Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm

Chương 10: Rạng sáng tại đồn công an



Sẵn sàng

Đồn công an lúc rạng sáng, không khí ảm đạm và nặng nề.

Triệu Diễm Hồng ngồi phịch xuống ghế dài, cả người như mất hết sức lực.

Trong lúc chạy vội vã, chiếc đồng hồ hiệu Thượng Hải mới mua không biết đã

va đập vào đâu, mặt kính vỡ nát như mạng nhện.

Tiền Kiến Thiết ngậm điếu thuốc trên môi, tay run lẩy bẩy bật lửa mãi không

cháy. Miệng ông ta cứ lẩm bẩm như người mất hồn: “Nó. nó vẫn chỉ là một

đứa trẻ mà”

Khi Khương Lăng và Lý Chấn Lương áp giải Tiền Đại Vinh từ phòng thẩm vấn đi

ra, hai vợ chồng họ Tiền đồng loạt lao tới.

Đầu Tiền Đại Vinh đã được băng bó cầm máu. Hắn nhìn cha mẹ mình, ánh mắt

tràn ngập sự chán ghét và oán hận:

“Tại các người! Tất cả là tại các người!”

Sương sớm chưa tan, ánh sáng ban mai yếu ớt len qua khung cửa sổ phía Bắc

của Phòng vật chứng, Cục Công an Thành phố Yến Thành.

Một người đàn ông vóc dáng cao lớn, mặc cảnh phục, bên ngoài khoác chiếc

áo blouse trắng, đang cầm kính lúp soi kỹ phần cổ tay áo len màu xanh lam.

Vệt mực tàu trên vải lóe lên tia sáng u tối dưới ánh nắng sớm. Ngón tay anh

nhẹ nhàng lướt qua mặt vải, cảm nhận từng thớ sợi.

“Mực viết bút máy hiệu Hero, lô sản xuất thứ tư năm 1992.” Giọng người đàn

ông trầm thấp và kiên định.

Người trợ lý trẻ tuổi đứng bên cạnh hí hoáy ghi chép, tiếng ngòi bút sột soạt

trên giấy.

Khương Lăng và Lý Chấn Lương đã đưa vật chứng vụ án Tiền Đại Vinh lên Cục

từ sáng sớm, giờ phút này cả hai đang nghiêm túc đứng đợi kết quả ở cửa.

Người đàn ông cao lớn quay đầu nhìn ra cửa sổ, tay khẽ điều chỉnh góc độ của

kính lúp. Trong nắng sớm, các tinh thể mực kết tinh dần hiện rõ, tạo thành

hình dạng vết hằn răng cưa của chìa khóa.

Lý Chấn Lương ghé tai Khương Lăng thì thầm: “Cảnh sát Ứng là chuyên gia

giám định nổi tiếng của Đội Kỹ thuật hình sự đấy, cũng là một kẻ cuồng công

việc trứ danh. Khi anh ấy đang làm việc, đến cả lãnh đạo cũng không dám

quấy rầy đâu”

Khương Lăng gật đầu.

Ứng Tùng Mậu. Cảnh đốc cấp hai, Đội phó Đội Kỹ thuật hình sự thuộc Cục

Công an Thành phố, chuyên gia giám định vật chứng lừng danh của tỉnh

Tương. Cô đã sớm nghe danh anh.

Kiếp trước, cô không có cơ hội làm việc cùng anh, nhưng đã nhìn thấy chữ ký

của anh vô số lần trên các báo cáo vật chứng trong hồ sơ lưu trữ. Nét chữ

thanh tú, cứng cáp, đầu bút sắc bén, để lại ấn tượng rất sâu sắc.

Chỉ là. chữ ký của Ứng Tùng Mậu sau năm 2000 thì không còn xuất hiện nữa.

Không biết vì lý do gì.

