Đây là một sạp bán canh đậu, không có cửa tiệm.
Điều này khiến Thẩm Tranh không khỏi nhớ đến kiếp trước của mình.
Năm lớp mười hai khi đó nàng thực sự không có thời gian làm thêm, buổi sáng
cũng không mua nổi sữa hay những món đồ bổ dưỡng để ăn, liền ngày ngày
uống cùng một tiệm canh đậu, một đồng một bát lớn, có thể uống đến no.
Có lẽ là hai chữ này đã gợi lại ký ức của nàng, đợi đến khi nàng hồi thần lại thì
đã ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong sạp.
Sạp không lớn lắm, bệ bếp vừa vặn đủ cho một người đứng, bàn cung cấp cho
thực khách cũng chỉ có ba chiếc.
Bà chủ sạp nhìn chừng gần bốn mươi tuổi, khí chất khá ôn hòa, bà lau tay tiến
lên phía trước hỏi: “Vị khách quan này, dùng chút gì ạ?”
Thẩm Tranh nhìn bánh bao xách trong tay, nhiều quá chắc nàng ăn không hết:
“Cho một bát canh đậu là được rồi”
“Được thưa ngài, ngài chờ một chút”
Đợi khi bà chủ quay người đi, đã có một thiếu niên ở trước bệ bếp dùng bát
múc canh đậu xong xuôi, đang định bưng qua.
Bà lập tức bước lên, giật lấy muôi canh từ tay thiếu niên: “Quay về phía sau
đọc sách đi, lát nữa lại làm bẩn quần áo bây giờ”
Thiếu niên lắc đầu, thần sắc y bướng bỉnh, nắm chặt muôi canh trong tay
hơn, y đã không còn học ở thư viện nữa rồi, giờ đọc sách hay không thực ra
cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Y càng không muốn nương mình mỗi ngày một thân một mình xoay xở với sạp
hàng này, y muốn giúp được chút gì đó.
Bà chủ ra sức giật lấy muôi canh, bà có chút tức giận: “Nương tự mình làm
được, con đừng quản việc ở sạp”
Thẩm Tranh nhìn hai người nảy sinh tranh chấp, cũng không nỡ tiến lên bưng
canh của mình, đành phải ngồi tại chỗ chờ đợi.
Thiếu niên kia thấy muôi canh bị giật mất, không nói lời nào bưng bát canh
đậu đi về phía Thẩm Tranh, y vừa đặt bát canh đậu lên bàn, Thẩm Tranh còn
chưa kịp mở miệng cảm ơn, bên cạnh hai người đã truyền đến những âm thanh
không hài hòa.
“Yểu, đây chẳng phải là Bùi đại tài tử của chúng ta sao, sao lại ở đây bán canh
thế này!”
“Ái chà, đúng là thật này! Mau cho ta một bát, ta phải nếm thử xem canh do
đại tài tử múc có phải là đặc biệt thơm hay không!”
Thẩm Tranh quay đầu nhìn, là hai thiếu niên dáng vẻ thư sinh, tuổi tác hai
người chắc cũng tương đương với thiếu niên trước mặt, nhìn cách ăn mặc của
hai người thì gia cảnh chắc hẳn khá phong lưu.
Đặc biệt là vị thiếu niên hơi mập kia, mặc y phục bằng lụa mỏng, bên hông còn
treo một miếng ngọc bội chất ngọc tinh tế, cả người hoàn toàn lạc lõng với cái
sạp nhỏ này.
Thiếu niên bán hàng được gọi là Bùi đại tài tử sắc mặt đột nhiên trầm xuống,
chắc hẳn là cực kỳ không ưa bọn họ, y mở miệng nói: “Các ngươi đến đây làm
gì”
Mèo con Kute
Thiếu niên hơi mập đột nhiên cười lớn, thịt trên mặt ép đến mức mắt gần như
không thấy đâu nữa, ngữ khí trong lời nói toàn là ý mỉa mai:
“Chúng ta đến làm gì? Tự nhiên là tới xem xem Bùi đại tài tử của chúng ta
sống ra sao rồi!”
Thẩm Tranh nghe lời của người này liền nhíu mày lại, thiếu gia nhà giàu đuổi
đến tận sạp của người khác, chỉ để tới cười nhạo một phen sao?
