ta muốn hỏi… các chàng đi đến đoạn nào rồi, đã uống nước sông Tử Mẫu
chưa?”
“Nàng đã sớm biết?” Dù nàng từng nói biết chuyện của bọn họ, nhưng nghe
nàng hỏi thế, Tôn Ngộ Không không khỏi kinh ngạc, “Nàng còn biết gì nữa?”
“Chàng tìm được nước giải thai, bọn họ sẽ không thật sự sinh con” Dương
Tuyết thuận tay chạm lên bụng hắn, cười nói: “Nói thật, ta còn muốn nhìn thử
dáng vẻ Đại Thánh mang thai nữa cơ”
Tôn Ngộ Không lại không đùa, nghĩ đến cảnh ngộ của mình bây giờ, trong lòng
không khỏi trầm mặc.
“Nàng biết kết cục của chúng ta, đúng không?”
“Ừm, kết cục ban đầu ta biết, nhưng giờ thì…” Thấy trong mắt hắn hiện vẻ lo
lắng, Dương Tuyết không nỡ tiết lộ nhiều, “Nếu chàng đã hạ quyết tâm gì, ta
“Chàng có muốn giải vòng Kim Cô không?” Nàng đưa tay chạm lên cái vòng
truyền thuyết, thứ khiến Tôn Ngộ Không phải ngoan ngoãn đi Tây Thiên thỉnh
kinh, không khỏi thấy thương xót hắn, “Ta có thể thử”
“Ừ” Không ngờ hắn lại gật đầu.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác
nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Dương Tuyết mừng rỡ, lấy Thiên Thư ra.
“Nhắm mắt lại” Nàng lật mở sách, lòng không khỏi có chút khẩn trương.
Tôn Ngộ Không nhắm mắt, thầm đưa ra một quyết định trong lòng.
Dương Tuyết chắp tay, tâm niệm câu chú, mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay.
Ngay khoảnh khắc cảm thấy vòng trên đầu lay động, Tôn Ngộ Không mở mắt
ra, lẽ nào quyển sách này thật sự thần diệu đến vậy?
“Xì… rắc rắc…” Chỉ thấy trên vòng Kim Cô bỗng hiện ra vài vết nứt mảnh, từ kẽ
nứt ấy phát ra ánh kim rực rỡ.
Dương Tuyết mừng khôn xiết, vội vàng vươn tay gỡ xuống:
“Thật sự gãy rồi!”
“……” Tôn Ngộ Không sững người nhìn dáng vẻ vui mừng của nàng, cái thứ ấy…
thật sự gãy rồi sao?
“Ơ…” Nhưng ngay khi tay nàng vừa chạm vào, ánh sáng vàng liền tắt, những vết
nứt biến mất, vòng Kim Cô lại nguyên vẹn như cũ.
Trong lòng Tôn Ngộ Không như rơi xuống đáy cốc, hắn đã biết, thứ do lão Như
Lai ban, sao có thể dễ dàng giải trừ được.
“Dù sao cũng là vàng, bị nứt ra cũng thấy tiếc thật” Dương Tuyết vuốt ve chiếc
vòng Kim Cô, không khỏi cảm thán, vật này mang đầy giá trị lịch sử, quả thật
quá đáng để sưu tầm.
“……” Nhìn dáng vẻ nàng nâng niu, say sưa quan sát vòng Kim Cô trong tay, tim
Tôn Ngộ Không lại treo lơ lửng giữa không trung, thấp thỏm bất an nhìn nữ tử
kỳ lạ này.
Đây chính là vòng Kim Cô! Thật sự được tháo xuống rồi, Tề Thiên Đại Thánh
Tôn Ngộ Không… đã được tự do.
Từ nay, không ai còn có thể ép hắn đi thỉnh kinh nữa.
Nhưng, hắn thật sự muốn rời đi ngay lúc này sao?
Dương Tuyết dĩ nhiên hiểu rõ suy nghĩ của hắn. Thấy ánh mắt hắn mông
lung, gương mặt vô vọng, nàng đã biết hắn đang dao động.
“Vẫn nên đội lại đi. Dù sao Đường Tăng có niệm kinh, cũng chẳng còn tác dụng
với chàng. Hơn nữa, sau này còn có một màn kịch trọng yếu, chàng phải mang
nó mà diễn trước mặt Như Lai”
Nàng thật sự muốn giữ lại làm kỷ vật, nhưng cuối cùng vẫn trả nó lại cho Tôn
Ngộ Không.
“Màn kịch gì?”
