Dương Tuyết cùng Tôn Ngộ Không đứng trên bức tường cao của một tòa phủ
đệ giữa thành, phóng mắt nhìn xuống. Trong khuôn viên rộng lớn kia, hoa cỏ
cây cối chen chúc rậm rạp, tựa như một vườn bách thảo thu nhỏ.
Dương Tuyết nhìn cảnh tượng trước mắt, bất giác nhíu mày:
“Có gì đó không ổn… yêu quái ở đây quá nhiều, lại còn ẩn náu ngay trong khu
phố phồn hoa như vậy. Những người bắt yêu trước kia sao không phát hiện ra
chút manh mối nào?”
“Bắt yêu gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là người phàm học được vài ba chiêu mèo
cào, mà cũng dám đi đối đầu với lũ yêu mấy trăm, thậm chí cả ngàn năm đạo
hạnh”
Tôn Ngộ Không nhấc tay lên che nắng, đôi mắt lấp lánh ánh kim quét một lượt
rồi lạnh giọng:
“Hắc báo Tinh kia, quả nhiên lòng dạ chẳng trong sáng gì”
“Sao lại nói vậy?”
“Nhìn sang bên kia, chẳng phải là con sói xám sao?”
Dương Tuyết nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên thấy một nam nhân lướt qua
hành lang uốn khúc. Đôi mắt hẹp dài và sắc bén, quả thực chẳng thể lẫn đi
đâu được, chính là Sói Xám.
Bởi nàng đã từng bị ánh mắt tà mị xảo quyệt ấy nhìn qua, nên ấn tượng sâu
đậm đến mức khó phai mờ.
Vừa định nhảy xuống, thì ánh mắt Dương Tuyết lướt qua một bóng người ở góc
rẽ, nàng chợt khựng lại:
“Khoan đã”
“Sao vậy?” Tôn Ngộ Không chú ý thấy sắc mặt nàng thoáng biến đổi, liền cất
giọng an ủi:
“Đừng sợ, đến cả tên già như Huyền Vưu bọn ta còn chẳng ngán, lũ yêu con
này chẳng đáng gì”
“Tiểu Nhụy và Miêu Miêu… đang ở trong tay bọn chúng”
Ánh mắt nàng chăm chăm dõi theo bóng dáng đang bị đẩy đi phía trước, giọng
chùng xuống, “Chẳng phải Thần Tài nói là hai đứa an toàn sao?”
“Để ta đi xem!”
Vừa dứt lời, Tôn Ngộ Không đã phi thân về phía Tiểu Nhụy.
“Chàng cứ đi cứu Đường Tăng trước, ta đến sau”
Nói xong, Dương Tuyết ẩn thân, giọng đầy quả quyết:
“Yên tâm, ta đối phó được”
Tôn Ngộ Không nghĩ lại cũng phải. Giờ nàng đã có thiên thư hộ thân, kẻ địch
muốn động tới cũng chẳng dễ.
Dương Tuyết theo sau đám yêu nữ cải trang thành thị nữ, lặng lẽ tiếp cận Tiểu
Nhụy.
Thì ra, Tiểu Nhụy vốn định quay về động cũ xem xét, nào ngờ đám yêu quái
trong động đều bị giếc sạch.
Thần Tài khi đó mang bọn họ rút lui, định tìm chỗ an toàn, nhưng giữa đường
có việc gấp nên chia ra và Tiểu Nhụy cùng Miêu Miêu bị Sói Xám bắt giữ rồi
đưa tới phủ đệ này.
Mục đích là dùng họ để uy hiếp Dương Tuyết.
Sau này họ mới biết, Sói Xám đã sớm dòm ngó yêu đan của tỷ tỷ mình, còn có
người chỉ điểm rằng yêu đan của Bạch Cốt Tinh hiệu quả hơn thịt Đường Tăng,
thậm chí có thể giúp trường sinh bất lão.
Hắn nhận ra Tiểu Nhụy nên giam họ lại, tạm thời chưa giao nộp cho ai cả.
