Sói Xám nằm thoi thóp trên mặt đất, dù kinh mạch đã đứt đoạn, nhưng hắn
vẫn chưa chết, mà cũng không thể chết ngay lập tức.
Trên ngực hắn bị rạch một vết sâu hoắm, Yêu đan đã bị Dương Tuyết mổ
sống lấy ra!
Một giọng nói gần như lạnh băng vô tình vang lên từ phía trên:
“Ngươi biết vì sao ta không cho ngươi chết không?”
Dương Tuyết vuốt nhẹ viên yêu đan trong tay, giọng nói lạnh lẽo như từ địa
ngục vọng lên:
“Ngươi không nên bắt Tiểu Nhu và Miêu Miêu… lại càng không nên dùng tính
mạng kẻ vô tội để tu luyện tà pháp”
Khi mổ lấy yêu đan, vừa chạm vào cơ thể hắn, nhờ có Thiên Thư trong tay,
nàng lập tức cảm nhận được, tu vi hiện tại của hắn không chỉ đến từ hai viên
tiên đan, mà còn là do dùng máu người thường để củng cố pháp lực, thậm chí
còn mưu đồ luyện hóa Bạch Cốt Tinh!
Không chỉ vậy, khu vườn um tùm hoa cỏ kia, thì ra là nhờ xương cốt và máu
người chôn dưới đất nuôi dưỡng mà thành!
Chính điều đó đã chạm đến giới hạn cuối cùng trong lòng Dương Tuyết, và vì
thế, nàng tuyệt đối không thể để hắn chết dễ dàng.
“Chẳng phải chỉ là một lũ kiến hôi sống khổ sở thôi sao? Ta làm thế chẳng
phải là giúp chúng sớm thoát khổ, sớm được đầu thai sao?”
Sói Xám nằm dưới đất, cười như điên như dại:
“Ngươi là yêu nữ, có gan thì giếc ta đi!”
Dương Tuyết không để tâm đến hắn.
Nàng gọi Miêu Miêu và Tiểu Nhu đến, ngay trước mặt Sói Xám, đưa yêu đan
cho Tiểu Nhu.
“Ta phải giếc ngươi!”
Sói Xám trợn đỏ hai mắt, khuôn mặt méo mó run rẩy vì căm hận:
“Dù ta có hóa thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”
“Tỷ…”
Mắt Tiểu Nhu đỏ hoe, sưng vù, hai tay run rẩy vì bị hành hạ lâu ngày.
Nàng cẩn thận nhận lấy yêu đan, nghẹn ngào hỏi:
“Muội… có thể hủy nó được không?”
“Không”
Dương Tuyết lắc đầu, ánh mắt kiên định:
“Muội phải nuốt nó, biến nó thành của mình, chỉ khi trở nên mạnh mẽ, muội
mới không bị ai bắt nạt lần nữa”
Ban đầu nàng cứ tưởng Tiểu Nhu chỉ bị nhốt lại, vì thấy y phục nàng vẫn sạch
sẽ. Nào ngờ nàng đã phải chịu đựng sự hành hạ khủng khiếp, khiến lòng
Dương Tuyết đau nhói.
“Tiểu Nhu, tỷ tỷ nói đúng”
Miêu Miêu nghiến răng nói:
“Muội phải nuốt yêu đan, rồi tự tay giếc hắn báo thù!”
Tiểu Nhu không còn do dự nữa.
Nàng nuốt yêu đan, sau đó nhìn xuống Sói Xám đang hấp hối, mỉm cười nhẹ
nhàng nhưng vô cùng lạnh lẽo:
“Bắt hắn sống trong nhục nhã mới là trừng phạt lớn nhất. Chết… thì quá dễ cho
hắn rồi”
Dương Tuyết không muốn nhìn thêm nữa.
