Cô Tổ Ba Tuổi, Ôm Bình Sữa Bói Toán Được Mạng Yêu Chiều

Chương 48: Không Phải Ta Muốn Giết Ngươi



Sẵn sàng

Miên Miên vừa đảm bảo xong, linh hồn của chú mèo nhỏ lại quay về bên cạnh

Phó Khả Kỳ.

Cố U U không nhìn thấy những chuyện này, vẫn đang chơi đồ chơi.

Không xa đó, Trữ Dịch nhìn Miên Miên với vẻ mặt đầy phân vân, trên khuôn

mặt nhỏ nhắn tuấn tú lại hiện lên sự trầm tư chỉ có ở người lớn. Đang lúc Trữ

Dịch suy nghĩ, một bóng nhỏ chạy vào sân, lắp bắp gọi: “Miên. Miên Miên”

Miên Miên ngẩng đầu nhìn, phát hiện là Lý Dương, liền cười tươi đáp: “Ừ, ta

đây”

Lý Dương cầm trên tay ba xiên hồ lô đường, đưa ngay xiên đầu tiên cho Miên

Miên: “Cho. cho ngươi ăn”

Cậu bé vẫn chưa quen nói chuyện lắm.

Miên Miên nhìn thấy hồ lô đường, liền nhớ đến vị chua ngọt của nó. Cô bé rất

thích ăn hồ lô đường, đáng yêu liếm môi một cái, quay sang hỏi nhân viên

đoàn làm phim: “Miên Miên có thể ăn không ạ?”

Không xa, vang lên giọng của đạo diễn Hồ: “Hôm nay không được ăn bất cứ

thứ gì của dân làng, hôm nay không được ăn bất cứ thứ gì của dân làng”

Nghe thấy lời đạo diễn Hồ, Miên Miên tiếc nuối nhìn Lý Dương: “Dương Dương,

chúng ta không ăn hồ lô đường được, cậu ăn một mình đi”

Lý Dương nghiêng đầu: “Miên Miên không ăn, tớ cũng không ăn”

Cậu bé nở nụ cười thật tươi, rồi lại cầm hồ lô đường chạy đi.

Trữ Dịch nhìn theo bóng lưng của Lý Dương, cúi mắt suy nghĩ một chút, quay

vào bếp, lấy từ túi ra mấy quả dại hái được trên núi lúc nãy.

“Cơm chín rồi” Lưu Huệ vừa nói vừa bưng món ăn ra.

Trong sân, bàn ăn đã được dọn sẵn, hương thơm thức ăn lan tỏa khắp nơi.

Miên Miên đã đói bụng từ lâu, dắt Cố U U đi rửa tay, ngoảnh lại thì phát hiện

Trữ Dịch lúc nãy đã biến mất.

Tiểu bánh bao cũng không để ý, rửa tay xong liền ngồi xuống ăn cùng Cố U U,

ăn ngon lành. Không quên nhắc nhở Cố U U: “U U phải ăn nhiều vào nhé”

Cố U U cũng nhớ lời hứa của mình, ngoan ngoãn ăn hết một bát cơm lớn, thêm

cả thịt thỏ nữa.

Đây là thỏ do Miên Miên kiếm cho cô bé!

Thịt ngon lắm!

Cố U U vui vẻ, bỗng thấy Trữ Dịch bỏ gì đó vào bát của Miên Miên.

Nhìn kỹ, hóa ra là quả dại được bọc đường.

Miên Miên cũng không ngờ Trữ Dịch lại đột nhiên cho mình đồ ăn, cô bé ngẩng

đầu nhìn Trữ Dịch: “Tiểu ca ca?”

Trữ Dịch cúi mặt ăn cơm: “Trên cây chỉ thấy một quả chín, không làm được hồ

lô đường, ngươi ăn đi”

Miên Miên thật sự thèm hồ lô đường.

Vì mẹ cũng thích ăn hồ lô đường, nên bố thường làm, từ khi xuống núi cô bé

chưa được ăn lần nào.

Cô bé cười: “Cảm ơn tiểu ca ca”

Cảm ơn xong, thấy Cố U U cứ nhìn chằm chằm vào quả dại bọc đường, Miên

Miên chạy vào bếp cắt làm ba phần, một phần cho mình, một phần cho Cố U U,

một phần đưa cho Trữ Dịch: “Chúng ta cùng ăn nhé”

Một quả dại nhỏ xíu, bỏ vào miệng cũng ngọt lịm.

Bên cạnh, Trữ Kỳ bề ngoài không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Ông

nói đúng, người nhà họ Trữ đều giống nhau, gặp người mình thích thì làm gì

cũng được.

Một quả nhỏ xíu như vậy, còn phải đun đường làm thành hồ lô đường, chỉ vì cô

bé kia thích ăn?

Trữ Kỳ ước gì lúc này có điện thoại bên cạnh, để chia sẻ tâm trạng này với vợ

yêu của mình.

Bên này mọi người đang ăn cơm vui vẻ, bên kia Từ Vy Vy ngồi bàn một cách

khó xử, trước mặt chỉ có một đĩa rau sam.

Cô định ngồi cùng Ái Tuyết Nhi, nhưng nghĩ đến việc mình không nấu chín loại

“rau dớn” mà Miên Miên nói là có độc, nên hơi ngại.

Lúc này, nhìn con trai cứ liên tục nhìn về phía Miên Miên, Từ Vy Vy khẽ hỏi:

“Trạch Trạch, nói cho mẹ nghe, tại sao con cứ nhìn Miên Miên vậy?”

