Nguyệt Bạch khẽ khàng xin lỗi Dương Tuyết, nàng phân bua rằng mình bị
người khác xúi giục nên mới thiếu suy nghĩ mà đi gõ cửa phòng họ.
Ngồi trước bàn ăn, Dương Tuyết không nén nổi vẻ ngượng ngùng.
Mọi người ở đây đều là bậc có tu vi, chắc chắn đều biết họ vừa làm gì.
Cho dù không biết rõ, thì nhìn điệu bộ giận dữ lôi đình kia của Tôn Ngộ Không,
đa phần cũng đã đoán ra tám chín phần.
Dương Tuyết vờ như bình tĩnh, xua tay nói:
“Không sao đâu, ta cũng vừa khéo thấy đói rồi, ăn cơm thôi”
“Ngươi thật sự không giận chứ?”
Nguyệt Bạch tuy lớn hơn Dương Tuyết đến mấy trăm tuổi, nhưng hiện tại đang
chịu sự ràng buộc của Linh Khế nên tự nhiên không dám coi thường nàng.
“Ngươi còn nói nữa là ta giận thật đấy!”
Dương Tuyết lướt qua nàng đi về phía bàn ăn, “Mọi người đã dùng bữa chưa?”
“Vẫn chưa, mọi người đều đang đợi ngươi và Đại Thánh”
Thực ra Nguyệt Bạch đang có chuyện muốn cầu xin Dương Tuyết, nên mới chủ
động như vậy.
Dương Tuyết nhận ra ánh mắt của Nguyệt Bạch cứ dán chặt lên người mình,
sau đó lại vờ như không có gì mà né tránh đi.
Nàng nhìn sang Đại Thánh đang ngồi bên cạnh, khẽ xích lại gần hỏi nhỏ:
“Nguyệt Bạch sao thế nhỉ? Trên mặt ta có dính gì à?”
“Không có. Chắc tại nàng xinh đẹp quá nên nàng ta không nhịn được mà nhìn
thêm vài cái thôi”
Nói xong, Tôn Ngộ Không gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát nàng:
“Ngủ ba ngày rồi, bồi bổ nguyên khí cho tốt vào”
“”
Dương Tuyết cạn lời, Đại Thánh khen người khác mà tự nhiên như không, khiến
nàng chẳng biết phải phản bác làm sao.
Huyền Vưu bắt đầu mất kiên nhẫn khi Tôn Ngộ Không vẫn chưa đưa ra câu trả
lời dứt khoát.
“Tôn Ngộ Không, hiện giờ cả Yêu giới đang đợi cái gật đầu của ngươi, chức Yêu
Vương này ngươi có nhận hay không?”
Ánh mắt Huyền Vưu vô tình lướt qua Dương Tuyết, “Dẫu biết mỹ nhân trong
lòng, Đại Thánh đắm mình vào chốn dịu dàng thì khó lòng dứt ra. Nhưng lúc
này ngươi không có nhiều thời gian để chìm đắm trong tình ái đâu, Tam giới đã
bắt đầu loạn lạc rồi, nếu ngươi còn không gật đầu, e là Đường Tăng sắp bị bắt
đi làm thịt đấy”
“Bản Đại Thánh có lý do để từ chối sao?”
Tôn Ngộ Không chẳng buồn ngẩng đầu, trong mắt chỉ có mình Dương Tuyết:
“Có điều ta không vội, thiên hạ đại loạn thì có gì không tốt?”
Dương Tuyết cũng có cùng suy nghĩ.
Hiện tại tình cảnh của hai người họ rất nguy hiểm, nếu thiên hạ đại loạn, đối
với họ chỉ có lợi chứ không có hại.
“Dương cô nương, ta có chuyện muốn cầu xin ngươi”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác
nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Thấy hai người họ cứ quấn quýt không rời, Nguyệt Bạch cuối cùng cũng nhịn
không được mà lên tiếng:
“Liệu ngươi có thể hủy bỏ Linh Khế với ta, hoặc cùng ta về Thanh Khâu diện
kiến Hồ Đế được không?”
