Khương Lăng mở choàng mắt, nơi đầu mũi thoang thoảng mùi mực in dầu
nhàn nhạt.
Đó là thứ mùi hương quen thuộc đến mức khắc sâu vào tâm trí cô – mùi của
những trang giấy cũ kỹ trong phòng hồ sơ hòa quyện với mùi mực máy in.
Nhìn quanh bốn phía, đồng tử Khương Lăng khẽ co lại.
Trong phòng dựng mấy dãy kệ sách, bên trên xếp ngay ngắn từng chồng hộp
hồ sơ. Trên bức tường phía Nam loang lổ vết thời gian là dòng khẩu hiệu lớn
được viết bằng sơn đen theo lối chữ in: “Nghiêm khắc trấn áp tội phạm, giữ gìn
trật tự xã hội”. Nét chữ cứng cáp, sắc sảo khiến người nhìn nảy sinh lòng kính
nể và cảm nhận được một nguồn sức mạnh bồng bột từ nội tâm.
Bức tường phía Bắc có một ô cửa sổ gắn song sắt, bên ngoài bóng cây rợp
mát. Trên chiếc bàn nhỏ màu nâu kê dưới cửa sổ có đặt một cuốn nhật ký
công tác, một cuốn lịch để bàn, cạnh đó là cuốn “Sổ tay Công an nhân dân” đã
sờn mép.
Ký ức phủ bụi như thủy triều ùa về trong tâm trí Khương Lăng.
Nơi này rõ ràng là nơi làm việc đầu tiên của cô: Phòng hồ sơ đồn công an
đường Kim Ô.
Chiếc bàn nhỏ kê sát cửa kia chính là bàn làm việc của cô, chân bàn hơi lung
lay do dùng đã lâu năm. Nhật ký công tác viết hết thì đổi, lịch bàn mỗi năm
thay một lần, duy chỉ có cuốn “Sổ tay Công an nhân dân” kia là bầu bạn cùng
cô suốt bốn năm ròng rã.
Một cơn gió nóng từ ngoài cửa sổ thổi vào, khẽ lật giở trang lịch bàn.
Khương Lăng nhìn rõ những con số màu đen in trên tờ lịch màu xanh: Ngày 10
tháng 9 năm 1993.
Tim cô đập nhanh dữ dội.
Cô nhớ rất rõ, mình đã chết.
Trong trận động đất kinh hoàng ấy, nhà tù số 9 của tỉnh xảy ra bạo loạn. Vì cứu
đồng nghiệp, cô đã lao vào phòng hồ sơ đang lung lay sắp đổ. Ký ức cuối cùng
đọng lại là khoảnh khắc trần nhà ầm ầm sụp xuống cùng những tiếng la hét
vang lên không dứt bên tai.
Vậy mà bây giờ, cô lại trở về tháng 9 năm 1993.
Năm ấy, cô vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, được phân về đồn công an đường
Kim Ô làm một nữ cảnh sát bình thường, phụ trách quản lý hồ sơ và soạn thảo
văn bản.
Khương Lăng hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại.
Cô đã trọng sinh sao? Mọi thứ quá đỗi huyền hoặc, phá vỡ hoàn toàn nhận
thức của một người theo chủ nghĩa vô thần như cô.
Kiếp trước, Khương Lăng lần lượt làm công tác hồ sơ tại đồn công an, nhà tù
nữ thành phố Yến Thành, rồi đến nhà tù số 9 của tỉnh. Từ năm 1993 đến năm
2025, cô đã chứng kiến sự phát triển vượt bậc của hệ thống quản lý hồ sơ
công an. Là nhân viên cốt cán thúc đẩy việc xây dựng trung tâm dữ liệu hồ sơ
tội phạm, Khương Lăng từng có niềm vui của sự thành công, nhưng cũng trải
qua không ít đau khổ, hoang mang và tiếc nuối.
