Nếu có thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ thì chắc chắn sẽ cứu được rất nhiều
người!
Câu hỏi của Lý Chấn Lương cắt ngang dòng suy nghĩ của Khương Lăng:
“’Không hoàn toàn là vậy’ có ý gì?”
Khương Lăng đáp:
“Lần theo manh mối từ Trần Mộ, có thể chúng ta sẽ tìm ra thêm nhiều đối
tượng liên quan đến ma túy. Nhưng việc cấp bách trước mắt là phải tìm hiểu
nguyên nhân thực sự khiến Ứng Ngọc Hoa tự sát và giúp cô ấy gỡ bỏ khúc
mắc”
Lưu Hạo Nhiên ngồi bên cạnh nghe như vịt nghe sấm, vội chen ngang:
“Này, hai người đang nói cái gì thế? Ứng Ngọc Hoa tự sát? Trần Mộ dính ma
túy? Tôi chẳng hiểu gì cả”
Khương Lăng ra hiệu cho Lý Chấn Lương giải thích.
Trình độ kể chuyện của Lý Chấn Lương ngày càng lên tay. Anh kể lại từ lúc hai
người gặp Viên Nghị ở Cục thành phố cho đến khi tên nhóc áo đen bị tóm gọn,
diễn biến ly kỳ, sống động như thật. Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ nghe mà há hốc
mồm.
Nghe xong, cả hai tranh nhau hỏi.
Lưu Hạo Nhiên tò mò:
“Em gái Đội trưởng Ứng là người thế nào?”
Lý Chấn Lương cân nhắc từ ngữ rồi đáp:
“Ừm, một cô bé câm điếc, xinh xắn lắm, nhưng nhìn có vẻ hơi ngơ ngác”
Lưu Hạo Nhiên càng thắc mắc:
“Đội trưởng Ứng thông minh như vậy, đang học thạc sĩ tại chức, trình độ giám
định vật chứng xếp hàng đầu hệ thống công an tỉnh. Anh ấy giỏi thế sao em
gái lại ngơ ngác được?”
Lý Chấn Lương lườm:
“Có thể do tinh thần chưa hồi phục thôi. Cô bé không chịu giao tiếp với ai, mẹ
mang canh gan lợn tiết lợn thơm phức đến cũng không ăn, cả người cứ thẫn
thờ”
Lưu Hạo Nhiên “à” lên một tiếng:
“Cắt cổ tay tự sát không sợ đau à? Rốt cuộc gặp chuyện gì mà phải tìm đến
cái chết chứ?”
Lưu Hạo Nhiên là chàng trai lạc quan, lớn lên trong một gia đình hạnh phúc,
được cha mẹ tôn trọng mọi quyết định. Anh muốn làm cảnh sát, cha mẹ ủng
hộ vô điều kiện. Giờ gần 30 tuổi chưa kết hôn, họ cũng không thúc giục. Chính
vì cuộc sống êm đềm, anh không thể hiểu và không đồng tình với hành vi tự
hủy hoại bản thân của Ứng Ngọc Hoa:
“Mẹ tôi dạy rồi, trừ chuyện sinh tử ra thì chẳng có gì là to tát cả, sao phải nghĩ
quẩn thế không biết”
Chu Vĩ vỗ vai Lưu Hạo Nhiên:
“Có thể cô bé gặp khó khăn, tính lại hướng nội, lại bị câm điếc nên không thể
chia sẻ như người thường, nhất thời chui vào ngõ cụt thôi”
Lý Chấn Lương gật đầu lia lịa:
“Đúng đấy, Đại Vĩ suy nghĩ thấu đáo, biết cảm thông. Chứ cái thằng Hạo Nhiên
này sống sướng quen rồi, thiếu khả năng đồng cảm”
Ở cạnh Khương Lăng lâu ngày, nhóm Lý Chấn Lương thỉnh thoảng cũng dùng
vài thuật ngữ tâm lý học. Từ “đồng cảm” vào những năm 90 vẫn còn khá mới
mẻ.