Nàng nói với hai người:
“Ta đi xem phía hậu viện. Hai đứa cứ ở đây đợi”
“Tỷ cứ đi đi”
Tiểu Nhu gật đầu, quay sang Miêu Miêu:
“Có huynh ấy ở đây, muội không sao đâu”
Ở một góc khác, Đường Tăng đang bị nhốt trong nhà chứa củi, nhắm mắt lặng
lẽ lần chuỗi Phật châu, tụng kinh niệm Phật.
Hắn vẫn bình an vô sự, những nữ yêu kia không thể làm gì được, nên chỉ đành
giam hắn tại đây.
Thực ra, bản thân Đường Tăng đã bị hạ chú, khiến bất kỳ yêu quái nào có ý làm
nhục hắn đều không thể thành công, hắn không hề biết điều này.
Huống hồ, hắn cũng không phải kẻ yếu.
Những năm tu hành trong chùa, hắn cũng từng học không ít công phu phòng
thân.
Đám yêu kia đã không chiếm được lợi, ngược lại còn bị hắn đánh trả vài lần.
Khi Tôn Ngộ Không tìm được hắn, Đường Tăng như có cảm ứng, từ từ mở mắt.
“Ngộ Không đến rồi sao?”
Đường Tăng khẽ nâng mắt, nét mặt vô cùng bình tĩnh, hỏi:
“Chiếc vòng Kim Cô của ngươi… là ai đã giải?”
“Ra ngoài rồi nói. Chỗ này không tiện”
Tôn Ngộ Không khẽ đáp, giọng nghiêm túc.
“Ở đây không có người ngoài, vi sư có mấy lời muốn hỏi ngươi”
Đường Tăng đứng dậy, từ tốn bước đến trước mặt Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không tránh ánh mắt hắn:
“Chẳng có gì đáng hỏi. Sư phụ cứ đi gặp quốc vương đưa thư thông tri, Thiên
Đình rồi sẽ cử người khác có bản lĩnh hơn thay ta hộ tống sư phụ đi Tây Thiên”
“Vi sư chỉ muốn hỏi, ngươi có hối hận vì đã lần thứ hai đại náo Thiên Cung
không?”
“Không!”
Hắn bước đến bên cửa sổ, đáp rắn rỏi:
“Tuyệt đối không hối hận!”
“Được, vi sư hỏi tiếp, ngươi thật sự muốn trở thành yêu vương chống lại cả
Tam Giới ư?”
Tôn Ngộ Không mất kiên nhẫn, quay đầu trừng mắt:
“Sư phụ vẫn lắm lời như xưa. Thoát khỏi cái nơi quỷ quái này rồi hãy nói!”
“Vi sư hiểu rồi”
Đường Tăng lẩm bẩm:
“Ngươi tức giận như vậy, hẳn là không muốn làm yêu vương rồi.
Vi sư không khuyên ngươi tiếp tục đi Tây Thiên, chỉ mong ngươi hiểu, một khi
đã lựa chọn thì sẽ không còn đường quay lại. Mong ngươi cẩn trọng”
“…”
“Ngươi và Bạch cô nương là mối nhân duyên do trời định. Nếu thật sự muốn
kết thành phu thê, xin ngươi hãy trân trọng nàng, đừng làm kẻ phụ tình…”
“Sư phụ, bây giờ người ta gọi là Dương Tuyết, là Dương cô nương. Với lại sư
phụ nghĩ hơi xa rồi đấy. Bản Đại Thánh ta còn chưa có ý định lập gia đình,
phiền sư phụ đi ra nhanh một chút được không? Cái nhà kho này ngột ngạt
lắm!”
Thấy dáng vẻ quen thuộc ấy của Ngộ Không, Đường Tăng chỉ khẽ mỉm cười:
“Được thôi”
“…”
Sao lần này dễ nói thế?
Lại đùa gì nữa đây?
Dương Tuyết đứng ngoài cửa phòng củi, thấy Đường Tăng mặt mũi lấm lem mà
vẫn nở nụ cười hiền hòa, còn Tôn Ngộ Không phía sau thì đầy vẻ bất lực, nàng
không khỏi tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Cô nương Dương, đi theo Ngộ Không e rằng sẽ phải chịu không ít uất ức.
