Gặp lại người nhà họ Giang
Sau một hồi hỏi thăm cặn kẽ, Giang Liễu Nguyệt cuối cùng cũng biết được, các
cửa hàng lương thực trong Khúc Nam huyện thành hầu hết tập trung ở khu vực
trung tâm thành, nơi đây cũng là nơi phồn hoa nhộn nhịp nhất trong thành.
Nàng hỏi một lượt về giá lương thực, và kinh ngạc phát hiện giá lương thực
trong thành đã tăng gấp đôi.
Gà Mái Leo Núi
Nàng nhớ rõ cách đây không lâu, nương nàng từng nói rằng lương thực ở Khúc
Nam huyện khá rẻ, gạo chỉ mười hai văn một cân, ngũ cốc tạp lương tám văn
một cân.
Nhưng giờ đây, gạo trong thành đã là hai mươi lăm văn một cân, ngũ cốc tạp
lương mười sáu văn một cân, còn bột mì thì đắt đến mức khó tin, lên tới năm
mươi văn một cân.
Mấy ngày nay, số người ra khỏi thành đào rau dại ngày càng nhiều.
“Ôi chao, sao lương thực cứ tăng giá mỗi ngày thế này, giờ giá đã tăng gấp đôi
rồi!”
“Đúng thế, cứ đà này tăng nữa, chúng ta ngay cả ngũ cốc tạp lương cũng
không mua nổi”
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao lương thực lại đắt đỏ như thế?”
“Ây da, ngươi còn không biết sao? Nghe nói phía Tây đang có chiến sự, lương
thực quân đội đang thiếu thốn!”
“Điều này cũng dễ hiểu, năm ngoái là năm tai ương, nhiều tá điền không nộp
đủ thuế lương thực. Giờ đây chiến tranh nổ ra, quân lương không đủ ăn, đương
nhiên phải mua thêm từ các cửa hàng lương thực khắp nơi”
“Hình như hôm nay người ra khỏi thành đào rau dại còn nhiều hơn nữa. Lát
nữa chúng ta phải nhanh chân lên, nếu không đến cả rau dại cũng bị tranh hết
mất thôi!”
Những người xếp hàng ra khỏi thành đào rau dại rất đông, ai nấy đều xách giỏ
rau và một cái cuốc nhỏ, có người còn mang theo một cái bao tải, nghe nói lá
cây ăn được cũng có người hái về phơi khô, để dành khi hết lương thực mà ăn.
Khi Giang Liễu Nguyệt đi ngang qua cổng thành, chứng kiến cảnh tượng này,
trong lòng nàng không khỏi lo lắng.
Nếu thật sự bùng phát nạn đói, trong thành nhất định sẽ rất hỗn loạn. Lúc đó,
muốn ra khỏi thành e rằng sẽ không dễ dàng như vậy.
Xem ra, vẫn phải quay về Thanh Thủy trấn càng sớm càng tốt!
Nàng quyết định, lập tức mua bốn, năm trăm cân gạo và ngũ cốc ở các tiệm
lương thực gần đó, lặng lẽ thu vào kho tạm thời của hệ thống.
Đang định quay về Phúc Mãn Lâu, nàng bị một nhóm người chặn đường.
Người dẫn đầu là vị quan kiểm tra thân phận hôm nàng vào thành, còn đứng
bên cạnh hắn là nha hoàn to béo hôm nọ đi cùng Giang Phượng Cẩm.
“Đại thiếu gia, chính là nàng! Yêu nữ này hôm đó ở trên phố, đã dùng yêu thuật
công khai làm nhục đại tiểu thư nhà chúng ta! Khiến dung nhan của đại tiểu
thư bị hủy hoại” Nha hoàn to béo kia chỉ vào Giang Liễu Nguyệt, nghiến răng
nghiến lợi tố cáo nàng là kẻ chủ mưu.
Giang Liễu Nguyệt cười khẩy, “Vị cô nương béo tốt này, ta không hiểu ngươi
đang nói gì. Nếu ta thật sự có yêu thuật, bây giờ ngươi còn có mạng đứng đây
vu khống đổ lỗi sao? Rõ ràng là chính ngươi bảo vệ chủ nhân không tốt, xảy ra
chuyện lại đổ vấy cho một người qua đường là ta, đúng là trò cười lớn nhất
thiên hạ!”
“Chính là ngươi! Hôm đó chúng ta đi dạo phố, bảo ngươi tránh đường một
chút, rồi ngươi liền ghi hận trong lòng, dùng yêu thuật đối phó với chúng ta!”
Nha hoàn to béo tức giận đến mức nhảy cẫng lên.
“Nhưng tất cả chỉ là lời đồn đoán vô căn cứ của ngươi! Ta thấy là ngươi ghen tị
tiểu thư nhà ngươi dáng vẻ thướt tha xinh đẹp, còn ngươi thì béo như một con
heo, nên ngươi ghen ghét nàng, chính ngươi mới là kẻ dùng yêu thuật hủy
dung nhan nàng!”
Gậy ông đập lưng ông.
Việc bịa đặt sự thật, nàng cũng biết làm!
Bên kia đông người thế lớn, bên cạnh còn có nhiều người vây xem như vậy,
nàng không thể để thua thế, càng không thể để bọn họ nghĩ rằng Giang Liễu
Nguyệt này vẫn là quả hồng mềm từ nhỏ đến lớn muốn nắn bóp thế nào cũng
được.
