“Rõ!”
Hứa chủ bạ nói xong liền đi ra ngoài, Thẩm Tranh nghe lời lão vừa nói, trong
lòng càng thêm khẳng định, người này bên trong và vẻ bề ngoài trông không
giống nhau, lòng dạ cũng “đen” lắm.
Chờ hai vị bổ khoái dạy dỗ xong mười cái còn lại, Lưu Bào Nha nằm dưới đất
như một con chó chết.
Thẩm Tranh và Hứa chủ bạ cũng bước vào trong.
Bổ khoái Triệu Hưu lại đá hắn một cái: “Đừng có giả chết, huynh đệ ta ra tay
có chừng mực, dậy trả lời, nếu không còn thứ cho ngươi nếm trải đấy!”
Lưu Bào Nha vừa nghe lời Triệu Hưu nào còn dám giả vờ nữa, trên người đau là
thật, nhưng người chưa ngất đi cũng là thật.
Hắn chỉ đành bò dậy, nước mắt nước mũi giàn dụa nhận lỗi với mấy người: “Đại
nhân, tiểu nhân thực sự biết lỗi rồi, là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn
mạo phạm huyện lệnh đại nhân, tiểu nhân sau này không bao giờ dám nữa”
Thẩm Tranh vừa nghe lời hắn liền biết hắn không hề thực tâm hối cải, hắn vẫn
chỉ hối hận vì người hắn chọc vào là nàng Thẩm Tranh.
Nếu là nữ tử khác, nếu không biết phản kháng như Mạn nương thì Lưu Bào
Nha chỉ càng thêm quá quắt.
Lưu Bào Nha thấy không ai để ý tới mình, lại định bò tới kéo vạt áo của Thẩm
Tranh, Hứa chủ bạ ném một cái liếc mắt sắc lẹm qua, hắn quả nhiên không
dám động đậy nữa.
Thẩm Tranh tiến lên một bước, nhìn Lưu Bào Nha dưới chân nói: “Người ngươi
cần xin lỗi, chưa bao giờ chỉ có mỗi một mình Thẩm Tranh ta”
Lưu Bào Nha đột nhiên ngẩng đầu lên, sau lưng hắn toát mồ hôi lạnh, hắn biết
rõ bình thường mình là cái đức hạnh gì, vốn tưởng họ đánh cũng đánh rồi
sẽ tha cho hắn.
Nhưng nghe ý của Thẩm Tranh thì có vẻ không định tha cho hắn, mà là muốn
tính cả nợ mới lẫn nợ cũ.
Những chuyện hắn làm nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng chòm xóm
láng giềng sợ hắn trả thù nên đều không báo quan.
Nhưng nếu thực sự đưa lên công đường mà nói thì tuy không đến mức chém
đầu, nhưng nửa đời sau của hắn sống thế nào thì e là không xong rồi.
Lúc này Lưu Bào Nha thực sự sợ hãi, hắn dập đầu lia lịa với Thẩm Tranh: “Đại
nhân, cầu xin ngài tha cho tiểu nhân, tiểu nhân nhất định sẽ hoàn trả đầy đủ
những tài vật đã trộm!”
“Tài vật?”
Thẩm Tranh cười nhạt một tiếng, so với những nhục nhã mà các cô nương kia
phải chịu thì tài vật đáng giá bao nhiêu.
Nàng thấy Lưu Bào Nha đã hoàn toàn hết thuốc chữa, đành phải quay người
rời đi.
Trước khi đi nàng quay đầu nhìn Lưu Bào Nha, ánh mắt sắc như dao: “Hậu
nhật mở đường xét xử, cứ yên tâm mà chờ đi”
Lưu Bào Nha trực tiếp mất sạch sức lực ngồi bệt xuống đất, hắn biết mình có
lẽ xong đời rồi.
