Nàng lên tiếng: “Không cần đợi đến sau này đâu”
Bùi Triệu Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng, y không hiểu câu nói này của huyện lệnh
đại nhân có ý gì.
Thẩm Tranh cười nhìn y: “Nếu ta lập một tư thục trong huyện, miễn toàn bộ
thúc tu, ngươi có nguyện đến học không?”
Bùi Triệu Kỳ bị câu hỏi này làm cho đầu óc mụ mị, phải biết rằng muốn đi học
thì đắt nhất chính là phí thúc tu, mà y cũng vì không nộp nổi thúc tu mới phải
bỏ học, giờ có người nói với y đi học không tốn tiền?
Y lén đưa tay véo vào đùi mình một cái để xem mình có đang nằm mơ không.
Thẩm Tranh nhìn hành động nhỏ của y mà bật cười: “Tư thục của chúng ta có
lẽ ban đầu chỉ có một vị phu tử, vả lại chỉ là một tú tài”
Nàng vốn định bụng lúc rảnh rỗi sẽ đến tư thục dạy học, nhưng nàng và
nguyên chủ dù sao cũng là hai người khác nhau, tuy ký ức đọc sách ở trong
não nàng nhưng tinh thần và cách tư duy của hai người vẫn độc lập.
Trong não chứa cùng một nội dung thật đấy, nhưng nàng không dám đảm bảo
việc thi cử mình có thể bằng được nguyên chủ hay không, nếu vì suy nghĩ của
mình mà làm học sinh lạc lối thì chẳng phải là thực sự làm hại con em người
ta sao.
Bùi Triệu Kỳ nghe nàng nói chỉ có một vị phu tử tú tài cũng không hề chê bai,
có sách để đọc đối với y đã là quá tốt rồi.
Y chắp tay hướng Thẩm Tranh, đầy lòng cảm kích nói: “Học sinh nguyện đến
thục trung đọc sách, mong đại nhân thu nhận học sinh”
Thẩm Tranh còn chưa kịp trả lời, Phương Tử Ngạn bên cạnh lại kêu lên: “Tư
thục! Lại còn phu tử tú tài, Bùi Triệu Kỳ huynh điên rồi sao, huynh còn muốn
đỗ phủ thí nữa không hả!”
Bùi Triệu Kỳ chẳng thèm để ý y, chỉ cần có sách đọc thì với y ở đâu cũng vậy
thôi.
Phương Tử Ngạn thấy Bùi Triệu Kỳ không thèm quan tâm mình thì cuống lên:
“Nếu huynh cầu xin tiểu gia, tiểu gia còn có thể đại phát từ bi trả giúp huynh
tiền thúc tu ở thư viện!”
Thẩm Tranh nghe lời này liền quay đầu nhìn sang, tên béo tử này cũng thú vị
thật, trước đó một khắc còn muốn đập sạp của người ta, sau đó một khắc đã
vội vàng đòi móc tiền ra rồi.
Mèo con Kute
Bùi Triệu Kỳ ngữ khí lạnh nhạt từ chối: “Không cần đâu, Phương thiếu gia vẫn
nên lo cho bản thân mình đi”
Câu nói này khiến Phương Tử Ngạn nhớ đến tình cảnh hiện tại của mình, mặt y
tức khắc xị xuống, hận không thể tự vả cho mình hai cái.
Chính mình còn sắp phải vào đại lao rồi mà còn lo cho Bùi Triệu Kỳ làm gì!
Đáng ghét hơn là hắn lại còn dám từ chối mình!
“Tiểu gia đùa với huynh thôi” Phương Tử Ngạn vểnh mặt lên, tự tìm lối thoát
cho mình.