Tiểu Nhụy không biết toàn bộ kế hoạch, nhưng qua hơn nửa tháng quan sát,
phát hiện Sói Xám có qua lại với Văn Thù Bồ Tát, quả thực không đơn giản.
Dương Tuyết rất muốn lập tức đưa họ rời đi, nhưng sau khi quan sát tình hình,
nàng quyết định chưa vội ra tay, cần làm rõ mưu đồ thực sự của bọn chúng.
Vào đến chính sảnh, nàng thấy Tôn Ngộ Không đang đối chất với Sói Xám.
“Trên người Đường Tăng có khóa tiên, chỉ mình ta mở được. Tôn Ngộ Không,
ngươi đừng phí công vô ích”
Sói Xám ngồi chễm chệ trên ngai dát vàng, giọng nói kiêu căng, đầy ngạo
nghễ:
“Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, giao Bạch Cốt Tinh ra đây cho ta xử lý, ta đảm
bảo không động đến sư phụ ngươi”
Giờ khắc này, hắn chẳng còn chút bóng dáng nào của một kẻ theo hầu năm
xưa, hoàn toàn như một “đại vương”, uy phong lẫm liệt, không ai dám khinh
thường.
Tôn Ngộ Không không giận mà bật cười:
“Ngươi bị Hắc Báo Tinh sai khiến à? Vậy sao không để hắn tự đến nói chuyện,
chẳng phải tốt hơn sao?”
“Ai bị hắn sai khiến chứ! Báo Vương tự cao tự đại, ta theo hắn bao năm, mãi
chỉ là một tên chân chạy không có tiếng nói. Bây giờ ta đã ngang hàng với
hắn, tất nhiên chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa!”
Hắn hất tay áo gấm phía sau, ngẩng đầu, hếch mũi nhìn Tôn Ngộ Không đầy
khinh khỉnh.
“Đường Tăng đâu?”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác
nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Ngươi đưa Bạch Cốt Tinh đến đây đã…” Sói Xám mất kiên nhẫn, nhắc lại điều
kiện của mình. Nhưng lời còn chưa dứt, cổ hắn bỗng cảm thấy lành lạnh.
Ngẩng đầu lên, hắn thấy cây Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không đã gác ngang
cổ mình.
“……” Hắn vốn tưởng mình đã được ban tiên đan, pháp lực tăng vọt, ít nhất cũng
có thể đấu ngang ngửa với Tôn Ngộ Không… ai ngờ đâu…
Dương Tuyết lúc này hiện thân, khiến hắn hoảng hốt không thôi, nàng cũng có
mặt ở đây?
“Không phải ngươi muốn gặp ta sao? Giờ ta đến rồi, có thể giao Đường Tăng ra
chưa?”
Dương Tuyết mỉm cười tiến đến gần, “Xem ra ngươi leo lên cành cao rồi nhỉ?
Nghe mấy tiểu yêu ở hậu viện nói, Văn Thù Bồ Tát từng ban cho ngươi vài viên
tiên đan, có thật không vậy?”
“……” Sói Xám sắc mặt xám ngoét như tro tàn.
Hắn đâu thể ngờ, bao nhiêu mưu kế sắp đặt cẩn thận, chỉ đợi Bạch Cốt Tinh
xuất hiện để tung lưới bắt lấy…
“Ngươi đang nói gì vậy? Ta không hiểu!”
Hắn cố giữ bình tĩnh:
“Công lực không bằng người, ta nhận thua. Đường Tăng đang bị giam ở hậu
viện, sống hay chết các ngươi tự đi kiểm tra là rõ. Nhưng phải nhớ kỹ, Đường
Tăng đã ăn trúng cổ trùng của ta, nếu không có giải dược, hắn sẽ không thể
đến được Tây Thiên đâu”
Hắn vẫn đang cố phủi sạch quan hệ với Hắc Báo Tinh.
Tôn Ngộ Không không khách sáo, vung gậy đánh hắn bay ngược ra sau, đập
thẳng vào bức tường đá, ngai vàng lấp lánh dát vàng cũng méo mó theo.
