“Bản đại thánh đã phạm tội gì, mà phải khiến lão nhân gia ngươi ra mặt trấn áp
hả?” Tôn Ngộ Không khẽ nhướng mày, nhưng ánh mắt đã mất kiên nhẫn. Hắn
thực sự chán ghét cái trò chính nghĩa giả tạo của Thiên đình, đặc biệt là khi
phải chơi trò “đá qua đá lại” với những người quen cũ. Vừa nói, Kim Cô Bổng
trong tay bỗng dài ra gấp mấy lần, khí thế bức người!
Nếu là ngày xưa, hắn đã nhổ một ngụm nước bọt rồi mắng:
“Phét lác! Lão tử đập cho ngươi gọi một tiếng ‘gia gia’ cũng chưa hết giận!”
Nhưng năm trăm năm đã qua, Tôn Ngộ Không đã trưởng thành.
“Giờ ngươi đã là đệ tử Phật môn, lại công khai phạm nữ giới, còn có ý đồ kết bè
kéo cánh yêu tộc chống lại Thiên đình. Ta phụng mệnh đến bắt, có gì sai?”
Lý Tịnh thấy không thể mềm mỏng được nữa, dứt khoát đâm thẳng!
“Muốn bắt người thì sợ gì không có cớ!” Tôn Ngộ Không quát lớn, “Muốn đánh
thì đánh, lắm lời làm gì!”
Dứt lời, hắn lao vút lên trời, tấn công thẳng!
Lý Tịnh không dám chính diện đối đầu, vội vã bay ngược lại, bảo tháp của ông
không chịu nổi thêm cú nào như năm đó. Thôi thì mau đi gọi Đường Tăng tới
niệm chú còn hơn!
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác
nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Trong mắt Thiên đình, Tôn Ngộ Không bây giờ chẳng còn gì đáng ngại. Dù sao
cũng bị vòng kim cô trấn áp, bắt là được.
Nhưng họ đã quên: Tôn Ngộ Không vẫn là Tề Thiên Đại Thánh.
Kim Cô Bổng hóa thành thiên trượng, Tôn Ngộ Không vận lực vung mạnh, thiên
binh rơi lả tả như bánh bao tuột tay, từng người rơi khỏi tầng mây, máu thịt
lẫn lộn!
Hắn khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt thản nhiên, chỉ yên lặng chờ sư phụ
đến.
Nếu Đường Tăng thật sự niệm chú thì hắn sẽ xem như nhân duyên đã tận, rời
khỏi đội ngũ thỉnh kinh, về lại Hoa Quả Sơn!
Lý Tịnh nhìn thiên binh ngã xuống từng đợt, trong lòng không khỏi run rẩy, ông
biết quá rõ:
Chỉ tính riêng sức mạnh, Thiên đình không ai có thể địch lại hắn.
May thay, Đường Tăng cuối cùng cũng được dẫn tới.
“Ngộ Không!”
Một giọng quen thuộc vang lên, Đường Tăng đứng giữa đất, nhìn từng người
rơi xuống tầng mây mà hai tay run run chắp lại:
“Đừng sát sinh nữa!”
“A di đà Phật…”
Đường Tăng nhìn Tôn Ngộ Không đang hạ xuống trước mặt, đôi mắt đỏ hoe:
“Ta đã từng nói với ngươi, làm đệ tử của ta, tuyệt đối không được tạo sát
nghiệp!”
“Bọn họ chưa chết” Tôn Ngộ Không thản nhiên nói, giọng bình bình, ánh mắt
từ trên cao nhìn xuống Đường Tăng, bình tĩnh đến mức khiến người ta lạnh
sống lưng.
“Chỉ là bị đánh rơi khỏi mây, trọng thương thôi. Sư phụ không cần tức giận”
“Nhưng ngươi…”
Nhìn gương mặt xa lạ ấy, Đường Tăng đau lòng vô cùng, làm sao có thể đi đến
nước này?
“Họ tới bắt ta, nói ta phạm nữ giới cũng thôi đi, lại còn vu cho ta tụ tập yêu tộc
tạo phản, chẳng qua là họ sợ, nên ra tay trước”
Tôn Ngộ Không nhìn thẳng vào mắt Đường Tăng, không một gợn cảm xúc.
“Bản Đại Thánh không phải không có lửa giận. Năm xưa ta đại náo thiên cung
là vì sao? Giờ cũng vậy. Đừng nói nhiều nữa, sư phụ cứ nói một câu, niệm hay
không niệm chú”
“Ngộ Không…”
Đường Tăng bước lên một bước, Phật châu trên tay va vào nhau vang lên
những tiếng lách cách, định đưa tay giữ lấy hắn.