Dương Tuyết nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Nguyệt Bạch đang tỏ vẻ lúng túng,
không hiểu chuyện gì.
“Nguyệt Bạch ở Thanh Khâu cũng là bậc có thân phận tôn quý, nếu ngươi
không hủy bỏ Linh Khế với nàng ấy, e rằng sau này sẽ có nhiều điểm bất tiện”
Huyền Vưu nắm lấy tay Nguyệt Bạch, thay nàng giải thích.
Dương Tuyết lập tức hiểu ra.
Nguyệt Bạch lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, tu vi lại chẳng kém, còn là nhân vật
có tầm ảnh hưởng ở Thanh Khâu, đương nhiên không thể cứ bị một bạch cốt
tinh như nàng kìm kẹp mãi.
Nghe thấy lời này, Tôn Ngộ Không khẽ nhếch môi đầy ẩn ý.
Hắn thầm nghĩ nếu giải trừ thật, Nguyệt Bạch nhất định sẽ hối hận cho xem.
“Đương nhiên là được rồi, bị ta kìm kẹp chắc chắn là không dễ chịu gì, hơn nữa
giữ Linh Khế này cũng chẳng mang lại lợi ích gì lớn cho ta cả”
Ngay lúc Nguyệt Bạch cứ ngỡ nàng sẽ không đồng ý, Dương Tuyết lại dứt
khoát gật đầu, đặt đũa xuống rồi đứng dậy:
“Ta có thể hủy bỏ ngay bây giờ”
“Không cần vội thế đâu”
Thấy nàng chủ động như vậy, Nguyệt Bạch ngược lại cảm thấy hơi hổ thẹn, dù
sao ban đầu nhờ được nàng cứu mạng mới có sự ràng buộc này.
“Đừng ngại, giải trừ sớm có gì không tốt nào!”
Nói xong, Dương Tuyết đã đi đến trước mặt Nguyệt Bạch, đưa tay nhẹ nhàng
đặt lên đỉnh đầu nàng, nhắm mắt bắt đầu niệm chú:
“Nhanh thôi”
Thanh Thanh và Đông Trúc vừa đi chơi về đến nơi thì thấy Nguyệt Bạch phun
ra một ngụm máu tươi, ngã quỵ trong lòng Huyền Vưu.
“Tỷ tỷ!”
Nàng vội vàng chạy lại, lo lắng hỏi:
“Tỷ tỷ, tỷ sao thế này?”
“Không sao, chỉ là vì hủy bỏ Linh Khế nên ta không thể bảo vệ linh hạch của
nàng ta được nữa. Vết thương cũ do tẩu hỏa nhập ma trước đây tái phát nên
hơi bất ổn chút thôi”
Nói xong, Dương Tuyết đưa tay giúp nàng ta trị thương đơn giản rồi thản nhiên
ngồi lại bàn ăn cơm.
Huyền Vưu không kìm được, cất giọng trách móc:
“Ngươi đã biết trước rồi? Vậy mà vẫn đồng ý hủy Linh Khế dứt khoát thế sao,
sao không nói trước một tiếng?”
Tôn Ngộ Không nghe có kẻ dám trách mắng nương tử mình, lập tức bật dậy
khỏi ghế, sẵn sàng lao vào tính sổ với Huyền Vưu.
Dương Tuyết nhẹ nhàng giữ tay hắn lại, nàng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt
của Huyền Vưu, bình thản nói:
“Chẳng lẽ ngươi không biết? Ngươi đã sống hơn một ngàn năm rồi, lẽ nào
không nghĩ tới điều này?”
“”
Huyền Vưu lập tức cứng họng.
“Huyền Vưu. ta biết mà, không trách nàng ấy được. khụ khụ!”
Nguyệt Bạch yếu ớt tựa vào lòng hắn, “Dìu ta đi nghỉ một lát là được”
Nhìn đôi môi trắng bệch của Nguyệt Bạch, Dương Tuyết cuối cùng cũng có
chút không nỡ, nhưng vì đã biết rõ chân tướng, nàng không thể để lòng tốt mù
quáng lấn át lý trí mà đồng cảm với nàng ta.
