NÔNG MÔN ÁC NỮ - ĐỤNG LÀ ĐÁNH -THU VỀ CẢ KHÔNG GIAN ĐẦY ẮP

Chương 67: Tiểu đệ lại quen biết mỹ nam ---



Sẵn sàng

Tống Mặc Ly mỉm cười, lắng nghe Chu Tư Tư ở bên ngoài nói năng hồ đồ với

Khương Chưởng Quỹ. Y cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ một người có cá tính

sống động và thú vị như vậy, tốt hơn gấp bội so với những tiểu thư khuê các bề

ngoài dịu dàng nhưng sau lưng lại thâm độc mà y từng gặp.

“Khương Thúc, tới nơi rồi, chư vị chỉ cần đậu xe ở đây là được!”

Chu Tư Tư dẫn đội xe tới căn nhà mới, yến tiệc trưa nay sẽ được tổ chức ngay

trong sân nhà mới.

“Nãi ơi, các đại trù đã tới rồi, mau gọi người ra giúp đỡ đi!”

Chu Tư Tư là người nhảy xuống xe ngựa trước, vừa bảo đội xe của Khương

Chưởng Quỹ tấp vào lề đường, vừa hướng vào sân trong gọi to.

“Tới đây, tới đây!”

Chu Bà Tử dẫn theo Ngô Bà Tử đến giúp, cùng hai đứa nhi tử và tức phụ của

Ngô Bà Tử, một đám người ồ ạt xông ra từ trong sân.

“Khương Chưởng Quỹ, đây là nãi ta. Người xem có cần chúng ta giúp gì không,

cứ việc sắp xếp. Nãi ta khỏe lắm đấy”

Chu Tư Tư còn chưa nói dứt lời đã bị Chu Bà Tử nghiêng người, dùng mông

đẩy sang một bên.

“Khương Chưởng Quỹ phải không? Ha ha, bọn trẻ con không hiểu chuyện.

Ngươi cứ việc phân phó chúng ta, chúng ta vẫn còn rất nhiều sức lực đây này”

Chu Bà Tử ưỡn thẳng lưng. Tôn nữ của bà thật là lợi hại, đến cả chưởng quỹ

tửu lâu ở trấn cũng mời được tới, khiến bà nở mày nở mặt quá chừng.

“Chu lão thái thái thật là khách khí quá rồi. Ta và nha đầu Tư Tư có duyên, lần

đầu tiên gặp mặt ta đã thấy nha đầu này thông minh lanh lợi. Hôm nay gặp lại,

ta mới biết là nàng ấy thừa hưởng từ người!”

Khương Chưởng Quỹ quả nhiên là người làm ăn, bản lĩnh thấy người nói tiếng

người, thấy quỷ nói tiếng quỷ đã ngấm vào tận xương tủy rồi.

Quả nhiên Chu Bà Tử được khen đến mức khuôn mặt già nua nở rộ thành một

đóa cúc.

“Khương Chưởng Quỹ vừa nhìn đã biết là một nhân vật thành đạt, khí chất này

mười dặm tám thôn có thắp đèn lồng cũng khó tìm! Nha đầu Tư Tư nhà ta có

thể kết giao với ngươi cũng là phúc khí của nó!”

“Mau mau làm việc đi! Đừng tâng bốc xã giao ngượng ngùng nữa!”

“Tất cả bắt tay vào làm việc đi! Chứ không lát nữa Ngài lại thổi con trâu bay

lên trời, đến giữa trưa chúng ta muốn ăn thịt bò cũng không bắt được trâu

đâu!”

Chu Tư Tư nghe không nổi nữa, nàng đỡ lấy cái eo mỏi nhừ vì bị mông lớn

của Chu Bà Tử đụng trúng mà bước tới, lập tức ngắt lời màn tâng bốc lẫn nhau

của hai người. Làm việc chính mới là quan trọng!