Tại sao dưới ánh sáng ban ngày rực rỡ, bóng tối vẫn mãi tồn tại?
Thư Sách
Tại sao giữa thế giới văn minh, lòng người vẫn có những góc khuất dơ bẩn?
Tại sao bất kể hệ thống công an ra quân trấn áp mạnh mẽ thế nào, những vụ
án ác tính vẫn cứ xảy ra?
Dù những kẻ phạm tội đã chịu sự trừng phạt của pháp luật, nhưng còn những
người bị chúng làm tổn thương thì sao? Những gia đình bị hủy hoại thì thế
nào? Người chết không thể sống lại, bóng ma tâm lý của người bị hại vẫn
còn đó, những gia đình tan vỡ chẳng thể nào đoàn tụ.
Những con chữ trên hồ sơ thì lạnh lẽo, nhưng ẩn sau đó là biết bao máu và
nước mắt.
Để phá án, để bắt giữ tội phạm, không biết bao nhiêu chiến sĩ cảnh sát đã âm
thầm hy sinh. Có người phải mật phục nơi rừng thiêng nước độc hàng tháng
trời, có người bôn ba ngàn dặm, có người lao lực thành bệnh, có người vật lộn
với kẻ bắt cóc rồi anh dũng hy sinh.
Ba mươi năm trong ngành, Khương Lăng đã vô số lần bước vào nghĩa trang liệt
sĩ. Đứng trước những tấm bia mộ trầm mặc, lòng cô chưa bao giờ bình lặng.
Liệu có cách nào tìm ra căn nguyên của tội phạm không?
Có thể nào can thiệp nhanh chóng để ngăn chặn tội ác từ trước khi nó xảy ra?
Đằng sau vinh quang của người cảnh sát, liệu có thể bớt đi những hy sinh và
nuối tiếc?
Hiện tại, Khương Lăng đã sống lại.
Kiếp này, cô muốn bước ra khỏi phòng hồ sơ chật hẹp, đi đến tuyến đầu, mở ra
một con đường mới.
Đúng lúc này, một tràng tiếng ồn ào từ xa vọng lại.
“Nó là đồ vô sỉ!” – Giọng một thiếu niên trầm thấp và khàn đặc vang lên.
“Xì, tao vô sỉ chỗ nào? Rõ ràng là mày ngứa đòn, đáng đời!” – Một giọng nói
khác đầy vẻ châm chọc đáp trả.
Giọng nói đầu tiên nghe có chút quen tai, Khương Lăng liền bước ra khỏi
phòng hồ sơ.
Đồn công an đường Kim Ô chia làm hai khu vực: khu làm việc và khu hậu cần.
Khu làm việc là tòa nhà gạch đỏ kiểu cũ hai tầng sát mặt đường – tầng một để
tiếp dân và xử lý án, tầng hai là văn phòng. Khu hậu cần gồm nhà ăn, ký túc xá,
phòng hồ sơ, cách khu làm việc một khoảng sân.
Khương Lăng bước ra, đập vào mắt là khoảng sân đầy nắng. Phía Đông trồng
mấy cây hòe già xanh tốt, ve sầu nấp trên cành kêu râm ran. Phía Tây là nhà
để xe đơn sơ, bên trong dựng vài chiếc xe đạp và hai chiếc xe máy cảnh sát.
Ánh mặt trời đổ xuống, bóng người dưới chân thu lại chỉ còn một chấm nhỏ.
Khương Lăng ngẩng đầu, đưa bàn tay trái chắn trước mắt, ánh nắng xuyên qua
kẽ ngón tay khiến cô hơi nheo mắt lại. Cổ tay mảnh khảnh không đeo đồng hồ,
nhưng nhìn bóng nắng, cô đoán chừng đang là giữa trưa. Mùi thức ăn từ nhà
bếp đã nhạt, có lẽ đã qua giờ cơm trưa 12 giờ.