Lý Chấn Lương tiếp tục thì thầm: “Nghe nói Tiền Kiến Thiết thuê luật sư giỏi

nhất thành phố đấy, tay này cãi rất hăng. Vụ này tuy chúng ta bắt quả tang,

nhưng Tiền Đại Vinh mới 15 tuổi. Phải củng cố chứng cứ thật vững chắc mới

tống nó vào trường giáo dưỡng được”

Hai người đứng cách Ứng Tùng Mậu không xa lắm, muốn nói nhỏ cũng khó, sơ

ý một chút là âm lượng lại to lên.

Ứng Tùng Mậu dừng tay, quay đầu lại liếc Lý Chấn Lương một cái.

Rõ ràng chỉ là một cái liếc mắt bình thường, nhưng Lý Chấn Lương sợ đến mức

rụt cổ, ngượng ngùng ngậm miệng lại ngay.

Khương Lăng thì không hề thấy áp lực, ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt

Ứng Tùng Mậu.

Trước đây, sự hiểu biết của cô về anh chỉ giới hạn qua những bản báo cáo và

chữ ký lạnh lùng. Những lúc rảnh rỗi, cô từng thử dùng bút tích học để phân

tích, phán đoán anh là người nội tâm, kỷ luật và có chút cá tính. Giờ gặp người

thật, thấy anh làm việc tập trung cao độ, tỉ mỉ từng chút một, quả nhiên trùng

khớp với nhận định “nội tâm, kỷ luật”.

Còn cái liếc mắt vừa rồi dành cho Lý Chấn Lương, chứng tỏ nhận định “có cá

tính” cũng không sai chút nào.

Khoảnh khắc này như thể thời gian chồng chéo lên nhau, cái tên trong hồ sơ

và con người bằng xương bằng thịt khớp lại làm một. cảm giác rất thú vị.

Bắt gặp ánh mắt của Khương Lăng, Ứng Tùng Mậu bỗng lên tiếng:

“Mực nước thấm vào ổ khóa khi va chạm đã tạo thành hoa văn độc đáo, trùng

khớp hoàn toàn với hình thái kết tinh mực trên cổ tay áo len. Có thể xác nhận:

Chiếc áo len này đã dính mực khi tiếp xúc với chiếc chìa khóa đó”

Lý Chấn Lương hưng phấn vung tay: “Tuyệt quá! Thằng nhãi Tiền Đại Vinh cứ

leo lẻo chối là Lương Thất Xảo đưa chìa khóa cho nó, giờ xem nó còn cãi vào

đâu”

Khương Lăng mỉm cười: “Cảm ơn anh”

Ứng Tùng Mậu cảm thấy ánh mắt của Khương Lăng có chút kỳ lạ.

Tuy phần lớn thời gian anh đều ru rú trong phòng thí nghiệm, nhưng vì có cô

em gái bị câm điếc nên trực giác của anh về sự yêu ghét của con người rất

nhạy bén.

Cô gái này rõ ràng mới chỉ ngoài hai mươi, anh chưa từng gặp bao giờ, vậy mà

ánh mắt cô nhìn anh lại như thể cố nhân hội ngộ.

Cố nhân ư? Sao có thể chứ.

Ứng Tùng Mậu gạt suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, tiếp tục kiểm tra giày của Tiền

Đại Vinh, trợ lý bên cạnh lại cắm cúi ghi chép.

Nắng dần tràn vào phòng vật chứng, kéo dài bóng của hai người trên sàn.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Khương Lăng không hề cảm thấy nhàm

chán. Cô đã quen với việc một mình phân loại tài liệu trong phòng hồ sơ,

không đấu đá, không thị phi, sự tĩnh lặng này mang lại cảm giác bình yên đến

lạ.

Lý Chấn Lương đứng bên cạnh ngáp một cái rõ to.

Khương Lăng liếc xéo anh.

Lý Chấn Lương thấy thần thái của cô lúc này sao mà giống Ứng Tùng Mậu thế,

không nhịn được bật cười, chỉ tay vào cô: “Em, em”

“Xong rồi” Một bản báo cáo được đưa ra trước mặt Lý Chấn Lương.

