Khi Giang Liễu Nguyệt và Vương Tiểu Lỗi quay về thôn, thấy trước cửa nhà Nhị
Lăng có rất nhiều người vây quanh.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết, đó là nhà Nhị Lăng huynh. Chúng ta qua xem sao”
Ngoài cửa nhà Nhị Lăng, Giang Liễu Nguyệt và Tiểu Lỗi đứng sau đám đông
nhón chân lên nhìn.
Chỉ thấy mẹ con Lâu Thị ôm nhau khóc lóc thảm thiết, trên trán Lâu Thị vẫn
còn vết thương.
“Kìa? Cha ta cũng ở đó, đó là tỷ tỷ Nhị Lăng, tên là Vương Tiểu Nga, gả sang
thôn bên cạnh, nghe nói tên cờ bạc kia thường xuyên đánh nàng, người đàn
ông đứng cạnh cha ta chính là tên cờ bạc ở thôn bên” Vương Tiểu Lỗi nhỏ
giọng giải thích về các nhân vật trong nhà cho Tiểu Nguyệt nghe.
Dân làng bên cạnh thấy hai người đến muộn, với tinh thần hóng chuyện, đã kể
lại toàn bộ sự việc cho bọn họ.
Giang Liễu Nguyệt và Vương Tiểu Lỗi nghe xong đều vô cùng tức giận.
“Sao lại có loại người như vậy chứ? Dám đánh trưởng bối? Ta thực sự muốn
xông lên đánh hắn một trận!” Vương Tiểu Lỗi hận đến nghiến răng.
Giang Liễu Nguyệt kéo hắn lại, “Tiểu Lỗi, đừng xúc động, chẳng phải cha ngươi
đang giải quyết rồi sao”
Dân làng bên cạnh lại buôn chuyện: “Quan thanh liêm khó xử việc nhà, Lý
trưởng cũng không còn cách nào. Tiểu Nga muốn hòa ly, nhưng tên ác ôn kia
lại nhân cơ hội tống tiền, nói rằng phải trả lại sính lễ và bồi thường gấp đôi mới
chịu hòa ly, tổng cộng sáu lạng bạc, nếu không hắn sẽ kéo Tiểu Nga về.
Ai da, Tiểu Nga thường xuyên bị đánh, nghe nói trước kia nàng mang thai
còn bị đánh đến sảy thai, từ đó về sau nàng không thể mang thai được
nữa, nhà chồng lại càng chán ghét nàng, ba hôm hai bữa lại hành hạ nàng, gả
vào nhà như vậy, thật sự là đáng thương”
Giang Liễu Nguyệt nghe đến đây, thầm than thở số phận bi thảm của phụ nữ
thời cổ đại. Nếu gả cho người phẩm hạnh tốt, dù nghèo khó một chút vẫn sống
được, nhưng nếu gả cho kẻ phẩm hạnh tồi tệ, đó chính là bi kịch cả đời.
Gà Mái Leo Núi
Trong nhà lại xảy ra tranh chấp, tên ác ôn kia nhất quyết kéo Vương Tiểu Nga
đi cùng hắn, Vương Tiểu Nga không chịu, thế là lại náo loạn lên.
Lý trưởng lớn tiếng ngăn cản cũng vô ích.
Vương Bá trước mặt mọi người, trực tiếp tát Vương Tiểu Nga một cái, “Lão tử
có giới hạn nhẫn nại, hôm nay nếu ngươi không theo ta về, ta sẽ đánh chết
ngươi!”
Dân làng vây xem cũng lớn tiếng mắng chửi hắn, có người còn cầm cuốc gỗ
trong tay, nhưng cũng chỉ làm bộ dọa dẫm, không ai dám thật sự đứng ra.
Tên ác ôn này tiếng xấu đồn xa, những người từng đắc tội với hắn ta trước đây
đều bị hắn ta trả thù rất thảm khốc.
Vương Tiểu Nga sợ hãi co rúm lại.
Vương Đại Phú luôn nắm chặt một bên cánh tay Vương Bá, muốn kéo hắn ra,
nhưng Vương Bá cao hơn Lý trưởng một cái đầu, thân hình vạm vỡ, căn bản
không kéo nổi hắn ta.
