Không ngờ phản ứng của Trần An Bình lại dữ dội đến thế. Đôi mắt hắn đỏ ngầu
như máu, nhìn mà rợn người.
Khương Lăng đã đúng. Khi niềm tin sụp đổ, con người hiền lành nhất cũng có
thể trở thành ác quỷ. May mắn là hắn phát hiện sự thật sớm, chứ nếu để đến
khi nuôi con kẻ khác khôn lớn mới biết, chắc chắn Trần An Bình sẽ điên loạn
thật sự.
Bất ngờ, Trần An Bình vùng khỏi tay Lý Chấn Lương, lao như tên bắn vào kho
hàng.
Thấy hắn, Hà Mỹ Na mắt sáng rực lên, thói quen sai khiến trỗi dậy: “An Bình!
Bọn chúng đánh em! Anh đánh chết chúng nó cho em!”
Nhưng đáp lại cô ta là tiếng gầm của một con thú bị thương:
“TẠI SAO? TẠI SAO HẢ?”
Tiếng gầm rung chuyển cả kho hàng, khiến ai nấy đều tê dại. Hà Mỹ Na hoảng
hốt trong giây lát rồi lại tức tối hét lại:
“Anh điên à? Không thấy tôi bị đánh sao mà còn đứng đó rống?”
Trần An Bình đấm thùm thụp vào ngực mình. Nỗi uất ức dồn nén bao năm
giờ đây trào ra như lũ vỡ đê, nghẹn ứ cổ họng.
“TAO LÀ AI? NÓI CHO TAO BIẾT, TAO LÀ AI?” Nước bọt hắn bắn tung tóe vào
mặt Hà Mỹ Na. Lần đầu tiên trong đời, cô ả cảm thấy sợ hãi trước gã đàn ông
vốn hiền như đất này.
Đồ Anh thấy tình hình không ổn, vội túm tai Vương Chí Vinh lôi xềnh xệch ra
ngoài. Kho hàng chỉ còn lại Trần An Bình và Hà Mỹ Na đối mặt.
Lý Chấn Lương định lao vào can thiệp, nhưng Khương Lăng giữ lại, bình thản
nói: “Cứ để hắn hỏi. Hắn sẽ không giếc người đâu”
Bên trong, Hà Mỹ Na lùi lại trong sợ hãi, hét lên thất thanh. Tiếng hét càng
kích thích sự điên cuồng của Trần An Bình. Hắn lao tới, túm chặt hai vai cô ta
lắc mạnh:
“Nói đi! Tao là ai? Tao rốt cuộc là ai?”
Khương Lăng cầm chiếc loa cầm tay, hướng vào kho hàng nói vọng vào:
“Hà Mỹ Na, trả lời câu hỏi của anh ta”
Hà Mỹ Na run rẩy: “Anh. anh là Trần An Bình”
“Không! Không phải!” Trần An Bình gào lên. “Trong mắt cô, tôi chỉ là đồ vô
dụng, là thằng ngu để cô tùy ý sai bảo!”
“Không phải. Anh là anh trai em. là người cõng em đi học, làm bài tập cùng
em” Hà Mỹ Na bật khóc vì sợ hãi.
“Anh trai? Nếu là anh trai, tại sao cô lừa tôi?” Hắn gầm lên. “Tôi muốn có con
của chính mình! Sao cô dám dùng đứa con hoang đó lừa tôi?”
Hà Mỹ Na đau đớn ôm bụng, không thể đứng vững, đành xuống nước van xin:
“Em bị Vương Chí Vinh lừa. Hắn không chịu cưới. Em chỉ còn cách tìm người
giúp đỡ. Anh là anh trai em, anh phải giúp em chứ. Em xin lỗi, An Bình, em xin
lỗi, tha cho em đi”
Lần đầu tiên trong đời nghe được lời xin lỗi từ Hà Mỹ Na, Trần An Bình sững
sờ.
Hóa ra, khi hắn cố gắng làm hài lòng cả thế giới, hắn chỉ nhận lại sự khinh bỉ.
Nhưng khi hắn trở nên hung dữ, cả thế giới bỗng trở nên dịu dàng đến lạ.