Tuy nhiên nàng không mở miệng, nàng muốn xem hai kẻ này còn định làm gì
nữa.
“Các ngươi đi đi, sạp nhà ta nhỏ không dung nổi các ngươi” Thiếu niên họ Bùi
ngữ khí lạnh nhạt, quay người liền trở về bên bệ bếp.
Tên thiếu niên hơi mập kia hiển nhiên không muốn buông tha y, lại còn dẫn
theo người kia ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh Thẩm Tranh.
Y vắt chéo chân, dáng vẻ cà lơ phất phơ lên tiếng: “Hai người ta đến là để uống
canh đậu, mau bưng lên cho tiểu gia!”
Thiếu niên họ Bùi lúc này cũng có chút căm phẫn, y đang định quay người đáp
trả thì bị Bùi mẫu ngăn lại.
“Các ngươi là đồng môn trước đây của Triệu Kỳ phải không, chờ chút, thẩm tử
múc cho các ngươi hai bát canh đậu” Bùi mẫu mở miệng nói.
Bà tuy không hiểu con trai và hai người này đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà nhìn
tư thế của hai người kia, không uống được canh là sẽ không đi đâu.
Bùi Triệu Kỳ lén siết chặt nắm đấm, những kẻ này, ở học viện nhìn không
vừa mắt y thì thôi đi, giờ lại còn đuổi đến tận sạp nhà y, chuyện này bảo y làm
sao nhịn được.
“Nương, đừng múc cho bọn họ” Y mở miệng ngăn cản nương mình.
Nhưng Bùi mẫu nghĩ chuyện nhỏ hóa không, vẫn quay người múc hai bát canh
đậu mang qua, Bùi Triệu Kỳ đứng một bên cả người cứng đờ.
theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-36-hoc-tu-huyen-tuyen-duong-tim-
den-tan-cua-bat-nat-nguoihtml]
Thẩm Tranh vừa uống canh, vừa không chút kiêng dè mà đánh giá hai người
trước mặt, vừa nãy nghe bà chủ sạp nói là đồng môn, cộng thêm cách ăn mặc
của hai kẻ này, nàng đã có tám phần chắc chắn hai kẻ này không phải người
huyện Đồng An rồi.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Tên thiếu niên hơi mập bị Thẩm Tranh nhìn chằm chằm
đến mức có chút không tự nhiên, hung dữ nói.
Thẩm Tranh nở nụ cười với y: “Canh này khá ngon đấy”
Thiếu niên hơi mập trong lòng thầm mắng nàng có bệnh, nhưng vẫn bưng bát
lên: “Hôm nay ta phải nếm thử xem canh nhà đại tài tử ra sao!”
“Phì! Cái thứ gì thế này!” Y vừa hớp một ngụm canh, liền trực tiếp đem bát
trong tay đập xuống đất, biểu cảm khoa trương: “Nhà ngươi bán cái loại canh
gì thế này, sao có thể khó uống đến vậy, ta còn tưởng là vào nhà xí rồi cơ đấy!”
Thiếu niên bên cạnh phối hợp cười ha hả.
Bát canh bị đập trên mặt đất vỡ tan tành, canh bắn tung tóe, có vài giọt còn
bắn lên giày của Thẩm Tranh.
“Các ngươi đừng có quá đáng!” Bùi Triệu Kỳ xông qua, sắc mặt y đỏ bừng, chỉ
vào hai người giận dữ nói.
Bùi mẫu lúc này cũng hiểu ra, hai kẻ này đơn thuần là đến tìm chuyện, sắc mặt
bà cũng trầm xuống: “Nếu hai vị không phải tới uống canh, làm phiền hãy rời
đi”
Thiếu niên hơi mập vỗ cây quạt xếp trong tay một cái, hất cằm nhìn hai mẹ
con nhà họ Bùi: “Lời không thể nói như vậy, hai người ta đúng là đến uống
canh, chỉ là canh nhà ngươi, thật sự là khiến người ta khó lòng nuốt trôi mà”
Tên mập này lời đã nói đến mức này rồi, Thẩm Tranh đâu còn có thể đứng
ngoài khoanh tay đứng nhìn, chẳng lẽ nàng lại trơ mắt nhìn huyện dân của
mình bị hai thằng nhóc con ở huyện khác bắt nạt sao.