Giờ này thì ai lại đến đồn công an gây rối nhỉ?
Khương Lăng băng qua sân sau, đi vào sảnh trực ban từ cửa hông.
Sảnh tiếp dân của đồn công an đường Kim Ô rộng khoảng hơn ba mươi mét
vuông. Đối diện cổng lớn là quầy trực ban, hai bên đặt hai hàng ghế chờ. Trên
tường sau quầy viết dòng chữ “Trung tâm tiếp nhận và xử lý vụ việc đồn công
an đường Kim Ô”.
Cảnh sát trực ban Lý Chấn Lương đang ngồi cạnh điện thoại ghi chép, còn Tổ
trưởng tổ trọng án Ngụy Trường Phong thì đã bước ra khỏi quầy, kéo hai thiếu
niên đang cãi vã ra hai bên, tận tình khuyên bảo:
“Tiền Đại Vinh, em đừng có lúc nào cũng bắt nạt Lương Cửu Thiện thế”
Tiền Đại Vinh, Lương Cửu Thiện.
Hai cái tên quá đỗi quen thuộc này như tia chớp kích hoạt ký ức của Khương
Lăng, hồ sơ liên quan hiện lên rõ mồn một trong đầu cô.
Lương Cửu Thiện, sinh năm 1978. Năm 1999, cậu bị bắt giam vì tội giếc
người. Nạn nhân bị cậu giếc hại tên là Tiền Đại Vinh.
Năm Tiền Đại Vinh 15 tuổi, hắn đã cưỡng bức chị gái của Lương Cửu Thiện là
Lương Thất Xảo. Nhưng vì chưa đủ 16 tuổi, cộng thêm sự bao che của cha mẹ,
hắn đã thoát tội.
Lương Thất Xảo uất ức tự sát. Lương Cửu Thiện bỏ học, truy lùng hung thủ
suốt 6 năm trời, cuối cùng tự tay đâm chết kẻ thù. Tại tòa án, cậu chỉ nói
vỏn vẹn bốn chữ:
> “Tôi không hối hận”
1-toi-khong-hoi-hanhtml]
>
Vụ án năm đó chấn động toàn thành phố.
Khi vụ án xảy ra, Khương Lăng đã chuyển công tác. Sau này, cô tiếp nhận hồ
sơ của Lương Cửu Thiện tại nhà tù số 9. Phiên sơ thẩm cậu bị tuyên án tử
hình, nhưng bi kịch và quá trình phạm tội của cậu đã dấy lên sự quan tâm lớn
từ dư luận. Một nữ luật sư đã chủ động giúp cậu kháng án, cuối cùng cậu được
giảm xuống án chung thân, thụ án tại nhà tù số 9.
Khương Lăng vẫn nhớ rõ cậu ta.
Trong tù, cậu gầy gò, xanh xao, trầm mặc ít nói, sống cực kỳ kỷ luật và nghiêm
túc cải tạo. Thế nhưng, dù kẻ thù đã chết, nút thắt trong lòng cậu vẫn chưa
bao giờ được gỡ bỏ. Giờ giải lao, cậu thường dựa lưng vào tường cao, ngẩn
ngơ nhìn bầu trời, miệng lẩm bẩm:
“Chị tôi học rất giỏi, ước mơ của chị là làm giáo viên tiểu học. Năm đó chị học
lớp 12, nếu không có tai nạn ấy, chị đã thi đỗ Đại học Sư phạm, trở thành
một cô giáo tốt, nhưng mà”
“Nếu chị tôi không chết”
“Nếu thời gian có thể quay ngược”
“Nếu có kiếp sau”
Trong mắt Khương Lăng lóe lên tia sáng kiên định.
Cơ hội mà Lương Cửu Thiện cầu nguyện ngàn vạn lần, giờ đang bày ra ngay
trước mắt cô.