“Chàng từng nghe đến Lục Nhĩ Mi Hầu chưa?” Dương Tuyết tựa lưng vào thân
cây, khẽ thở dài, “Tuy ta biết kết cục của các chàng, nhưng lại không chắc sau
khi thỉnh kinh xong, được phong Đấu Chiến Thắng Phật, Tôn Ngộ Không ấy… có
thật sự là chàng không”
“Ý nàng là sao?”
“Chàng thật muốn biết ư?” Dương Tuyết hiểu rõ, chỉ cần nàng tiết lộ, bất kể
hắn đưa ra quyết định nào, cũng đều sẽ đổi thay kết cục.
“Vậy hãy nói cho ta. Có lẽ, đây chính là lý do nàng xuất hiện trước mặt ta” Hắn
nắm chặt tay nàng, cười một nụ cười khó tả, “Đã nói nàng sẽ thay đổi tam
giới, chi bằng hãy thay đổi bản Đại Thánh trước đã, vậy mới có trò hay mà
xem”
Dương Tuyết ngước nhìn hắn, trong lòng thầm reo lên: Trò hay thật đấy! Tương
lai của tam giới sẽ rẽ sang hướng nào, nàng đã mong chờ không kìm nén nổi.
“Cứu mạng! Cứu mạng a!”
Đúng vào lúc này, trong rừng sâu truyền đến tiếng kêu thảm thiết cầu cứu.
Dương Tuyết quay đầu, ánh mắt lóe lên lửa giận.
Đáng chết, vào đúng thời khắc trọng yếu thế này, lại có kẻ kêu cứu! Hạnh phúc
của nàng sắp tới bước ngoặt, lại bị cắt ngang…
“Cứu mạng… cứu… a…”
Ánh mắt Tôn Ngộ Không cũng hướng về phía phát ra âm thanh, mày nhíu chặt,
hiển nhiên cũng rất khó chịu.
“Thôi vậy, lần sau nói với chàng cũng chưa muộn” Dương Tuyết đứng bật dậy,
bay về phía tiếng kêu cứu.
Tôn Ngộ Không lập tức theo sát, nắm lấy cổ tay nàng:
“Có lẽ chưa phải lúc. Đợi thời cơ chín muồi, nàng nói cũng không muộn”
Không ngờ, kẻ cầu cứu lại là một trừ yêu sư. Hắn đang bị một con xà yêu mới
hóa hình mê hoặc, y phục bị xé quá nửa, để lộ cơ bụng rắn chắc bóng loáng!
Tôn Ngộ Không vừa thấy cảnh ấy, lập tức che mắt Dương Tuyết, sắc mặt lạnh
lùng:
“Không được nhìn”
“Ồ” Dương Tuyết uể oải đáp một tiếng, nhưng vẫn cố gắng nắm tay hắn, muốn
hé qua kẽ ngón tay để lén ngắm “mỹ sắc”.
Tôn Ngộ Không thuận tay nhặt y phục dưới đất, phủ lên người nam tử, rồi vung
gậy, một đòn đánh con xà yêu trở lại nguyên hình.
“Xin tha cho nó đi” Dương Tuyết chạy tới, níu lấy cánh tay hắn, giọng nũng nịu,
khẽ lắc tay áo:
“Tu luyện đã khó, Đại Thánh đừng giếc nó”
Nam nhân dưới đất nhận ra Dương Tuyết, run rẩy chỉ vào nàng, muốn nói gì đó
nhưng nghẹn lời, chỉ có đôi mắt tràn đầy kinh hoàng:
“Ngươi… ngươi ngươi… ngươi…”
Dương Tuyết quay đầu lại, cũng nhận ra hắn.
Chẳng phải chính là chàng trai trẻ từng xông vào phúc lai tửu lâu bắt yêu sao
— Giang Mi?
“Là ngươi?” Dương Tuyết cong môi cười nhạt, bước đến gần:
“Sư phụ, sư đệ của ngươi đâu? Một mình dám vào rừng sâu bắt yêu, không sợ
chết sao?”
“Ngươi… ngươi… ngươi thật sự là yêu?” Giang Mi nắm chặt y phục, lùi về phía
sau, lộ ra cánh tay trắng nõn và đôi chân trần.
Tôn Ngộ Không lập tức kéo Dương Tuyết ra sau lưng, đứng chắn trước mặt
nàng, dữ dằn trừng mắt:
“Không được nhìn nam nhân khác! Sao nàng lại lẳng lơ như vậy!”
“Ăn uống và ái dục vốn là bản tính con người. Ta nhìn chút cũng có sao đâu,
dù sao hắn cũng đã bị lột sạch rồi, chẳng phải sao?”
Nàng tỉnh bơ nói ra mấy câu, khiến cả hai nam nhân tại hiện trường đều biến
sắc đủ loại màu.