Lý Chấn Lương quên bẵng định nói gì, hớn hở nhận lấy báo cáo từ tay Ứng

Tùng Mậu, lật ngay trang cuối xem kết quả: “Cảm ơn cảnh sát Ứng, vật chứng

đầy đủ cả rồi, không sợ thằng Tiền Đại Vinh phản cung nữa”

Còn Khương Lăng thì chăm chú nhìn vào chữ ký ở cuối trang giấy.

Thư Sách

Ừm, Ứng Tùng Mậu, đã lâu không gặp.

Tại Tòa án dành cho trẻ vị thành niên, không khí căng thẳng và trang nghiêm

bao trùm.

Trên bức tường trắng sơn dòng khẩu hiệu: “Giáo dục, Cảm hóa, Cứu rỗi”. Cảnh

sát tư pháp đeo huy hiệu “Tư pháp vị thành niên”. Ghế ngồi của Tiền Đại Vinh

được bọc vải nhung mềm để phòng ngừa bị cáo tự làm đau mình.

Ứng Tùng Mậu đứng ở bục nhân chứng, trình bày các bức ảnh vật chứng trước

tòa.

“Vết mực trên cổ tay áo len trùng khớp với loại mực trên bàn học của Lương

Cửu Thiện và vết mực trong ổ khóa chìa khóa”

“Rêu xanh dính dưới đế giày trùng khớp với loại rêu dưới bậc thềm nhà số 13.”

“Dấu giày trong nhà họ Lương được giám định là của Tiền Đại Vinh. Dựa vào

vết hằn, mũi chân ấn mạnh, gót chân nhẹ, chứng tỏ bị cáo đã đi nhón chân để

lén lút tiếp cận”

..

10-rang-sang-tai-don-cong-anhtml]

Luật sư bào chữa đưa ra bằng chứng là cuốn sách Sinh lý vệ sinh bị xé nát của

Tiền Đại Vinh, lập luận rằng bị cáo mắc chứng rối loạn nhận thức giới tính.

Công tố viên phản bác bằng loạt ảnh do cảnh sát cung cấp: hộp bút khắc số,

dây buộc tóc, cuốn sổ tay ghi chép đồi trụy, hộp sắt đựng đồ lót nữ. tất cả

đều tìm thấy trong ngăn bàn của Tiền Đại Vinh, chứng minh hành vi có tính

toán và lệch lạc kéo dài.

Nhân chứng là bạn học của Tiền Đại Vinh khai: “Tiền Đại Vinh nhiều lần quấy

rối Lương Thất Xảo. Sau khi bị giáo viên phê bình, cậu ta chuyển sang bắt nạt

Lương Cửu Thiện. Cậu ta còn dẫm nát cuốn sách Sinh lý vệ sinh và nói mấy

thứ đó không thú vị bằng cuốn sổ tay tự viết”

Hai bên tranh luận kịch liệt.

Càng nhiều bằng chứng được đưa ra, sắc mặt vị luật sư càng khó coi. Ông ta

cứ ngỡ bào chữa cho một đứa trẻ 15 tuổi là chuyện dễ như trở bàn tay, không

ngờ phía cảnh sát và công tố viên lại chuẩn bị hồ sơ kín kẽ đến thế.

Cuối cùng, thẩm phán tuyên án, giọng nói đanh thép vang lên:

“Qua quá trình thẩm tra, xác định bị cáo Tiền Đại Vinh (15 tuổi) vào đêm ngày

13 tháng 11 năm 1993 đã xâm nhập trái phép vào nơi ở của Lương Thất Xảo

và thực hiện hành vi đe dọa bằng vũ lực, cấu thành tội Hiếp dâm (chưa đạt).

Xét thấy bị cáo là trẻ vị thành niên, trong quá trình trưởng thành chịu sự bạo

hành lạnh từ gia đình, cần có sự can thiệp tâm lý, nên xem xét giảm nhẹ hình

phạt.

Tuyên án:

* Phạt Tiền Đại Vinh 02 năm cải tạo tại Trường giáo dưỡng (tính từ ngày tạm

giam).

* Người giám hộ hợp pháp là Tiền Kiến Thiết, Triệu Diễm Hồng phải bồi thường

chi phí y tế và tổn thất tinh thần cho Lương Thất Xảo tổng cộng 3.800 Nhân

dân tệ.