Nó là kẻ thông minh, cũng lanh lẹ trong xử thế, nhưng khi đối diện với cô
nương xinh đẹp như ngươi, có khi lại lóng ngóng vụng về.
Sau này nếu có chuyện phiền lòng, ngươi cứ hỏi các nữ tử phàm trần sẽ dễ giải
quyết hơn”
“…”
Ủa? Gì đây?
Sao Đường Tăng lại có dáng vẻ như một bà mẹ chồng đang lo con dâu tương
lai không biết sống sao cho phải vậy?
Nhìn mà thấy… lạ lắm!
Hắn là Đường Tăng đấy nhé!
Vậy mà lại rất tự nhiên căn dặn nàng những điều đời thường gần gũi đến thế!
Tôn Ngộ Không thì giật bắn cả người, nhảy dựng lên:
“Sư phụ, người già rồi mà còn lo mấy chuyện này!
Niệm kinh lấy kinh mới là việc chính, mấy thứ này khỏi cần lo!”
“Không phải vậy đâu”
Đường Tăng chắp tay, từ tốn nói:
“Ngộ Không là linh hầu, hóa thân từ đá, nay tuy đã động phàm tâm, nhưng
muốn sống như người thường, có vợ có chồng, hòa thuận ân ái thì phải…”
“Phụt…”
Dương Tuyết bật cười. Cuối cùng thì nàng cũng hiểu Đường Tăng định nói gì
rồi.
“Sư phụ!”
Tôn Ngộ Không mặt mày đen kịt, sải bước đi thẳng:
“Nếu sư phụ thật sự muốn bị mấy yêu nữ hút sạch tinh khí, ta không ngại triệu
hồi họ đến tiếp đãi sư phụ lần nữa!”
“Vi sư cũng chỉ là lo cho ngươi thôi…”
“Tôn giả, người với ta đã đoạn tuyệt quan hệ sư đồ từ lâu, còn lo mấy chuyện
này làm gì? Ta đâu có ngu ngốc!”
Vừa nói dứt, hắn đã rẽ qua góc sân, biến mất.
Dương Tuyết nghĩ thầm, trong lòng Đại Thánh chắc vẫn thấy vui lắm đây.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác
nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Mà Đường Tăng… sao trông chẳng khác nào một ông bố già lo con trai lấy vợ!
Không, phải nói là… như một bà mẹ sắp tiễn con gái đi lấy chồng thì đúng hơn.
Lắm lời vô cùng!
Dẫu trên mặt hắn thoáng qua chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình
tĩnh:
“Ngộ Không khẩu thị tâm phi, mong cô nương đừng để bụng. Nó khác vi sư,
không tự nguyện bước chân vào cửa Phật. Nay có thể cùng ngươi thấu hiểu
lòng nhau, trải qua đủ đầy thất tình lục dục như người trần mắt thịt, vi sư cũng
thấy mãn nguyện rồi”
“Đa tạ sư phụ đã quan tâm”
Dương Tuyết mím môi, vừa xoa cằm vừa cố nhịn cười:
“Người cứ yên tâm, ta sẽ khéo dẫn dắt hắn”
Trời ơi, đây là kiểu quan hệ sư đồ gì thế này?
Tới mức phải lo cả chuyện học cách làm nam nhân bình thường nữa sao?
Thật quá sức tưởng tượng.
Cặp thầy trò này đúng là thuần khiết đến khó tin.
Không đúng, Dương Tuyết giờ đây không còn lời nào để diễn tả tâm trạng.
Cảm giác như bản thân chẳng khác nào giáo viên mầm non, đang dạy dỗ lũ
nhỏ vậy.
Hay nói cách khác, tư duy của đám hòa thượng này thật sự khó hiểu nổi.
Nhưng rồi nàng lại nghĩ, hòa thượng cũng sẽ thay đổi.
Biết đâu khi gặp nữ vương Nữ Nhi Quốc, Đường Tăng cũng sẽ biến thành một
chú cún con ngoan ngoãn thì sao.