Giang Liễu Nguyệt nắm chặt tay, cắn răng nhịn cơn xúc động muốn xông lên
dạy cho hắn một bài học.
Hiện nay nàng đã ở Luyện Khí kỳ thứ nhất, đối phó với tên ác ôn như thế này,
thừa sức.
Chỉ là nàng không muốn ra tay trước mặt nhiều người như vậy, làm thế sẽ
khiến người khác nghi ngờ, dù sao nàng cũng chỉ là một cô bé mười hai tuổi,
đối phương ước chừng cao một thước tám.
Nàng nghĩ ra một biện pháp, bèn chen lấn vào trong nhà.
“Ngươi là Vương Bá đúng không? Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng mới chịu
hòa ly?”
Vương Bá nghe lời này, quay đầu nhìn Giang Liễu Nguyệt, lập tức mắt sáng
rực.
“Ồ, đây là tiểu nương tử nhà nào, sao lại xinh đẹp như vậy, ta chưa từng thấy
bao giờ?”
Nhìn ánh mắt dâm đãng của hắn, Giang Liễu Nguyệt thật muốn xông lên đá
một cước vào hạ thân hắn, khiến hắn cả đời không đứng dậy nổi nữa.
Nhưng lý trí nhắc nhở nàng phải giữ bình tĩnh.
“Đừng nói lời vô ích nữa, muốn tiền thì nói chuyện đàng hoàng!” Giang Liễu
Nguyệt lại nói.
Lý trưởng Vương Đại Phú kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ Giang Liễu Nguyệt
thấy Vương Tiểu Nga đáng thương, muốn bỏ tiền chuộc thân cho nàng ta sao?
Vương Bá nghe nói có tiền để lấy, bèn buông tay Vương Tiểu Nga ra, đi tới
trước mặt, đánh giá Giang Liễu Nguyệt từ trên xuống dưới một lượt, rồi lả lơi
hỏi: “Sao, ngươi có tiền thay nàng ta trả sao?”
“Ngươi nói đi, muốn bao nhiêu ngân lượng mới chịu hòa ly?”
Vương Bá giơ mười ngón tay lên, “Mười lạng bạc!”
nhat-duoc-bao-vat/chuong-36-duoi-ten-vo-laihtml]
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc và phẫn nộ.
“Cái gì? Lúc nãy ngươi còn nói sáu lạng bạc! Sao giờ lại thành mười lạng rồi?”
“Đúng là ti tiện vô sỉ!”
“Đừng phí lời với hắn nữa, chi bằng mọi người cùng nhau đánh hắn đuổi ra
khỏi thôn đi!” Đây là lời Vương Tiểu Lỗi nói, nhưng hắn bị cha mình lườm một
cái.
Con à, tên này giếc người không chớp mắt đâu, chúng ta đừng nên tự chuốc
oán vào thân.
Vương Bá cười gian xảo, “Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ, nàng ta bắt ta
đứng lâu như vậy, chẳng lẽ không cần thêm chút phí tổn công sức sao?”
Dân làng càng thêm tức giận.
“Ngươi là tên đáng bị trời chu đất diệt!”
“Quá mức chiêu mời hận thù rồi!”
“Ta thực sự muốn chặt hắn ra!”
…
Vương Bá mang bộ dáng lão tử thiên hạ độc tôn, run đùi, coi thường tất cả.
Giang Liễu Nguyệt lộ ra một nụ cười tà dị khó nhận thấy, nói: “Mười lạng thì
mười lạng, nhưng ngày mai phải cùng nhau đến nha môn trong trấn, ký vào
giấy hòa ly trước mặt quan lão gia, đồng thời cam đoan sau này không còn
quấy rầy Vương Tiểu Nga nữa, tại chỗ ta sẽ đưa cho ngươi mười lạng bạc”
Lâu Thị kinh ngạc, nghe nói Tiểu Nguyệt này gần đây bán cá khô, kiếm được
một khoản lớn, nếu nàng ta thực sự chịu bỏ tiền ra giúp đỡ, vậy Tiểu Nga sẽ
được cứu!