[“Cái nha đầu thối nhà ngươi, biết rồi! Lắm lời!” Chu Bà Tử cố nén sự bốc đồng

muốn ra tay đánh đứa cháu, cười gượng gạo rồi quay người dẫn người đi

giúp bê đồ xuống xe.

“Tư Tư à! Ta cũng đi giúp đây, ngươi giúp ta chăm sóc người họ hàng kia một

chút, thân thể y không được tốt!”

Khương Chưởng Quỹ cẩn thận chỉ về phía xe ngựa, dặn dò Chu Tư Tư.

“Vâng, Khương Thúc cứ yên tâm! Ta thích chăm sóc soái ca nhất!”

“Á phi! Không phải, ý ta là ta am hiểu nhất việc chăm sóc bệnh nhân!”

Chu Tư Tư suýt chút nữa đã nói ra lời thật lòng, may mà nàng kịp thời sửa lại,

nếu không Khương Chưởng Quỹ lại tưởng nàng là kẻ si mê nhan sắc thì toi.

Gà Mái Leo Núi

Nàng thích ngắm soái ca, điều này nàng thừa nhận. Ai mà chẳng thích ngắm

nhìn những thứ tốt đẹp, đương nhiên người đẹp cũng không ngoại lệ. Việc

chiếm làm của riêng thì nàng tạm thời chưa nghĩ tới, nàng chỉ mang thái độ

thưởng thức mà thôi, tuyệt đối không có tà niệm.

Nàng bây giờ mới mười bốn tuổi, tuổi còn nhỏ, kiếm tiền mới là quan trọng

nhất. Hơn nữa, mỹ nam nguyên bản thời cổ đại còn không phải là tùy tiện nắm

một nắm hay sao, cứ chờ xem, nói không chừng còn có người đẹp hơn.

Thời xưa xe ngựa chậm chạp, đời người chỉ yêu một người. Kiếp trước nàng

xem video ngắn, một phút có thể yêu thích tám mươi người, hơn nữa mỗi người

đều đúng gu thẩm mỹ của nàng.

Mặc kệ! Mục tiêu kiếm tiền tiếp theo của nàng chính là đi tiểu quan quán mở

mang tầm mắt một phen! Ở thời hiện đại, nàng nhút nhát sợ bị quay trộm,

chưa từng gọi nam người mẫu nào, nhưng ở thời cổ đại nàng nhất định phải

giương oai, mở mang tầm mắt một phen!

Ở thời cổ đại này người ta gọi nam nhân là gì ấy nhỉ? Gọi soái ca chắc chắn

không được, mỹ nam? Tráng sĩ? Không đúng, phải là công tử, đúng đúng đúng,

trên phim đều gọi như vậy.

gian-day-ap/chuong-67-tieu-de-lai-quen-biet-my-namhtml]

Thế là Chu Tư Tư tràn đầy tự tin đi về phía xe ngựa.

“Cốc cốc cốc!”

“Vị công tử này! Trong xe ngựa chắc ngột ngạt lắm, chi bằng ra ngoài hít thở

chút không khí!”

Chu Tư Tư đầu tiên là gõ cửa sổ xe ngựa một cách rất lễ phép, sau đó nén

giọng xuống, cốt để bản thân trông dịu dàng hơn đôi chút.

Một bàn tay thon dài, trắng nõn, xương ngón tay rõ ràng từ trong xe ngựa vén

rèm lên, ngay sau đó vị mỹ nam một thân bạch y ngọc thụ lâm phong bước ra.

Chu Tư Tư bỗng nhiên cảm thấy hơi tự ti, cơ thể nhỏ bé của nàng còn chưa cao

đến vai người ta, cái cảm giác ngẩng đầu nhìn người thật là khó chịu.

“Công tử, ngài họ gì ạ?”

“Ta họ Chu, mọi người đều gọi ta là Tư Tư!”

Càng nhìn soái ca càng thấy đẹp, quả nhiên ngắm soái ca thực sự có thể khiến

tâm trạng người ta vui vẻ hơn, Chu Tư Tư thầm nghĩ trong lòng.