Chị gái cậu ấy chết vào cuối tháng 11 năm 1993. Hôm nay mới là ngày 10
tháng 9. Lương Thất Xảo vẫn còn sống.
Mọi thứ vẫn còn kịp!
Khi Khương Lăng bước vào từ cửa sau, Lý Chấn Lương vừa viết xong biên bản.
Anh bỏ bút xuống, gật đầu chào cô, thái độ rất hòa nhã: “Tiểu Khương, em đến
rồi à?”
Ngụy Trường Phong chỉ liếc cô một cái rồi tiếp tục dồn sự chú ý vào hai thiếu
niên: “Bạn bè cùng lớp phải thương yêu giúp đỡ nhau, Tiền Đại Vinh, sao em cứ
chứng nào tật nấy mãi thế? Mau xin lỗi Lương Cửu Thiện đi!”
Ngụy Trường Phong là tổ trưởng tổ trọng án, phải xử lý mấy vụ đánh nhau trẻ
con này khiến anh rất đau đầu.
Cha mẹ Lương Cửu Thiện mất trong một vụ tai nạn giao thông năm cậu 9
tuổi. Từ đó hai chị em nương tựa vào nhau mà sống, dựa vào tiền bồi thường
của cha mẹ, thuộc diện được khu phố đặc biệt quan tâm giúp đỡ. Con nhà
nghèo sớm biết lo, hai chị em sống tiết kiệm, học hành chăm chỉ, thành tích
luôn đứng đầu lớp.
Tính cách hai chị em nhà họ Lương không giống nhau lắm. Chị gái Lương Thất
Xảo hiền lành ngoan ngoãn, không thích gây chuyện; còn Lương Cửu Thiện lại
nhạy cảm và sắc bén, không chịu thiệt thòi nửa điểm, động một chút là đánh
nhau.
Ngược lại, Tiền Đại Vinh gia cảnh khá giả, bố mẹ đều là cán bộ nhà máy dệt,
nhà chỉ có mỗi cậu quý tử độc đinh nên chiều chuộng vô cùng.
Khác hẳn Lương Cửu Thiện, Tiền Đại Vinh không thiếu ăn, không thiếu mặc,
không thiếu tình thương, nhưng tính tình lại hống hách bá đạo, lười học, dùng
tiền quà vặt tụ tập một đám đàn em trong trường ra oai tác quái.
Chẳng hiểu sao từ năm nay Tiền Đại Vinh cứ nhắm vào Lương Cửu Thiện. Ban
đầu chỉ là xô đẩy, trêu chọc nhỏ, giờ phát triển đến mức đánh nhau ngoài
trường học rồi bị lôi lên đồn công an. Cảnh sát giáo dục hết lần này đến lần
khác, mời phụ huynh, báo nhà trường, nhưng Tiền Đại Vinh cứ trơ ra như miếng
thịt chai, ở đồn thì vâng dạ rõ ngoan, yên ắng được vài tháng lại ngựa quen
đường cũ.
Khổ nỗi Tiền Đại Vinh chưa đủ 16 tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên, các đồng chí
công an chỉ có thể cố gắng hòa giải, giáo dục.
Nhưng mà, hòa giải với giáo dục có ích gì không? Vô dụng.
Đấy, hai đứa nó lại lôi nhau lên đây rồi!
Ngụy Trường Phong giơ tay ấn trán Tiền Đại Vinh – kẻ đang lén lút trợn trắng
mắt: “Mặt Lương Cửu Thiện bị trầy xước, mũi chảy máu, đã cấu thành thương
tích nhẹ rồi đấy. Nếu em mà đủ tuổi là bị tạm giam rồi, biết chưa? Mau xin lỗi!
Nghe thấy không?”
Thân hình béo tốt của Tiền Đại Vinh lắc lư, hắn ngẩng đầu liếc xéo Ngụy
Trường Phong: “Chú Ngụy, lần này là Lương Cửu Thiện gây sự trước, nó động
thủ trước!”