“Sư phụ,”
Tôn Ngộ Không lùi lại, tránh khỏi tay ông, khẽ cong môi cười, ánh mắt lạnh
băng:
“Đừng khuyên nữa, ta hiểu rõ hơn ai hết. Giờ là lúc sư phụ quyết định. Bọn họ
không bắt được ta. Muốn bắt thì phải nhờ đến kim cô chú ấy. Còn không thì
chờ Bồ Tát ra tay đi”
“…”
Đường Tăng im lặng, từng hạt châu bị tay hắn khẽ kéo trượt qua, xoay từng
vòng.
“Vậy tức là… ngươi đã quyết rồi”
“Ta chẳng từng nói rồi sao? Năm xưa vì chuyện thỉnh kinh mà bọn họ giở biết
bao thủ đoạn đê tiện, giờ thì khỏi cần giấu giếm, trực tiếp phái cả thiên binh
thiên tướng đến áp ta”
Tôn Ngộ Không cười lạnh, ánh mắt xoáy thẳng vào Đường Tăng.
“Lúc ta muốn giải thích, nếu bọn họ chịu nghe, thì đã không có cảnh này.
Đường Tăng ngươi thông minh như thế, chẳng lẽ tụng kinh tụng đến đần độn,
ngay cả chuyện này cũng không hiểu?”
Hắn đã không còn gọi là “sư phụ”, thái độ thay đổi hoàn toàn!
Cách đó không xa, Trư Bát Giới nghe thấy liền nổi giận, chỉ tay mắng lớn:
“Tôn Ngộ Không! Người đó là sư phụ của ngươi đấy!”
“Sư phụ?”
Tôn Ngộ Không khẽ nhếch môi, ánh mắt lãnh đạm.
“Đã là sư đồ một kiếp, hôm nay chấm dứt. Bọn họ đang chờ ngươi niệm chú
đấy, nếu ngươi không niệm, ta đi”
Hắn nhìn Đường Tăng rất nghiêm túc.
Người phàm này, người mà hắn từng đi cùng qua bao dặm đường, rõ ràng đã
bắt đầu nghi ngờ tín niệm của chính mình.
Dương Tuyết lặng lẽ đứng bên cạnh Tôn Ngộ Không, ánh mắt nhìn hắn chứa
đầy đau lòng.
Rõ ràng trong ánh mắt ấy, có quá nhiều nỗi không đành lòng, quá nhiều tiếc
nuối, nhưng lại thốt ra những lời vô tình như băng lạnh.
Đường Tăng là phàm nhân, là một nhà sư cố chấp, ưa lải nhải, suốt ngày tụng
kinh niệm phật có thể khiến Tôn Ngộ Không phát điên…
Nhưng suốt bao năm đồng hành vượt suối trèo đèo, trong lòng hắn đã sớm coi
Đường Tăng là người thân.
Nếu Đường Tăng thực sự niệm chú, hắn mới có thể dứt áo rời đi, không vướng
bận, không áy náy.
“Đường Tăng, niệm chú đi! Tôn Ngộ Không bản tính hung hăng, từ lâu đã
không sạch lục căn, còn muốn quay về làm Yêu Vương nữa! Ngươi còn chờ
gì?”
Giọng Lý Tịnh vang vọng trên không, không giấu được sự sốt ruột.
“Sư phụ…”
Trư Bát Giới nhìn trời rồi nhìn người, lòng giằng xé, hắn vốn định bảo sư phụ
niệm chú, nhưng nghĩ đến đám thiên binh này thật sự cũng chẳng ra gì!
Nếu để Hầu Ca đánh thêm trận nữa lên tận Lăng Tiêu Bảo Điện… thì cũng
không phải không làm được!
“Ngươi đi đi”
Một hồi lâu, Đường Tăng mở mắt, thu tay lại, ngừng lần chuỗi hạt.
“Bảo trọng”
“Uầy, sư phụ ngầu quá!”
Dương Tuyết không kìm được bật thốt, ánh mắt lấp lánh như fan girl bắt gặp
idol tung spotlight:
“Không hổ danh là vị hòa thượng đẹp trai nhất Đại Đường! Nếu không phải Đại
Thánh đã chiếm hết tâm can ta, có khi ta đã gả cho sư phụ rồi!”
“……”
Tôn Ngộ Không bỗng trợn tròn mắt, quay phắt sang bên trái trong hư không,
hắn nghe thấy tiếng nàng!
Nhưng lại không thấy người đâu.
Hắn liếc nhìn xung quanh, những người khác dường như chẳng nghe thấy gì
cả.
Chẳng lẽ, chỉ mình hắn nghe thấy được nàng?
“Đại Thánh, sư phụ tốt đấy nha, sau này ta nhất định làm mai cho sư phụ với
nữ vương Nữ Nhi Quốc!”
Tôn Ngộ Không lúc này mới thở ra một hơi, mở tay ra, gân xanh trên nắm
đấm tan biến —
Vậy còn được.
Bản Đại Thánh ta còn sống sờ sờ ở đây, nàng dám lén gả cho hòa thượng, ta
sẽ lột da hắn trước!
“Đường Tăng! Ngươi dám kháng chỉ không tuân!”