* Kiến nghị đơn vị chủ quản của Tiền Kiến Thiết (Nhà máy dệt Yến Thành) có

hình thức kỷ luật hành chính nghiêm khắc về vấn đề lối sống”

Tiền Đại Vinh ngồi ở ghế bị cáo, ánh mắt tràn ngập oán hận. Hắn đột ngột kéo

cổ áo xuống, để lộ vết sẹo dài ở xương quai xanh, gào lên với thẩm phán:

“Bố tôi chơi gái ở nhà kho và nhốt tôi ở ngoài cửa! Những âm thanh đó.

những tiếng rên rỉ đó đêm nào cũng vang lên trong đầu tôi! Lúc ấy tôi mới có 5

tuổi!”

“Bố tôi làm được, tại sao tôi lại không thể?!”

“Tôi mới 15 tuổi, tôi chỉ muốn thử xem cảm giác đó thế nào thôi, tại sao lại

không được?”

Cả phòng xử án ồ lên kinh hoàng.

Triệu Diễm Hồng ngồi ở hàng ghế dự khán, cả người run bần bật. Chiếc đồng

hồ vỡ nát trên tay cứa vào cổ tay bà ta khiến máu chảy ròng ròng, nhưng bà

ta dường như không còn biết đau là gì.

Tiền Kiến Thiết ngồi chết lặng trên ghế, ngẩn ngơ nhìn đứa con trai đang gào

thét.

Năm tuổi. Lúc ấy con trai ông ta còn trắng trẻo mập mạp, ông ta chưa lên

chức phó giám đốc, thường xuyên tha lôi con đi khắp nơi. Lúc ấy ông ta ở nhà

kho với ai? Ông ta đã quên sạch rồi.

Ông ta nhớ mang máng đã để con chơi ngoài cửa ngách nhà kho, mà quên mất

bên ngoài chất đầy những thùng gỗ cũ chưa kịp dọn. Cạnh thùng gỗ sắc nhọn

đã cứa vào người con trai. Lúc ấy nó khóc thét lên, máu chảy đầm đìa, nhưng

ông ta đang bận “vui vẻ” nên chẳng hề nghe thấy.

Sau đó ông ta cũng hối hận, mua rất nhiều đồ chơi để dỗ dành con. Không

ngờ. nó lại ghi hận đến tận bây giờ.

Cho đến khi phiên tòa kết thúc, Tiền Kiến Thiết vẫn như kẻ mất hồn, quá khứ

ùa về khiến ông ta đau đớn đến nghẹt thở. Chỉ đến khi Triệu Diễm Hồng lao

vào cào cấu mặt ông ta, cơn đau mới kéo ông ta về thực tại.

“Đồ súc sinh! Ông là đồ súc sinh!” Triệu Diễm Hồng gào lên khản đặc. “Con trai

bị tống vào trường giáo dưỡng 2 năm rồi! Hai năm đấy! Tương lai của nó bị ông

hủy hoại hết rồi!”

Trong mắt Tiền Kiến Thiết hiện lên sự hoảng loạn và ân hận tột cùng: “Tôi. tôi

cũng đâu ngờ lại ra nông nỗi này”

Triệu Diễm Hồng quay đầu lại, thấy chị em Lương Thất Xảo đang đứng dậy ra

về. Bà ta lao tới, quỳ sụp dưới chân Lương Thất Xảo, nước mắt nước mũi tèm

lem:

“Thất Xảo, Lương Thất Xảo! Tại sao cháu không chịu viết đơn bãi nại? Cô sẽ

bồi thường, cô cho cháu rất nhiều tiền, cô có thể đưa chị em cháu ra nước

ngoài, tại sao cháu không chịu tha thứ? Cô van cháu, cô lạy cháu, cháu nói với

thẩm phán là cháu và thằng Vinh yêu đương tự nguyện đi, được không?”

Lương Thất Xảo mím môi không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang khóc

lóc thảm thiết vì con.