Hứa chủ bạ và hai vị bổ khoái theo Thẩm Tranh ra khỏi lao phòng, Thẩm Tranh
nhìn Triệu Hưu lộ vẻ khen ngợi: “Triệu bổ khoái, lúc nãy nhìn chiêu thức ngươi
lộ ra trong lao, quả là người có luyện võ nha”
Triệu Hưu có chút ngượng ngùng: “Bẩm đại nhân, không dám nhận là có võ
công, chỉ là từng theo võ sư luyện tập vài năm”
“Rất lợi hại, nếu ngươi có rảnh cũng có thể dẫn dắt các huynh đệ trong huyện
nha luyện tập một chút”
Hiện giờ trình độ của các bổ khoái trong huyện nha không đồng đều, đa số là
người bình thường có sức lực hơi lớn một chút, người thực sự có luyện võ ước
chừng chỉ có mình Triệu Hưu.
“Rõ! Đại nhân!”
Được Thẩm Tranh công nhận, trong mắt Triệu Hưu rạng rỡ thần thái, có điều
các huynh đệ của hắn sau này chắc phải chịu khổ một chút rồi.
Mấy người nói xong liền đi về phía phòng ngủ của mình, cả ngày trời trôi qua ai
nấy đều đã thấm mệt.
Thẩm Tranh nằm trên giường nhưng không lập tức ngủ ngay, trong đầu nàng
hiện lên từng cảnh tượng từ khi tới đây.
Những chuyện nàng trải qua mấy ngày gần đây còn nhiều hơn cả một tháng
trước đó, cũng được làm quen với đủ hạng người khác nhau.
Một Vương Quảng Tiến nhiệt huyết, một Vương Uyển Oánh cởi mở, một chủ bạ
Hứa Vân Nhạn nhìn không thấu, còn có Mạn nương mới quen hôm nay.
Mỗi người đều sống động như vậy, ở cùng họ khiến Thẩm Tranh dần có cảm
giác thuộc về thế giới này, khiến mục tiêu của nàng từ “sống sót” trở thành
“dẫn dắt mọi người sống tốt”.
Sau hôm nay nàng lại có thêm hai mục tiêu nhỏ, không chỉ là sửa kênh mương
trồng lúa nước nữa.
Nàng muốn các học tử trong huyện mình được đi học, cũng muốn tìm cách
bình ổn giá lương thực.
Mèo con Kute
Cảm giác nỗ lực vì mục tiêu thế này cũng không tệ chút nào.
theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-20-tang-luong-thang-cho-cac-bo-
khoaihtml]
Sáng sớm hôm sau, sương mù nhạt dần tan đi, ánh nắng ban mai xuyên qua
tầng mây chiếu xuống.
“Hắc!”
“Ha!”
“Tay duỗi thẳng ra!”
Thẩm Tranh vừa thức dậy, vừa dụi mắt vừa nhìn mọi người ở hậu viện.
Triệu Hưu ra dáng một võ sư, đang dẫn dắt các bổ khoái luyện võ.
“Triệu ca, đã luyện nửa canh giờ rồi, có phải sắp được ăn sáng rồi không!”
Bổ khoái trẻ tuổi Tiểu Viên hỏi, hắn thực sự có chút chịu không nổi nữa, bụng
đói không nói, hai chân cũng bắt đầu run rẩy.
Triệu Hưu ngẩng đầu nhìn trời, thấy thời thần đã hòm hòm liền bảo mọi người
thu thế, hắn mời mọi người ra ngoài ăn bát mì.
Các bổ khoái lập tức cảm thấy không còn mệt nữa, miệng thì nói thế sao mà
ngại quá, thân thể lại người này khoác vai người kia kéo nhau ra khỏi huyện
nha.
Thẩm Tranh nhìn họ mà bật cười, nghĩ thầm dạo này khối lượng công việc của
bổ khoái huyện nha thực sự hơi lớn, nàng cũng không muốn làm “Chu Bát Bì”,
chỉ bắt mọi người cắm cúi làm việc mà không cho chút lợi lộc gì.