Lưu Hạo Nhiên thấy oan ức:
“Tôi mà thiếu đồng cảm à? Tôi là người dễ mủi lòng nhất đấy, thấy ai khóc
cũng buồn lây, thấy ai cười là vui theo ngay”
Khương Lăng giơ tay cắt ngang: “Đừng lạc đề”
Lý Chấn Lương vội quay lại chủ đề chính:
“Thực ra tôi vẫn thắc mắc chuyện hôm nay. Sao cô liếc mắt cái là biết tên
nhóc áo đen cầm hoa ở hành lang có vấn đề? Sao dám khẳng định hắn đến
thăm Ứng Ngọc Hoa?”
Câu hỏi này đúng trọng tâm. Khương Lăng trầm ngâm định trả lời thì điện
thoại reo.
Đầu dây bên kia là giọng nói đầy phấn khích của Viên Nghị:
“Tiểu Khương, cô đúng là thần thánh! Kết quả xét nghiệm nước tiểu của tên
nhóc đó dương tính rồi”
Tiếng trong điện thoại khá lớn, Lý Chấn Lương nghe rõ mồn một, lập tức vung
tay đắc ý:
“Thấy chưa? Tôi đã bảo phán đoán của Tiểu Khương chuẩn không cần chỉnh
mà!”
Khương Lăng đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. Lý Chấn Lương vội lấy tay
che miệng, làm động tác kéo khóa, ý bảo mình sẽ chỉ nghe chứ không nói.
Khương Lăng hỏi tiếp: “Thông tin cá nhân của hắn thế nào?”
Viên Nghị đáp:
“Hắn tên Trần Mộ, 24 tuổi, thợ sửa điện. Trước đây làm ở bộ phận bảo trì Nhà
máy Hóa chất, sau tách ra làm riêng, nhận sửa chữa đồ điện lặt vặt cho hàng
xóm”
Khương Lăng hỏi sâu hơn: “Còn cha mẹ hắn?”
“Bố hắn tên Trần Chí Cương, kỹ sư Nhà máy Hóa chất. Mẹ hắn trước cũng là
công nhân nhà máy, giờ nghỉ việc ở nhà làm nội trợ”
Mọi thông tin đều khớp với hồ sơ.
Khương Lăng hỏi: “Anh tra khảo ra được mấy thông tin này à?”
Viên Nghị hừ một tiếng:
“Thằng nhóc đó kín miệng như bưng, chẳng chịu khai nửa lời. Chúng tôi lục
người tìm được chứng minh thư, nhờ bên hộ tịch và khu phố xác minh mới nắm
được lai lịch hắn”
Điều Khương Lăng quan tâm nhất là mối quan hệ giữa Trần Mộ và Ứng Ngọc
Hoa:
“Hỏi được tại sao hắn đến bệnh viện chưa?”
Viên Nghị nói:
“Hắn bảo tâm trạng không tốt thì hay đến bệnh viện ngồi, mùi thuốc sát
trùng làm hắn thấy sạch sẽ, dễ chịu. Hắn còn bảo nhìn thấy đủ loại bệnh nhân
ở khu nội trú giúp hắn thấy nỗi đau của mình chẳng là gì”
Đúng là dẻo mỏ, thảo nào lừa được con gái nhà lành.
Khương Lăng hỏi: “Hắn có thừa nhận quen Ứng Ngọc Hoa không?”
“Hắn bảo không quen”
Khương Lăng cười lạnh:
“Đừng nghe hắn nói láo. Hai người họ chắc chắn có quen biết, hơn nữa quan
hệ còn không tầm thường”
Viên Nghị tò mò: “Sao cô khẳng định thế?”
Khương Lăng phân tích:
“Chỗ hắn ngồi cách phòng 303 khoảng 10 mét, ngẩng đầu lên là thấy ngay cửa
phòng. Hắn ôm đầu ngồi bất động ở đó, ngay cả khi chúng ta nói chuyện ồn ào
hay tôi đi đến gần, hắn cũng không ngẩng lên. Điều này rất đáng ngờ”
Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ dỏng tai nghe cuộc đối thoại.
