Lần Đầu Giao Nhiệm Vụ
Ngày hôm sau, Tần Đông Thăng đi trấn trên để trả xe ngựa.
“Ta cũng đi, tiện thể mang bức họa ta vẽ hai hôm trước đến thư cục”
Chủ tiệm thư cục không quen biết Tần Đông Thăng, nên Ninh Hòa phải tự mình
đi một chuyến.
Họ muốn ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại Tần Đông Thụy.
Điều này chắc chắn không được.
Đành phải dẫn theo cả Tiểu tử ấy.
Đến trấn, Tần Đông Thăng đi trả xe ngựa trước, sau đó mới cùng Ninh Hòa đến
thư cục.
“Chủ tiệm, ta đến giao việc”
Thấy Ninh Hòa, chủ tiệm cười đến nhăn cả mặt, “Mời đi theo ta”
Lúc này trong tiệm có quá nhiều người, muốn bàn chuyện chính sự vẫn nên lên
lầu hai.
Liễu Văn Hiên ngày nào cũng đến thư cục, chỉ muốn gặp lại người nữ tử khiến
hắn ngày đêm nhung nhớ.
“Chính là nam nhân kia!”
“Liễu huynh, đệ nghĩ huynh và cô nương kia thực sự hữu duyên vô phận, hay là
huynh đừng nhớ nhung nàng nữa?”
Liễu Văn Hiên lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, “Ta nhớ nhung nàng khi nào? Đệ
quản tốt cái miệng của mình đi, đừng làm hỏng danh tiếng của người ta”
“Giả vờ, huynh cứ tiếp tục giả vờ đi”
“Chúng ta cùng học bao nhiêu năm, ta còn không biết huynh là người thế nào
sao?”
“Huynh đã bao giờ để tâm đến một nữ tử như vậy chưa?”
Liễu Văn Hiên không nhanh không chậm nói, “Ta chỉ là ngưỡng mộ tài hoa của
cô nương này, không liên quan đến những chuyện khác”
“Không phải huynh nói nàng đã xuất giá rồi sao? Nếu đã như vậy, lời gì nên nói,
lời gì không nên nói, trong lòng huynh hẳn phải rõ”
Bạn bè hắn lắc đầu, tâm tư của hắn đã thể hiện rõ ràng như vậy, mà vẫn không
thừa nhận.
Rõ ràng là sợ làm hỏng danh tiếng của cô nương đó.
Liễu Văn Hiên trong lòng thất vọng, nếu như họ có thể gặp nhau sớm hơn, có
phải sẽ có khả năng hay không?
“Liễu huynh, đệ thấy thiên kim nhà Tăng sư gia rất tốt, người thiện lương, lại
còn một lòng hướng về huynh, quan trọng là sư gia có quan hệ rộng, sau này
cũng có thể giúp được huynh, hay là huynh thử cân nhắc Tăng tiểu thư đi?”
Học vấn của Liễu Văn Hiên không tồi, nhưng đáng tiếc gia cảnh lại không tốt.
Nếu có thể cưới một người có ích cho mình, tiền đồ sau này là không thể đong
đếm.
Thần sắc Liễu Văn Hiên nhạt đi, “Ta và Tăng tiểu thư trong sạch, sau này đừng
nói những lời như vậy nữa”
Biết tính tình bạn thân nói một là một, người kia đành phải im lặng.
Liễu Văn Hiên tận mắt thấy phía sau cô nương mình yêu thích có một nam
nhân đi theo, ánh mắt họ nhìn nhau, ngọt ngào và dịu dàng.
Tựa hồ không ai có thể chen chân vào được.
Hắn cảm thấy mình nên dứt lòng, nhưng không hiểu vì sao, hắn vẫn ở lại thư
cục.
Muốn nhìn nàng thêm một lần nữa.
Chỉ một lần thôi.
Trong phòng riêng trên lầu hai, chủ tiệm nhìn Huynh đệ hai người Tần Đông
Thăng, hỏi Ninh Hòa, “Vị này là?”
“Đây là tướng công của ta”
Dù sao họ cũng sắp thành thân, giới thiệu như vậy còn đỡ phiền phức hơn.
Khóe miệng Tần Đông Thăng mang theo nụ cười nhạt.
Đúng là nha đầu ngốc mà.
Công khai nói với người khác rằng mình là nam nhân của nàng, đây là tự tay
nàng chặt đi những cành đào của mình đó.
Trong lòng hắn không ngừng mềm nhũn.
Tần Đông Thăng đã cho Ninh Hòa cảm giác an toàn đầy đủ.
Và ngược lại, nàng cũng vậy.
Tuy chủ tiệm không lấy vẻ bề ngoài để đánh giá người khác, nhưng ông vẫn
cảm thấy sự kết hợp giữa một hán tử thô kệch và một giai nhân quả thực có
chút không hợp.
Giai nhân nên đi đôi với tài tử mới phải.
Vị Liễu công tử hay đến thư cục kia rất tốt.