“Thực ra, cơ thể ngươi vốn đã có khiếm khuyết. Việc ngươi bảo Thanh Thanh
mời ta đến Thanh Khâu, e rằng không đơn thuần là muốn lôi kéo ta và Đại
Thánh đâu nhỉ”
Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói không chút gợn sóng, nhìn chằm chằm
vào bóng lưng đang cứng đờ của Nguyệt Bạch.
Dù trong lòng có chút mủi lòng, nhưng nàng quyết định không vờ như không
biết nữa, dùng tông giọng bình thản nhất để vạch trần mục đích của đối
phương:
“Nếu không phải vì vấn đề sĩ diện mà hủy Linh Khế với ta, cứ thế bình yên trôi
qua chừng ba năm trăm năm, ngươi ắt sẽ bình phục. Dù ngươi có thừa nhận
hay không thì ta cũng đã biết mục đích thật sự của các người khi mời ta đến
Thanh Khâu: Các người nhắm vào viên linh hạch có thể che giấu được thiên cơ
này của ta”
“Cái gì!”
Tôn Ngộ Không gầm lên, một chưởng vỗ nát bàn ăn, lửa giận ngút trời nhìn
Huyền Vưu:
“Chuyện này, ngươi cũng biết rõ?”
“Có biết một chút, nhưng Nguyệt Bạch nàng ấy không thực sự định lấy linh
hạch của Dương Tuyết đâu”
Huyền Vưu vốn đang điềm tĩnh, nay thấy Tôn Ngộ Không nổi trận lôi đình thì
giọng nhỏ hẳn đi, vô thức ôm chặt Nguyệt Bạch vào lòng:
“Ta cũng biết ý nghĩ của họ chẳng khác nào viển vông. Đã có thể che giấu
thiên cơ, Dương Tuyết tất nhiên không phải hạng người tầm thường”
Thanh Thanh bàng hoàng há miệng, quay sang hỏi khẽ Đông Trúc:
“Những gì họ nói. là thật sao?”
Đông Trúc mím môi, khẽ gật đầu.
“Sao cha mẹ có thể làm vậy”
“Trước đó họ không biết các người đã trở thành bạn bè. Hơn nữa, họ cũng là vì
muốn tốt cho Nguyệt Bạch, nếu tỷ ấy không thay linh hạch, e là Đại La Thần
Tiên cũng không cứu nổi”
Hắn nói nhỏ thêm một câu:
“Thời gian của tỷ ấy không còn nhiều nữa”
“Là bao lâu?”
Thanh Thanh kinh hãi nhìn Nguyệt Bạch, nước mắt tức khắc trào ra:
“Mọi người đều giấu ta, còn bắt ta làm chuyện như thế này!”
“Thanh Thanh, muội lại đây”
Nguyệt Bạch định giải thích, nhưng vì quá nôn nóng dẫn đến khí huyết công
tâm, nàng ta liền ngất lịm đi.
“Mau đưa nàng ấy về phòng nghỉ ngơi đi, có chuyện gì đợi tỉnh dậy hãy nói”
Dương Tuyết cũng không muốn sự việc đi đến nước này, “Sức khỏe là quan
trọng nhất, Thanh Thanh muội cũng đừng quá tự trách, dù sao ta cũng chưa
đến Thanh Khâu mà”
“Sao có thể như thế chứ”
Thanh Thanh tuổi còn nhỏ, tính tình cương trực nên cảm thấy rất hổ thẹn:
“Thành thật xin lỗi tỷ tỷ, muội”
“Đi chăm sóc Nguyệt Bạch đi, ta không giận đâu”
Thực ra lúc đầu nàng có chút tức giận, nhưng hiện tại được Tôn Ngộ Không
bảo vệ trong lòng, nàng chợt cảm thấy những toan tính của người ngoài chẳng
còn quan trọng nữa, miễn là người nàng tin tưởng luôn che chở cho nàng.
Dương Tuyết biết rõ, nếu không có nàng ngăn lại, Tôn Ngộ Không chắc chắn
đã xông lên nện cho Huyền Vưu một trận tơi bời rồi.
Chỉ trong chốc lát, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người họ.