Khương Lăng tiếp tục:
“Con gái ở độ tuổi Ngọc Hoa rất dễ vì tình mà quẫn trí, nên tôi đặc biệt cảnh
giác với bất kỳ người đàn ông nào xuất hiện quanh cô bé”
Viên Nghị không thể không thán phục sự nhạy bén của Khương Lăng. Ngay cả
người anh trai như Ứng Tùng Mậu còn chưa nghĩ đến nguyên nhân “vì tình”,
vậy mà Khương Lăng đã bắt đầu sàng lọc các đối tượng khả nghi.
Viên Nghị không ngắt lời. Dù ở bệnh viện không thiếu người nhà bệnh nhân lo
lắng ngồi thẫn thờ, nhưng giữ sự cảnh giác cao độ là điều cần thiết.
Khương Lăng ra hiệu cho Chu Vĩ ghi chép lại lời cô nói.
“Khi đến gần hắn, tôi ngửi thấy mùi caramel hạnh nhân gắt nồng. Đó là mùi
đặc trưng của ma túy tổng hợp nhóm Amphetamine. Vì thế tôi dừng lại quan
sát. Khi hắn ngẩng đầu nhìn tôi, tôi xác nhận mùi đó phát ra từ người hắn”
Nghe đến đây, Viên Nghị thốt lên:
“Mũi cô thính quá vậy! Mà khoan, cô mới ra trường đi làm chưa lâu, chắc ít tiếp
xúc với án ma túy, sao phân biệt được mùi ma túy?”
Câu hỏi này làm khó Khương Lăng. Cô không thể nói mình từng làm quản lý hồ
sơ trong tù, tiếp xúc với vô số con nghiện nên nhớ mùi được.
Cô đành bịa:
60-cuon-nhat-kyhtml]
“Hồi đi học, Đội Cảnh sát Hình sự tỉnh có về trường tuyên truyền phòng chống
ma túy, tôi được tiếp xúc qua vài loại mẫu vật nên”
Viên Nghị lại thốt lên một tiếng “À”, thầm nghĩ người ưu tú đúng là khác bọt,
mới tiếp xúc một lần đã nhớ kỹ mùi vị. Nhân tài thế này nên điều sang đội
phòng chống ma túy mới đúng. Nhưng nghĩ đến sự nguy hiểm của nghề đó,
anh lập tức dập tắt ý định:
“Đồng chí Tiểu Khương, cô lợi hại thật, chỉ ngửi thôi đã phát hiện ra ma túy.
Tên Trần Mộ này đúng là đen đủi khi gặp phải cô”
Khương Lăng lắc đầu: “Không, là hắn may mắn mới gặp tôi”
Nếu không gặp Khương Lăng, hắn sẽ bị bắt vào tháng 8 năm nay, từ đó trượt
dài không lối thoát, hại đời bạn gái, hại cả cha mình, và cuối cùng gián tiếp
khiến Ứng Tùng Mậu hy sinh khi làm nhiệm vụ.
Giờ đã tóm được hắn, Khương Lăng quyết không để hắn tiếp tục hủy hoại Ứng
Ngọc Hoa hay kéo cha hắn xuống bùn nữa.
Viên Nghị đồng tình với quan điểm của Khương Lăng:
“Cũng phải, loại chuyện này phát hiện càng sớm càng tốt”
Dừng một chút, Viên Nghị lại thắc mắc:
“Cô ngửi thấy mùi lạ thì chỉ chứng minh hắn nghiện ma túy thôi, đâu chứng
minh được hắn quen Ngọc Hoa. Sao cô dám chắc quan hệ của họ không tầm
thường?”