Viết chữ đẹp, người lại thanh tú, nếu một thư sinh nho nhã như vậy mà nên
duyên cùng cô nương Ninh này, sau này tuyệt đối sẽ là giai thoại.
Đáng tiếc.
phac-dua-ve-nha/chuong-70.html]
Chủ tiệm tự cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng Tần Đông Thăng vẫn bắt
được sự tiếc nuối trong mắt đối phương.
Hắn sẽ không tự ti, hạ thấp bản thân.
Đã biết sự chênh lệch giữa mình và Tiểu Hòa Miêu, vậy thì hắn sẽ nỗ lực hơn,
cho nàng một cuộc sống sung túc.
Khiến nàng có được cuộc sống mà nàng mong muốn.
Chủ tiệm chẳng qua chỉ nghĩ học vấn của mình không xứng với Tiểu Hòa Miêu,
không sao, sau này hắn có thể đọc sách nhiều hơn để trau dồi bản thân.
Muốn hắn tự ti, từ đó từ bỏ Tiểu Hòa Miêu.
Mơ đi.
Cả đời này hắn sẽ không bao giờ rời xa nàng.
Trừ khi Tiểu Hòa Miêu không cần hắn nữa.
Tần Đông Thăng chưa bao giờ tự cho mình là một người cao thượng, vì cô
nương trong lòng cũng thích hắn, tại sao hắn phải làm ra vẻ khách sáo chứ?
“Chủ tiệm, người xem bức họa này thế nào?”
Ninh Hòa không có nhiều thời gian để vòng vo với chủ tiệm, nàng trực tiếp lấy
vật phẩm mang theo ra.
Chủ tiệm mí mắt giật giật, “Ninh cô nương, ít nhất nàng cũng phải dùng hộp để
đóng gói chứ, nếu lỡ bị hư hại thì chẳng phải rất đáng tiếc sao?”
Tuy chưa mở ra xem, nhưng chủ tiệm đã biết rõ thực lực của Ninh Hòa, bức
họa này chắc chắn không tầm thường.
Ông xót xa cầm cuộn tranh lên, “Ninh cô nương, lát nữa ta sẽ tặng nàng vài
chiếc hộp gỗ, đừng tùy tiện như thế nữa”
Ninh Hòa gật đầu, “Vậy xin đa tạ chủ tiệm”
“Ôi, chuyện lợi cả đôi bên thôi”
Cẩn thận mở cuộn tranh ra.
“Tuyệt diệu!”
“Thật là tuyệt diệu!”
“Ninh cô nương quả nhiên có tâm tư tinh xảo”
Chủ tiệm đã thấy qua rất nhiều bức họa, đa phần vẽ mai, lan, trúc, cúc, mẫu
đơn quốc sắc thiên hương, phong cảnh tự nhiên hùng vĩ, tranh mỹ nữ.
Phong cảnh điền viên, đây là lần đầu tiên ông thấy.
Người đọc sách thích phong nhã, họ đã rời xa điền viên quá lâu rồi.
“Chủ tiệm, nếu người thấy không vấn đề gì, thì bức họa này giao cho người”
“Được, bảo đảm bán được giá tốt”
Chủ tiệm rất tự tin.
Ninh cô nương này tuy không có danh tiếng hiển hách, nhưng nét vẽ của nàng
độc đáo, tự thành một trường phái riêng, chắc chắn sẽ có người thưởng thức.
Chủ tiệm thầm tính toán, bức họa này tuy không thể bán được hàng trăm, hàng
ngàn lượng bạc như những danh họa khác, nhưng vài chục lượng là chắc chắn
có.
Ông cũng có thể kiếm lời một chút.
“Chủ tiệm, vậy chúng ta xin cáo từ”
“Ninh cô nương, nếu bức họa bán được, ta nhờ người đưa tin cho nàng nhé?”
Ninh Hòa xua tay, “Không cần, đợi đến khi ta đến giao việc tiếp, người hãy
thanh toán tiền bạc cho ta là được”
“Được”
Chủ tiệm đưa họ ra đến cửa thư cục, “Ninh cô nương, các ngươi đi thong thả”
“Cáo từ”
Ninh Hòa không quá bận tâm đến việc kiếm được bao nhiêu bạc, nàng cần một
công việc để giếc thời gian.
Hơn nữa, nàng cũng không muốn quá nhiều người biết nơi nàng sinh sống.
Quá phiền phức.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Ninh Hòa hỏi.
“Trước đây nàng không muốn một chiếc nồi uyên ương sao, lúc ta đi Châu
Thành đã đặt rồi, bảo người ta làm gấp, bây giờ chúng ta đi lấy”
Hạt Dẻ Nhỏ
Những chuyện nàng từng nói, chàng đều ghi nhớ và thực hiện nghiêm túc, điều
này khiến Ninh Hòa cảm thấy ngọt ngào.
Nàng không thiếu bạc.
Cũng không ham công danh lợi lộc.
Chỉ muốn tìm một nam nhân biết lạnh biết nóng, bình dị bên nhau trọn đời.
Tần Đông Thăng chính là người đó!