Nghĩ lại khi xưa lúc còn làm thêm, nàng sợ nhất chính là loại ông chủ này. Mỗi
lần vì chút tiền lương ít ỏi mà phải ngậm đắng nuốt cay, giao việc của một
người nàng làm, giao việc của hai người nàng bực bội làm, giao việc của ba
người thì nàng vừa chửi vừa làm.
Khi Thẩm Tranh đi tới trước sảnh, Hứa chủ bạ đã đứng đó đợi sẵn.
Thẩm Tranh bước tới: “Hứa chủ bạ, dùng bữa chưa?”
Hứa chủ bạ gật đầu, từ trên bàn bên cạnh lấy ra hai cái bánh bao trắng trẻo
mập mạp cùng bát canh nóng hổi đang nghi ngút khói đưa cho Thẩm Tranh.
“Lúc mua điểm tâm sáng, ta nghĩ đại nhân chắc cũng chưa ăn nên mua thêm
một phần”
Đôi mắt Thẩm Tranh sáng rực lên, không khách khí mà nhận lấy bánh bao và
canh nóng. Nàng vốn đang định tự mình đi nấu bát mì ăn cho qua bữa.
Vị Hứa chủ bạ này quả thực quá biết điều.
Bánh bao vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một miếng nước thịt tràn ra, lập tức chinh
phục được Thẩm Tranh.
Nàng nhồm nhoàm nhai bánh bao, miệng nói không rõ chữ: “Đây là bánh bao
nhà nào mà ngon thế này?”
“Tiệm bánh bao ở phía đông trấn, đại nhân nếu thích, sau này mỗi sáng trên
đường đi làm ta sẽ mang giúp ngài”
Thẩm Tranh nghe Hứa chủ bạ trả lời xong liền liếc nhìn y một cái. Từ huyện
nha đến phía đông trấn ít nhất cũng phải đi mất nửa canh giờ, người này vì
miếng ăn mà thật sự chịu khó.
Nhưng miệng nàng lại nói: “Thế này sao tiện được, vậy đa tạ ngươi nhé”
Nói xong Thẩm Tranh liền thầm mắng mình không có tiền đồ, chẳng khác gì
đám nha sai vừa nãy!
Sau khi Thẩm Tranh ăn ngốn nghiến xong phần bánh bao, đám nha sai ăn
sáng bên ngoài cũng đã quay về.
“Đợi đã, đều lại đây” Thẩm Tranh giơ tay gọi bọn họ lại.
Đám nha sai nghe lời bước tới, đứng thành một hàng trước mặt Thẩm Tranh,
dáng vẻ như đang chờ nàng giáo huấn.
“Mấy ngày nay huyện nha nhiều việc, các vị đều vất vả rồi. Sau này huyện nha
chắc cũng không rảnh rỗi được đâu, cho nên vừa nãy ta đã bàn bạc với Hứa
chủ bạ một chút”
Thẩm Tranh cố ý lấp lửng, Hứa chủ bạ đứng bên cạnh cũng quay đầu nhìn
nàng.
Bàn bạc với y khi nào?
“Từ tháng sau, tiền lương của mọi người sẽ tăng thêm ba trăm văn!”
Thẩm Tranh vừa dứt lời, đám nha sai liền xôn xao hẳn lên!
Tiền lương trước đây của bọn họ là một lượng bạc, ngay cả lao công siêng
năng trên huyện cũng không bằng. Chẳng qua làm nha sai trong huyện nha thì
không phải lo chuyện mặc ăn, hành sự cũng có chút thuận tiện nên mới cố
bám trụ.
Nay huyện lệnh đại nhân lại nói tăng lương cho bọn họ, mà một lần tăng hẳn
ba trăm văn!
Nha sai Tiểu Viên là người vui mừng nhất, hắn nghĩ chỉ cần tích cóp tiền cho
tốt, chẳng bao lâu nữa có thể mang lễ vật đến hỏi cưới Sương Nhi rồi.