Vương Trạch nghe mẹ hỏi, cúi đầu buồn bã: “Con muốn chơi với Miên Miên,

nhưng Miên Miên không thích con”

Từ Vy Vy nhíu mày.

yeu-chieu-bsfc/chuong-48-khong-phai-ta-muon-giet-nguoihtml]

Nói thật, Miên Miên rất đáng yêu. Nếu con trai không gây chuyện ngay từ đầu,

cô rất sẵn lòng để con kết bạn với Miên Miên.

Nhưng giờ nói gì cũng muộn rồi.

Từ Vy Vy gắp cho con một đũa rau sam: “Ăn cơm đi con, không thì đói bụng,

hôm nay chỉ có những món này thôi”

Vương Trạch vốn đã muốn khóc, nghe mẹ bắt ăn rau, bực bội nói: “Không ăn,

con không ăn, món này dở ẹc”

Từ Vy Vy thấy con nổi cáu, liếc nhìn Miên Miên, nhẹ nhàng nói: “Trạch Trạch,

nếu con thật sự muốn chơi với Miên Miên, thì không được làm loạn nữa, không

có bé gái nào thích bạn hay cáu giận đâu”

Vương Trạch giật mình.

Từ Vy Vy thấy con đang nghe, mắt vẫn dán vào mình, biết cách nói này có hiệu

quả, liền thêm: “Con xem, cậu bé kia tên Trữ Dịch, có la hét gì đâu, lại còn dùng

đũa rất giỏi, không hề nổi nóng”

Vương Trạch nghe vậy, đứng lên ghế nhìn Trữ Dịch.

Trữ Dịch thật sự đang gắp rau sam ăn, một miếng lại một miếng, dùng đũa rất

thành thạo, không hề cáu giận.

Không chỉ vậy, Miên Miên còn gắp thức ăn cho Trữ Dịch!

Vương Trạch mím môi, lông mày nhíu lại. Cậu bé ngồi xuống, ngoan ngoãn ăn

hết rau trong bát.

[Đứa bé này làm tôi cười muốn chết, cuối cùng cũng ngoan ngoãn thật rồi]

[Haha, lời tiểu cô nương quả nhiên hiệu nghiệm, bên kia Cố U U không thích ăn

cơm hôm nay ăn hết cả bát lớn, bên này Vương Trạch cũng không la hét nữa]

[Xem ra mọi người đều mở nhiều màn hình, tôi cũng vậy, vừa xem Phó Khả Kỳ

ăn rau]

Khán giả đều đang chờ xem Phó Khả Kỳ và Ái Tuyết Nhi ăn “rau dớn”, muốn

kiểm tra xem Miên Miên nói có đúng không. Miên Miên trước đó nói rau này

tên là quán chúng, độc tính không mạnh nhưng sẽ gây nôn mửa.

Nhưng khi thấy Phó Khả Kỳ không gắp rau dớn, chỉ ăn nấm, lập tức có người

bình luận:

[Phó Khả Kỳ cũng nghĩ “rau dớn” có độc nên không ăn phải không?]

[Tôi cũng nghĩ vậy]

Trong lúc khán giả bàn tán về hành động của Phó Khả Kỳ, cô bé đang ăn nấm

bỗng nhiên mắt trợn trừng. Đôi đũa trong tay rơi xuống, biểu hiện đờ đẫn:

“Nếp. Nếp ơi?”

Ái Tuyết Nhi giật mình. Nếp là tên con mèo trắng Phó Khả Kỳ từng nuôi, một

giống mèo đẹp với hai mắt vàng và xanh.

Ái Tuyết Nhi cũng rất thích Nếp, nhưng sau khi đi khám thai về, phát hiện

Nếp bị chặt đầu, trên người đầy vết thương, còn Phó Khả Kỳ ngồi dưới đất cười

với cô.

Cô sợ hãi, gọi cho Phó Dật. Khi Phó Dật về, Phó Khả Kỳ lại khóc lóc, cáo buộc

cô vì có thai nên giếc mèo để đuổi Phó Khả Kỳ ra khỏi nhà.

Ánh mắt của Phó Dật và cảnh tượng con mèo khiến cô sảy thai, mất con.

Sau đó, Phó Khả Kỳ không bao giờ nhắc đến Nếp.

Hôm nay sao lại thế này?

Ái Tuyết Nhi đang nghi hoặc, chợt thấy trước mắt mờ đi, hình như thấy Nếp

đang ở trước mặt.

Con mèo kêu liên tục, tiếng kêu thảm thiết, kêu đến mức đầu rơi xuống,

máu phun ra, đuổi theo Phó Khả Kỳ.

“Á!” Phó Khả Kỳ hét lên, ném bát đũa xuống chui xuống gầm bàn run rẩy, “Nếp

ơi, đừng lại gần, đừng lại gần, không phải ta muốn giếc ngươi, ngươi phiền

phức quá, ngươi phiền phức quá”

Một bé gái 5 tuổi, giọng run rẩy nói ra lời như vậy, khiến khán giả sửng sốt.

“Không phải ta muốn giếc ngươi” là sao? Nếp rốt cuộc là ai?

Có khán giả lục lại tài khoản Weibo của Phó Khả Kỳ, tài khoản được xác nhận

là quán quân giải ballet “Golden Dance Shoes”, tìm kiếm từ khóa, dễ dàng thấy

hình một con mèo trắng hai màu mắt.

Cũng có fan của Phó Khả Kỳ, tìm được bài đăng cầu phúc cho Nếp trước đây.

Nhưng trên đó ghi, Nếp bị xe đâm chết khi chạy ra đường.

Phó Khả Kỳ là sao? Tại sao lại nói như vậy, giống như cô bé chính là người

giếc Nếp vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.