Khương Lăng đáp: “Thì tôi lừa hắn một chút chứ sao”
Viên Nghị nhớ lại lúc Khương Lăng hỏi Trần Mộ: Anh đến thăm Ứng Ngọc Hoa
à?
Khương Lăng giải thích:
“Phản ứng lúc đó của hắn rất đáng ngờ: cơ bắp căng cứng, ánh mắt dại đi. Đó
là phản ứng đông cứng – loại phản ứng chỉ xuất hiện khi con người gặp nguy
hiểm hoặc bị đe dọa”
Viên Nghị đập bàn cái bốp qua điện thoại, giọng đầy giận dữ:
“Thằng này kín miệng thật! Rõ ràng quen biết Ngọc Hoa mà chối bay chối
biến. Đáng ghét! Chắc chắn không phải loại tốt lành gì”
Chu Vĩ cắm cúi ghi chép, còn Lưu Hạo Nhiên nhìn Khương Lăng bằng ánh mắt
ngưỡng mộ. Nếu cô không đang nghe điện thoại, chắc anh đã tuôn một tràng
nịnh nọt rồi.
Khương Lăng hỏi: “Anh định xử lý Trần Mộ thế nào?”
Viên Nghị giờ hận Trần Mộ đến nghiến răng. Anh hơn Ứng Tùng Mậu vài tuổi,
hồi nhỏ chơi cùng nhau trong khu tập thể, Ngọc Hoa lúc nào cũng ngoan
ngoãn đứng nhìn. Với anh, cô bé cũng như em gái ruột. Giờ nghe tin Ngọc Hoa
dính líu đến một con nghiện, anh làm sao không giận sôi máu?
Viên Nghị nghiến răng:
“Không tìm thấy ma túy trên người hắn, lại vi phạm lần đầu, thường chỉ tạm giữ
vài ngày rồi giao cho cộng đồng quản lý cai nghiện”
Khương Lăng lạnh lùng nói:
“Đừng. Cai nghiện tại cộng đồng vô dụng với hắn đâu. Đưa thẳng vào trại cai
nghiện bắt buộc đi”
Nhớ lại ánh mắt đau khổ và hối hận tột cùng của Trần Mộ khi bị bắt, Khương
Lăng cảm thấy ngột ngạt. Hắn chối không quen Ngọc Hoa, nhưng ánh mắt hắn
lại hướng về cánh cửa phòng 303 đầy day dứt. Trước ánh mắt thâm tình đầy bi
thương ấy, một cô gái yếu đuối như Ứng Ngọc Hoa làm sao chống đỡ nổi?
Viên Nghị không do dự đồng ý ngay:
“Được, nghe cô”
Cai nghiện tại cộng đồng vẫn có tự do, còn cai nghiện bắt buộc thì khác hẳn.
Nhân cơ hội này tách Trần Mộ và Ứng Ngọc Hoa ra, tránh để hắn làm hại cô
gái tốt.
Thư Sách
Khương Lăng như đọc được suy nghĩ của anh:
“Giữ hắn trong trại lâu một chút, đừng để hắn tiếp xúc với Ngọc Hoa”
Trong tù, Khương Lăng đã thấy những kẻ nghiện khi không lên cơn thì trông rất
bình thường, nhưng khi cơn nghiện ập đến thì chẳng khác gì dã thú. Thời gian
nghiện càng lâu, nhân tính càng ít, thú tính càng nhiều. Dây dưa với loại người
này, Ngọc Hoa làm sao có kết cục tốt? Lần này tự sát không thành, liệu có lần
sau?
Phải chăng vì mất đi em gái và biết nguyên nhân liên quan đến Trần Mộ nên
Ứng Tùng Mậu mới căm thù ma túy và dấn thân vào con đường đầy hiểm nguy
ấy?
Nghĩ đến số phận bi thảm của Ứng Tùng Mậu, tim Khương Lăng thắt lại.
Không được! Cô phải dốc toàn lực giúp Ứng Ngọc Hoa, thay đổi vận mệnh của
Ứng Tùng Mậu.