Lương Cửu Thiện siết chặt nắm tay, khuôn mặt gầy gò căng cứng, hàm răng
nghiến chặt khiến quai hàm bạnh ra. Cậu uất ức phun một ngụm nước bọt lẫn
máu xuống sàn: “Phỉ! Rõ ràng là mày. là mày nói”
Vì quá xấu hổ và giận dữ, Lương Cửu Thiện im bặt. Những lời Tiền Đại Vinh nói
quá mức vô sỉ, cậu không thể nào thốt ra khỏi miệng được.
Đã hòa giải vô số lần, Ngụy Trường Phong lạ gì tính nết Tiền Đại Vinh. Anh đập
bàn, quát lớn: “Tiền Đại Vinh, lần nào mà chẳng phải em gây sự? Nếu em còn
như thế, tôi sẽ tống em vào trại giáo dưỡng đấy!”
Tiền Đại Vinh chẳng hề sợ cảnh sát, nhún vai dửng dưng: “Cháu là trẻ vị thành
niên, cho dù giếc người cũng không phải đền mạng đâu. Cháu với Lương Cửu
Thiện chỉ là bạn bè đùa giỡn, mặt nó có vết thương, tay cháu cũng bị đau mà.
Chú chẳng có quyền gì đưa cháu đi trại giáo dưỡng cả”
Ngụy Trường Phong bị thằng nhãi này chọc tức đến mức suýt ngất.
Làm cảnh sát hình sự, anh ngại nhất là xử lý mấy vụ đánh nhau của trẻ vị
thành niên, bạo lực gia đình hay xích mích họ hàng. Vì sao ư? Vì rất khó đắn
đo nặng nhẹ.
Nếu là người lớn đánh nhau, cứ tống vào phòng tạm giam, giám định thương
tích rồi xử phạt theo luật, gặp kẻ ngoan cố thì phạt nặng, đơn giản biết bao.
Nhưng bạn học, vợ chồng, người thân thì dây mơ rễ má, phạt nhẹ thì lờn thuốc,
phạt nặng thì mất tình cảm lại dễ gây thù chuốc oán, cuối cùng sinh ra đại
họa.
Đối mặt với thằng nhóc ranh ma hiểu chút luật pháp này, Ngụy Trường Phong
cầm cái ca tráng men trên bàn lên uống hai ngụm nước lớn để hạ hỏa. Mãi
một lúc sau anh mới chỉ tay vào Tiền Đại Vinh: “Em, đứng vào góc kia kiểm
điểm bản thân đi, đợi phụ huynh đến giải quyết!”
Tiền Đại Vinh gật đầu cái rụp. Bố mẹ hắn bênh con chằm chặp, hắn sợ gì cái
chuyện gọi phụ huynh chứ.
Khương Lăng nãy giờ vẫn im lặng quan sát Lương Cửu Thiện.
Thiếu niên có dáng vẻ tuấn tú, dù trán bầm tím, khóe miệng rướm máu cũng
khó che đi nét mặt thanh tú nhưng cương nghị. Cậu mặc chiếc áo sơ mi ngắn
tay màu xanh đã giặt đến bạc màu, cổ áo sờn rách, chiếc quần dài đen dính
đầy bụi đất, chân đi đôi giày vải cũ kỹ nhưng dây giày được buộc ngay ngắn,
chỉnh tề.
Lương Cửu Thiện cúi đầu, ngón tay vô thức mân mê chiếc cúc áo thứ hai, đốt
ngón tay trắng bệch một cách bất thường.
Động tác này Khương Lăng rất quen. Lương Cửu Thiện mỗi khi căng thẳng đều
theo bản năng mà nắm chặt cúc áo như thế. Năm đó khi bị bắt, dấu vân tay
trên bàn tay dính đầy máu của cậu cũng hằn sâu vết cúc áo này.