“Nàng canh hắn cho ta, ta đi cứu sư phụ!”
Nói xong, Tôn Ngộ Không phóng vút về phía hậu viện.
Dương Tuyết thì muốn trả món nợ cũ, lúc trước chính tên Sói Xám này tố cáo
nàng lên Thiên Đình.
Nàng ngồi xổm xuống, rút chiếc xương roi của mình ra, nhẹ nhàng lướt qua má
hắn một vòng.
Chiếc roi vàng của Thần Tài nàng không định dùng nữa, tránh làm liên lụy hắn,
tốt nhất nên sớm trả lại.
Dương Tuyết liếc nhìn vũ khí nơi hông Sói Xám, là một chiếc quạt tinh xảo,
chạm khắc cực kỳ tinh vi, vừa có thể dùng làm vũ khí, vừa mang giá trị trang
trí.
“Muốn chết!” Sói Xám gầm lên giận dữ, “Một tiểu yêu mà cũng dám động thủ
với ta? Đỡ chiêu!”
Nói rồi hắn rút quạt, vung tay tung ra loạt ám khí như những chiếc xương nhỏ,
phóng thẳng về phía Dương Tuyết, đường bay quái dị như có mắt, nhắm đúng
các điểm yếu chí mạng.
“Định!”
Dương Tuyết chỉ nhẹ nhàng đưa hai ngón tay điểm một cái, tất cả ám khí lập
tức dừng lại giữa không trung.
“Ngươi… ngươi…!”
Sói Xám kinh hãi.
Hắn không ngờ nữ yêu trước mặt này, thoạt nhìn chỉ có nhan sắc, lại có pháp
lực khủng khiếp đến thế.
Hắn đã nhìn nhầm rồi!
“Không ngờ nhỉ? Ta không yếu như ngươi tưởng”
Dương Tuyết mỉm cười lạnh lẽo, tay nhặt một phi tiêu lấp lánh trong không
trung, tiện tay xoay hướng những chiếc còn lại, chĩa cả về phía Sói Xám.
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là yêu quái phương nào?! Ngươi không phải Bạch Cốt
Tinh… Nàng ta đâu rồi?”
Trước cảnh tượng rợn người trước mắt, Sói Xám bắt đầu hoảng loạn, trong
lòng dâng lên cảm giác cận kề cái chết.
Nữ tử trước mắt hắn, dù gương mặt giống y đúc với Bạch Cốt Tinh ngày xưa,
nhưng khí chất và sát khí kia thì hoàn toàn khác biệt.
Nụ cười thờ ơ của nàng như lưỡi dao sắc, ánh mắt đảo qua liền như rạch nát
da thịt.
“Có lẽ… nàng ta đã chết rồi”
Dương Tuyết nhẹ nhàng thở dài, ngồi xuống trước mặt hắn, giọng bình thản:
“Nói đi, ngươi nghe lệnh ai? Tiểu Nhụy và Miêu Miêu cũng là do ngươi bắt để
uy hiếp ta đúng không? Chúng bị đánh, ngươi nghĩ mình còn sống yên được
sao?”
“Ngươi… ngươi định làm gì…”
Sói Xám vốn tưởng hai người không liên quan, giờ nghe nàng nhắc đến tên
Tiểu Nhụy và Miêu Miêu, ánh mắt hắn tràn ngập sợ hãi.
Lúc này, hắn mới thực sự hiểu ra.
Thì ra Văn Thù Bồ Tát tìm đến hắn, ban tiên đan, không phải để nâng đỡ gì, mà
là để dùng hắn làm quân cờ, thử xem thực lực thật sự của Dương Tuyết đến
đâu.
Hắn thật ngu ngốc…
Ngay cả Như Lai còn không khống chế nổi nàng, hắn lại tưởng có thể dùng
chút trò mèo mà uy hiếp?
“Tách!”
Một cái búng tay vang lên, toàn bộ phi tiêu đồng loạt lao vút vào cơ thể Sói
Xám!