“Tống Mặc Ly!”

Ối giời ơi! Đúng là cực phẩm mà! Thường thì nam nhân đẹp trai giọng nói lại

không hay, nam nhân giọng nói hay thì lại không đẹp trai, không ngờ người này

không chỉ đẹp trai, mà giọng nói cũng quá tuyệt vời!

“Đại ca ca, sao huynh lại tới đây? Huynh tới tìm con sao?”

Chu Vân An như một quả pháo nhỏ, nhảy xuống từ chiếc xe ngựa trang trí sặc

sỡ, lao thẳng về phía Tống Mặc Ly vừa bước xuống xe.

“Vân An, hai đứa quen nhau sao?” Chu Tư Tư hồ đồ rồi, tại sao đệ đệ của nàng

lại quen biết mỹ nam này.

“Đại tỷ, tỷ có phải là quên đệ rồi không? Huhu! Tỷ còn không tới đón đệ!” Tiểu

Vân An giận dỗi bĩu môi.

“Hì hì hì, quên đệ sao? Không phải đệ cũng đã về rồi sao? Hôm nay mới là

ngày thứ ba mà? Gấp gáp gì chứ! Nam nhi không thể nhỏ nhen như thế được

đâu!”

Chu Tư Tư cười ngượng gạo, nàng thực sự đã quên mất việc đi đón Chu Vân

An, mà nãi nàng chắc cũng quên nhắc nhở nàng.

“Đệ còn chưa nói, đệ quen biết Tống công tử bằng cách nào?” Chu Tư Tư cưng

chiều nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé đầy thịt của đệ đệ. Xem ra mấy ngày nay

tiểu tử này ăn uống rất tốt, không gầy đi, mặt còn tròn ra nữa.

“Đại ca ca đã từng tới y quán, còn dạy con viết chữ nữa. Học vấn của đại ca ca

rất uyên bác, nhận biết được rất nhiều chữ!”

Cái miệng nhỏ của Chu Vân An luyên thuyên, kể hết chuyện hai người quen

nhau, còn đặc biệt khen ngợi học thức của Tống Mặc Ly uyên thâm đến

nhường nào.

“Nếu đệ quen biết Tống công tử, vậy thì nhiệm vụ chăm sóc Tống công tử

hôm nay ta giao cho đệ đó. Nhớ phải bảo vệ Tống công tử cho tốt nhé!”

“Y là quý khách của chúng ta, biết chưa!”

Chu Tư Tư trực tiếp giao việc này cho đệ đệ. Hôm nay nàng không có nhiều

thời gian để làm hướng dẫn viên, đã vậy đệ đệ lại quen biết, nhiệm vụ chăm

sóc soái ca cứ giao cho đệ ấy là xong.

“Vâng ạ! Đại tỷ cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đại ca ca!” Chu

Vân An lập tức vỗ vỗ bộ ngực nhỏ bé của mình cam đoan.

“Vậy Tống công tử, ta xin thất lễ trước. Ngài cứ xem nơi này như nhà của mình,

có bất cứ yêu cầu gì cứ bảo Vân An làm là được!”

Tống Mặc Ly gật đầu, mỉm cười nhìn theo bóng dáng Chu Tư Tư rời đi.

Chu Tư Tư: Soái ca làm biểu cảm gì cũng soái, không nói gì cũng soái! Điều

này thực sự quá tốt cho đôi mắt của nàng.

Đinh Đại Lực vừa nhìn thấy Tống Mặc Ly lập tức hoảng loạn luống cuống, sợ

đến mức không dám bước xuống xe ngựa. Tiểu tổ tông này sao lại ở đây? Hôm

qua có nghe nói đâu?

Thấy Chu Vân An đã dẫn y đi rồi, hắn mới dám xuống xe ngựa, vội vàng tìm

Khương Chưởng Quỹ hỏi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.