“Ngươi, ngươi! Ngươi!” Nha hoàn to béo giận đến dậm chân, sau đó bắt đầu nói
năng bậy bạ.
“Đồ sao chổi nhà ngươi, xem ra việc lão phu nhân đuổi ngươi và nương ngươi
ra khỏi nhà là đúng rồi. Ngươi vừa về thành, đại tiểu thư nhà chúng ta cũng
theo đó mà xui xẻo, dung mạo xinh đẹp đang yên lành lại bị ngươi hủy hoại!”
nhat-duoc-bao-vat/chuong-51.html]
Giang Liễu Nguyệt cười lạnh.
Nàng liếc qua nhóm người đến từ Giang phủ này, ánh mắt lạnh lẽo, lòng cũng
lạnh lẽo.
“Vậy các ngươi còn không mau tránh xa ta ra một chút? Kẻo bị xui xẻo đeo
bám, đi đường cũng phải té ngã, uống nước cũng phải nghẹn!”
“Ngươi đang nguyền rủa chúng ta sao? Đồ sao chổi đáng ghét, xem ta không
xé nát miệng ngươi ra!” Nha hoàn to béo xắn tay áo, định xông tới.
Nàng ta bị vị Đại thiếu gia dẫn đầu kia ngăn lại.
“Tiểu Chu, đừng manh động, nàng ta cố ý chọc giận ngươi”
Giang Liễu Nguyệt nghĩ thầm, Đại thiếu gia nhà họ Giang này cũng khá thông
minh, có thể nhìn ra nàng cố ý kích động nha hoàn béo.
Giang Đại thiếu gia bước tới, dùng giọng điệu hòa nhã nói với Giang Liễu
Nguyệt: “Đường muội, đã lâu không gặp! Tổ mẫu mấy hôm nay nghe tin muội
quay về thành, đặc biệt nhớ nhung, nên sai chúng ta đến mời muội về Giang
phủ hàn huyên”
Giang Liễu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
“Các ngươi bớt giở trò ấy đi, cách đây không lâu vừa mới đuổi ta và nương ta
ra khỏi nhà, còn uy hiếp chúng ta đời này không được phép quay lại Khúc
Nam thành!
Chủ mẫu nhà họ Giang đích thân đuổi đứa cháu gái bệnh tật và người tức phụ
mắc bệnh mắt ra khỏi cửa, mặc kệ sống chết. Bây giờ bệnh của người ta đã
chữa khỏi, há lại là muốn gặp thì gặp được sao?”
Giang Đại thiếu gia luôn nghĩ, Tiểu Nguyệt cũng giống như nương nàng, là
người có tính cách mềm yếu. Nàng ấy đã trốn trong cái sân nhỏ kia mười hai
năm rồi! Ngoại trừ lúc còn bé, hắn có gặp qua vài lần, sau khi lớn lên thì chưa
từng gặp.
Hắn không ngờ rằng, Tiểu Nguyệt ốm yếu ngày xưa, giờ đây lại lớn lên xinh
đẹp, yêu kiều đến thế, thậm chí còn đẹp hơn cả Giang Phượng Cẩm, em gái
ruột của hắn vài phần, khí chất cũng hơn hẳn một bậc.
Hơn nữa tính cách cũng thay đổi hoàn toàn so với lúc nhỏ!
Nàng bây giờ mềm cứng đều không ăn, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó giải
quyết. Tổ mẫu muốn hắn đưa người về phủ, nhưng nàng nói thế nào cũng
không chịu hợp tác. Mặc dù hắn đã mang theo không ít người hầu.
Nhưng giữa phố xá đông người qua lại, hắn cũng không tiện trực tiếp bắt người
đem về!
Vì thế, hắn giả vờ hòa nhã nói: “Nếu đường muội hiện tại chưa muốn quay về,
vậy để hôm khác bàn tiếp. Muội sống trong thành, có bất cứ điều gì cần giúp
đỡ, cứ việc nói với đường huynh, ta nhất định sẽ giải quyết giúp muội ngay lập
tức”
Giang Liễu Nguyệt quay lưng bỏ đi, không muốn nói thêm bất kỳ lời thừa thãi
nào với bọn họ.
Người nhà họ Giang, nàng cả đời này không muốn có bất cứ dây dưa nào nữa.
Nếu bọn họ không đến gây sự với nàng, nàng đương nhiên sẽ không gây ra thị
phi.
Nhưng nếu bọn họ lại bắt nạt đến đầu nàng, nàng tất nhiên cũng sẽ không
nhẫn nhịn nữa, nhất định phải khiến bọn họ phải trả giá.
Giang Liễu Nguyệt lặng lẽ bước đi, rời xa những người nhà họ Giang.
Nàng không biết rằng, sau khi nàng quay lưng rời đi, Giang Đại thiếu gia đã liếc
mắt ra hiệu, hai tên gia đinh lén lút bám theo sau.
Giang Liễu Nguyệt thực sự không còn tâm trí nán lại Khúc Nam thành này nữa.
Thứ nhất là vì vấn đề lương thực khan hiếm, nàng lo lắng nạn đói sẽ bùng phát
sớm, nương và dân làng đang chờ nàng trở về.
Thứ hai, hiện tại nàng không muốn có bất kỳ xung đột nào với người nhà họ
Giang. Lúc này cánh chim nàng còn chưa đủ mạnh, không thể liều mạng với
nhà họ Giang, kẻ thua thiệt cuối cùng vẫn là mình.
Nàng cần quay về thôn càng sớm càng tốt, đó mới là việc quan trọng nhất.