Hắn buông Hà Mỹ Na ra, ngồi bệt xuống đất, ngửa mặt lên trần nhà cười ha hả.
Tiếng cười chua xót vang vọng khắp không gian.
49-con-thinh-no-cua-con-lac-da-vo-kich-ha-manhtml]
Hóa ra, hắn không cần phải sống hèn nhát như vậy.
Tại đồn công an.
Vụ ẩu đả ở trung tâm thương mại quá ầm ĩ nên cảnh sát đã can thiệp. Cả bốn
người đều được đưa về đồn. Triệu Hồng Hà và chồng hớt hải chạy đến bảo
lãnh.
Vừa bước vào đại sảnh, thấy Trần An Bình, Triệu Hồng Hà lao tới định giáng
cho một cái tát: “Tao đánh chết”
Nhưng lần này, cái tát rơi vào hư không. Trần An Bình đã tránh được. Hắn
trừng mắt nhìn mụ, ánh mắt rực lửa giận dữ khiến mụ chùn bước.
“Đến đồn công an còn dám đánh người? Triệu Hồng Hà, bà liệu hồn!” Lý Chấn
Lương đập bàn quát.
Triệu Hồng Hà nhận ra Lý Chấn Lương và hai đồng nghiệp là những người hôm
nọ lôi Trần An Bình đi uống rượu. Mụ hoảng hốt. Hóa ra “chống lưng” cho
thằng con nuôi phản trắc này là cảnh sát!
Mụ ngồi bệt xuống sàn, giở bài khóc lóc quen thuộc:
“Trời ơi là trời! Tôi số khổ quá! Nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà! Cha mẹ nó
vứt bỏ nó, tôi cưu mang nó ăn học, giờ nó quay lại cắn tôi! Ngay cả em gái nó
cũng dám đánh! Tôi sống sao nổi đây!”
Tiếng khóc thé thé chói tai như khoan vào óc.
Đồ Anh ngồi bên cạnh cười khẩy: “Đúng là mẹ nào con nấy. Mặt dày như nhau.
Đã làm chuyện thất đức còn già mồm!”
Triệu Hồng Hà im bặt, ngẩng lên lườm Đồ Anh: “Bà không giữ được chồng thì
trách ai? Loại đàn bà như bà chó nó thèm lấy!”
Vương Chí Vinh đang quỳ rạp dưới chân vợ, vội vàng lên tiếng nịnh nọt:
“Đừng nói bậy! Vợ tôi là tốt nhất! Tôi bị con hồ ly tinh Hà Mỹ Na quyến rũ đấy
chứ!”
Hà Mỹ Na nghe vậy như sét đánh ngang tai, run rẩy chỉ tay vào mặt gã nhân
tình:
Thư Sách
“Anh. anh nói dối! Anh bảo anh chán con mụ vợ già, anh chỉ yêu em, chờ bố
vợ về hưu sẽ cưới em. Anh lừa tôi!”
Bốp!
Đồ Anh tát lệch mặt Vương Chí Vinh:
“Thằng khốn nạn ăn bám! Còn dám mơ tưởng à? Ly hôn! Bà cho mày về cái
máng lợn, chỉ còn cái quần đùi mà cút xéo!”
Vương Chí Vinh sợ mất mật, quỳ xuống ôm chân vợ khóc lóc thảm thiết. Hắn
biết rõ quyền lực của gia đình vợ. Mất Đồ Anh, hắn mất tất cả.
Hắn quay sang Hà Mỹ Na, tát cô ta một cái trời giáng để chứng minh lòng
trung thành:
“Con tiện nhân! Mày hại tao! Tao không liên quan gì đến mày hết!”
Cả đại sảnh im lặng theo dõi màn kịch bi hài.
Hà Mỹ Na đứng đó, mặt sưng vù, tái nhợt như xác chết. Vương Chí Vinh thì
như con chó vẫy đuôi xin tha.
Tất cả đều thảm hại.
Trần An Bình nhìn cảnh tượng đó, lòng dâng lên sự ghê tởm tột cùng. Những
kẻ mà hắn từng cung phụng, từng tôn thờ, hóa ra lại rẻ rúng đến thế.
Hắn đã tự do rồi.