Lý Tịnh gầm lớn trên cao, “Bắt hắn lại cho ta!”
“Đi mau!”
Đường Tăng bước lên một bước, ngẩng đầu nhìn Tôn Ngộ Không:
“Con đường thỉnh kinh, vẫn cần người tiếp tục”
Tôn Ngộ Không khẽ nhếch môi, ngửa đầu nhìn trời, rồi đột ngột nhún chân lao
vút lên mây, một tay túm lấy cổ áo Lý Tịnh, lao thẳng về phía Nam Thiên Môn!
“Oa— Đại Thánh oách xà lách quá đi mất!”
Dương Tuyết không kìm được hét lớn, như fan cuồng phát rồ, hò reo phấn
khích, lập tức phóng theo hắn!
Cảm giác xé gió lao đi như tên rời cung, khiến toàn thân nàng hừng hực máu
nóng!
Tôn Ngộ Không khẽ nhíu mày, lo nàng bị cuốn vào nguy hiểm, liền ngoái đầu
lại, giọng trầm thấp mang theo lo lắng:
“Đừng theo nữa. Cẩn thận bị thương”
Lý Tịnh bị kéo theo giữa không trung, gió rít bên tai, tức giận mắng:
“Tôn Ngộ Không! Ngươi bắt ta làm gì?!”
“Tất nhiên là để ngươi tận mắt nhìn thấy cảnh lão Tôn ta… tái chiến Lăng Tiêu
Bảo Điện!”
Hắn cười ngạo nghễ, giọng điệu bất cần tựa như đang nói: Tối nay ta thèm ăn
mì.
Trong nháy mắt, hai người đã đáp xuống trước cổng Nam Thiên Môn.
“Mau đi mời Quan Âm! Sao còn chưa tới?!”
Lý Tịnh rút ra trường thương, liều mình đối chiến với Tôn Ngộ Không, cố gắng
kéo dài thời gian!
“Không vội, không vội, để lão Tôn chơi đã rồi tính!”
Tôn Ngộ Không ung dung giơ Kim Cô Bổng lên, vẻ mặt nhàn nhã như đang đi
tản bộ.
Nhưng lần này hắn khôn hơn, khẽ niệm chú pháp trong lòng, vận lực xoay Kim
Cô Bổng, hai mắt bừng lên kim quang, khóe môi cong lên một nụ cười ngông
cuồng, hét lớn:
“Đi!”
Kim Cô Bổng mang theo uy lực trời long đất lở lao thẳng về phía trước, hóa
thành cột trời rực lửa!
“Các ngươi đã không tin lão Tôn, vậy thì, hãy nếm lại mùi vị của Kim Cô Bổng
cho nhớ đời!”
Âm thanh của Tôn Ngộ Không, qua pháp lực khuếch đại, vang vọng khắp Thiên
Đình.
“Lão già Ngọc Hoàng kia, cẩn thận cái đầu chó của ngươi đó!”
Dương Tuyết cuối cùng cũng đuổi kịp!
Nàng vừa tới đã trông thấy cảnh tượng chấn động lòng người: Tôn Ngộ Không
đứng giữa trời, toàn thân tỏa ra ánh vàng chói lóa, Kim Cô Bổng hóa long, băng
ngang mây trời, xé tan thiên cung, vạch một đường lửa thẳng hướng Lăng Tiêu
Bảo Điện!
Nàng kinh hãi đến rơi nước mắt, trong lòng như có sấm sét nổi lên!
“Đại Thánh… thật quá mức tuyệt vời!!”
Nàng nghẹn ngào gào lên như fan cuồng đã thấy thần tượng xé toang sân
khấu!
“Thì ra đại náo thiên cung lại sảng khoái như vậy!!! Trời ơi, không thể tin được,
ta lại đang… yêu một người như thế này… hu hu hu… chết cũng mãn nguyện
rồi!!!”
“Đại Thánh, ta yêu chàng mất rồi!!!”
“Ta muốn quỳ xuống bái lạy chàng luôn đó!!!”
“Đại Thánh oai phong lẫm liệt, đánh nữa đi, đừng dừng lại!!!”
Dương Tuyết vừa khóc vừa cười, hét đến khản cổ, tay ôm ngực, lòng sôi sục
máu nóng như thiếu nữ lần đầu nhìn thấy nam thần cưỡi rồng xông trận!
Mắt nàng nhìn theo Kim Cô Bổng đang xoáy như rồng trời, cuốn sạch mây
ngàn, nơi nó lướt qua chỉ còn lại bụi mù, đá vụn, cột gãy tường nghiêng, từng
mái cung điện bị đập sập như miếng đậu hũ!
Thế nhưng rõ ràng, Tôn Ngộ Không không nhắm đến phá hủy toàn bộ Thiên
giới.
Mục tiêu duy nhất của hắn chính là Lăng Tiêu Bảo Điện, nơi Ngọc Hoàng ngồi
cao cao tại thượng, kẻ vẫn luôn coi tam giới như quân cờ.