“Được! Đi nha môn thì đi nha môn! Các ngươi nhất định phải tới đó!” Vương Bá
nghe vậy, ha ha cười lớn, nghênh ngang bỏ đi, cực kỳ kiêu ngạo.
Vương Tiểu Nga kinh ngạc, cô bé chưa từng gặp mặt này là con nhà ai vậy?
Sao lại táo bạo đến thế? Dám lừa gạt Vương Bá như vậy, ngày mai Vương Bá
đến nha môn mà không lấy được mười lạng bạc kia, chắc chắn sẽ không bỏ
qua, nói không chừng còn làm càng thêm.
Nghĩ đến thôi đã thấy sợ hãi, nhưng cô bé này đã mạo hiểm ra mặt giúp mình
giải vây, lẽ ra nên cảm tạ nàng ta.
【Đinh, Vương Tiểu Nga cảm kích, Nhân duyên +200】
【Đinh, Lâu Thị cảm kích, Nhân duyên +200】
【Đinh, Vương Đại Phú khâm phục, Nhân duyên +100】
【Đinh, Dân làng kính phục, Nhân duyên +50】
…
“Tiểu cô nương, ngươi là con nhà ai vậy? Sao ta chưa từng thấy ngươi?” Vương
Tiểu Nga tiến lên hỏi.
Giang Liễu Nguyệt cười, “Tiểu Nga tỷ, ta là người mới chuyển đến thôn, ta tên
Tiểu Nguyệt. Tỷ yên tâm, sau ngày mai, Vương Bá kia chắc chắn sẽ không còn
quấn lấy tỷ nữa đâu”
Vương Tiểu Nga vẫn chưa hiểu rõ, nương nàng là Lâu Thị đã nhanh miệng nói:
“Ai da, Tiểu Nguyệt cô nương, nếu ngươi chịu ra tay cứu giúp, thay nhà chúng
ta bỏ số ngân lượng này, để Tiểu Nga thoát khỏi biển khổ, cả nhà chúng ta đời
này nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi!”
Vương Tiểu Nga ngây người, “Nương, nương đang nói gì vậy? Đó là mười lạng
bạc đấy! Tiểu Nguyệt đã chịu mở lời giúp chúng ta đuổi tên ác ôn kia đi đã là
khó khăn lắm rồi, chúng ta đừng nên làm khó người ta nữa, dù sao mười lạng
bạc đối với bất cứ nhà nào cũng là một khoản tiền lớn như trời”
Lâu Thị kéo nữ nhi lại, nói: “Tiểu Nga, con đừng ngắt lời. Tiểu Nguyệt cô nương
này không phải người thường, nàng rất giỏi làm ăn buôn bán, mới đến thôn này
không lâu đã kiếm được mấy trăm lạng bạc rồi! Là một cô nương có bản lĩnh!
Giờ nàng ta nguyện ý ra tay giúp đỡ, con đã gặp được quý nhân lớn nhất đời
rồi! Mau cảm tạ người ta đi!”
Vương Tiểu Nga kinh ngạc mở to mắt, sao cứ như đang nghe thoại bản vậy?
Một cô bé lại kiếm được mấy trăm lạng bạc? Dân thường cả đời cũng không
kiếm được nhiều đến thế!
Mẹ nàng lại đẩy nàng một cái, còn ngây ra đó làm gì, “Mau cảm tạ Tiểu Nguyệt
đi!”
Vương Tiểu Nga “phịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt Tiểu Nguyệt, “Đa tạ
Tiểu Nguyệt muội muội ra tay cứu giúp, sau này ta nguyện làm trâu làm ngựa
cũng phải báo đáp ân tình của muội!”
Giang Liễu Nguyệt giật mình, ai da, người cổ đại có điểm này không hay, động
một chút là quỳ xuống, vội vàng đỡ nàng ta dậy,
“Tiểu Nga tỷ, mau mau đứng lên, tỷ nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai, ta
sẽ cùng các ngươi đến nha môn, giải quyết dứt điểm chuyện này!”
Lý trưởng Vương Đại Phú vội vàng phụ họa: “Phải, ngày mai ta cũng đi cùng
các ngươi!”