Lương Cửu Thiện chắn trước mặt chị: “Nó bị trừng phạt là đúng tội, đáng đời!”

Lương Thất Xảo nắm chặt tay em trai, nói từng chữ rõ ràng: “Cháu, không

bãi nại”

Mắt Triệu Diễm Hồng đỏ ngầu, bà ta như phát điên: “Là lỗi của mày! Là mày cố

ý! Tao biết rồi, chúng mày không tin thằng Vinh sẽ sửa đổi nên chúng mày gài

bẫy nó, đúng không?”

Khóe miệng Lương Thất Xảo nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

Dù cho cô có cố ý, thì đã sao?

Chìa khóa để ở đó, không ai bắt hắn trộm.

Cửa nhà ở đó, không ai ép hắn đột nhập trái phép.

Cô ở đó, không ai bắt hắn lao vào cưỡng bức.

Cảnh sát Khương đã nói, tất cả chỉ là một bài kiểm tra dành cho Tiền Đại Vinh.

Chỉ tiếc, hắn đã trượt bài kiểm tra nhân tính này một cách thảm hại.

Lương Thất Xảo không thèm để ý đến người đàn bà điên loạn kia nữa, cô cùng

Lương Cửu Thiện bước ra khỏi tòa án.

Khương Lăng vẫn luôn đứng đợi ở bên ngoài.

Thấy hai chị em đi ra, cô chậm rãi đứng dậy khỏi ghế đá.

Trong mắt hai chị em lấp lánh những giọt nước mắt của sự cảm kích và vui

sướng.

Lương Thất Xảo đứng thẳng lưng, như trút bỏ được tảng đá ngàn cân đè nặng

bấy lâu: “Cảnh sát Khương, hắn bị nhốt vào trường giáo dưỡng rồi. Em làm

được rồi!”

Lương Cửu Thiện cười tít mắt, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, mang theo vẻ

thần thái phi dương đúng lứa tuổi thiếu niên: “Cảm ơn chị, chị Lăng”

Gọi xong tiếng “Chị Lăng”, cậu rụt rè hỏi lại: “Em gọi chị là chị Lăng, được

không ạ?”

Nói đoạn, cậu chớp chớp mắt, đôi mắt đẹp đẽ không còn chút u ám nào, chỉ

còn sự trong trẻo và thân thiết. Chỉ có bàn tay phải vô thức mân mê chiếc cúc

áo thứ hai là tố cáo sự hồi hộp trong lòng cậu.

Khương Lăng nhìn chàng thiếu niên trước mặt – người hoàn toàn khác xa với

gã tù nhân u uất trong ký ức, cô mỉm cười dịu dàng:

“Được chứ”

Lương Cửu Thiện, từ nay em sẽ không bao giờ phải nhúng tay vào máu, không

bao giờ phải dựa lưng vào tường nhà giam lẩm bẩm một mình, không bao giờ

phải sám hối trong tuyệt vọng và cầu xin được sống lại một đời nữa.

Hy vọng em sau này thuận buồm xuôi gió, bước đi trên con đường ngập tràn

ánh sáng và hạnh phúc.

Vụ án Tiền Đại Vinh cuối cùng cũng hạ màn, nhưng dư âm của nó vẫn còn rất

lớn.

Vì liên quan đến tội phạm tình dục vị thành niên, Cục Công an Thành phố

Yến Thành cực kỳ coi trọng vụ án này. Việc cử trưởng phòng vật chứng Ứng

Tùng Mậu trực tiếp ra tòa làm chứng đã cho thấy điều đó. Tòa án cũng lập ra

Tòa chuyên trách vị thành niên thí điểm, thu hút nhiều đồng nghiệp từ các

thành phố khác trong tỉnh đến quan sát học tập.

Phóng viên nghe tin tìm đến nườm nượp. Tờ báo chiều của địa phương đăng

ngay trang nhất bài viết: “Từ vụ án học đường ác tính đến hồi chuông cảnh

tỉnh cho giáo dục – Nỗi đau từ sự thiếu hụt giám hộ gia đình sau lưng tội

phạm tình dục vị thành niên”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.