Nàng đặt mạnh bát trong tay xuống, nhìn thẳng vào tên thiếu niên hơi mập kia:
“Ta vừa rồi chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao, canh này khá ngon mà?”
Thiếu niên hơi mập nhất thời không đoán chắc được ý trong lời nói của Thẩm
Tranh, nhưng cũng biết đây không phải câu nói tốt lành gì, liền quay sang
nàng mắng xối xả: “Liên quan gì đến ngươi! Đồ đàn bà chết tiệt kia ngươi có
bệnh à!”
Cơn giận trong lòng Thẩm Tranh cũng “vút” một cái bốc lên theo tiếng chửi
của y, nàng sắc mặt âm trầm: “Ở trong huyện Đồng An của ta mà bắt nạt
huyện dân của ta, ngươi hỏi ta liên quan gì đến ta? Đúng là lợi hại lắm!”
Thiếu niên hơi mập bị lời của Thẩm Tranh nói cho ngẩn người, não bộ có chút
phản ứng không kịp.
Y đờ đẫn một lát rồi hỏi: “Cái gì mà huyện Đồng An của ngươi?”
Y biết huyện lệnh của huyện Đồng An là một nữ nhân, nhưng làm gì có chuyện
trùng hợp đến thế!
Thẩm Tranh lấy lệnh bài huyện lệnh trong ngực ra, đập mạnh lên bàn!
“Chính là như những gì ngươi đang nghĩ đấy”
“Huyện. lệnh bài huyện lệnh!” Thiếu niên hơi mập cùng đồng bọn tức khắc
mặt cắt không còn giọt máu, quay người liền muốn chạy.
Họ làm sao có thể ngờ được, hôm nay hẹn nhau đến huyện Đồng An này tìm
rắc rối cho Bùi Triệu Kỳ, lại thật sự có thể gặp được huyện lệnh của họ, còn vừa
vặn để nàng nghe thấy hết mười phần những lời gây khó dễ cho Bùi Triệu Kỳ
của bọn họ!
Thiếu niên hơi mập kia càng thêm hối hận khôn cùng, vừa rồi y còn dám mắng
nhiếc người nữ nhân này.
Hai người nghĩ bụng, dù sao mình cũng không phải người huyện Đồng An, chỉ
cần chuồn lẹ như bôi dầu vào chân, huyện lệnh có thể làm gì được họ chứ!
“Đứng lại đó!” Thẩm Tranh quát khẽ một tiếng, dọa hai kẻ kia không dám chạy
nữa.
Hai đứa run rẩy quay người lại, thiếu niên hơi mập cúi đầu, vẫn còn cứng
miệng: “Chúng ta không phải người huyện Đồng An, ngài không quản được
chúng ta!”
Câu nói này vừa thốt ra khiến Thẩm Tranh phải bật cười vì tức, nàng không
quản được sao?
“Vậy các ngươi là người huyện nào?” Nàng hỏi.
Thiếu niên hơi mập lập tức trả lời: “Chúng ta là người huyện Tuyền Dương bên
cạnh, còn là học tử của thư viện Liễu Xương!”
Y thầm nghĩ huyện Tuyền Dương nhờ có thư viện Liễu Xương mà khá có danh
tiếng trong vùng, vị huyện lệnh này biết họ là học tử thư viện Liễu Xương chắc
sẽ thả người thôi.
Thư viện Liễu Xương? Thẩm Tranh nghe xong liền cười nhạt: “Xem ra cái thư
viện Liễu Xương đó cũng chẳng ra gì, lại dạy dỗ ra hạng học tử như các
ngươi”
“Ngươi!” Thiếu niên hơi mập nghe nàng phỉ báng thư viện, lập tức muốn mở
miệng phản bác.
“Ta làm sao? Bản quan nói sai sao? Thư viện mỗi ngày dạy các ngươi cách đến
tận cửa chế nhạo đồng môn thế này à?” Thẩm Tranh ngắt lời y, lạnh giọng chất
vấn.