Thẩm Tranh khẽ cười, bưng bát canh đậu lên uống cạn, sau đó đứng dậy hỏi
Bùi Triệu Kỳ:
“Tư thục tạm thời đặt ở huyện nha, vị phu tử kia dạo này hơi bận, nhưng trong
nha môn cũng có không ít tàng thư, nếu ngươi bằng lòng thì hôm nay theo
chúng ta về trước, ngươi ở lại huyện nha, bao ăn ở, sẵn tiện trông chừng giúp
ta tên béo công tử này”
Bùi Triệu Kỳ không lập tức đồng ý ngay mà quay sang nhìn Bùi mẫu.
Bùi mẫu cười hiền từ với y: “Có thể theo huyện lệnh đại nhân đọc sách là phúc
phận của con, đi đi”
Trên mặt Bùi Triệu Kỳ cũng hiện lên một tia cười, y bái mẫu thân một cái: “Đa
tạ mẫu thân, con khi nào rảnh sẽ về thăm người”
Y thực sự rất muốn đi học, dạo trước ở thư viện y vừa học vừa phải chép sách
thuê để gom tiền thúc tu, thời gian thực sự để đọc sách không nhiều, giờ đến
huyện nha, thời gian đều có thể dùng để đọc sách rồi.
Huyện Tuyền Dương.
“Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!” Cổng Phương phủ vang lên tiếng gõ dồn dập.
Thiếu niên ngoài cửa thần sắc cấp thiết, sắp khóc đến nơi rồi: “Mở cửa! Mau
mở cửa, có chuyện lớn rồi!”
theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-38-phuong-gia-dai-thieu-gia-
phuong-van-tu-cua-huyen-tuyen-duonghtml]
Người này chính là thiếu niên cùng Phương Tử Ngạn đến sạp nhà họ Bùi gây
sự hôm nay, Phương Tử Ngạn bị bắt, hắn một mình chạy về, sợ đến phát khiếp.
Gia đinh Phương phủ vội vàng mở cửa lớn, thấy ngoài cửa chỉ có một mình
hắn, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Gia đinh mở miệng hỏi: “Hà thiếu gia, sao chỉ có một mình ngài, tiểu thiếu gia
nhà tôi đâu?”
Hà thiếu gia bị hỏi thì trực tiếp khóc rống lên: “Phương Tử Ngạn bị bắt rồi! Oa
oa oa, mau đi cứu y đi!”
Gia đinh nghe lời hắn thì hai gối nhũn ra, suýt nữa đứng không vững, lão gia
trước khi đi xa đã dặn họ không được thả tiểu thiếu gia ra cửa, nhưng họ sao
cản nổi cái vị hỗn thế ma vương đó, hôm nay sơ hở một chút đã bị y lẻn ra
ngoài!
Lão gia thường ngày yêu chiều tiểu thiếu gia nhất, nếu tiểu thiếu gia có mệnh
hệ gì thì họ đều không xong đời!
Lúc này gia đinh cũng hoảng loạn, vội vàng dắt Hà thiếu gia chạy bước nhỏ
vào trong tìm đại thiếu gia Phương gia là Phương Văn Tu.
Phương Văn Tu đang ở trong thư phòng xem xét sổ sách mấy tháng nay của
Phương gia, bị tiếng ồn ào ngoài cửa làm đứt mạch suy nghĩ, y đành đặt sổ
sách xuống đi ra ngoài.
Tên tiểu tư của y chạy bước nhỏ tới, đâm sầm vào y.
Tiểu tư mặt mày hốt hoảng: “Đại thiếu gia, có chuyện rồi!”
Phương Văn Tu bị tiểu tư đâm cho loạng choạng, có chút không vui, đi theo y
lâu như vậy mà vẫn không học được sự trầm ổn, y nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
“Thiếu gia nhà họ Hà đến báo tin, nói tiểu thiếu gia bị bắt rồi!”
Phương Văn Tu dù thường ngày không mấy coi trọng đứa em trai mình, nhưng
lúc này cũng có chút hoảng hốt: “Kẻ nào gan lớn như vậy, dám bắt thiếu gia
Phương gia ta?”
Tiểu tư hồi tưởng lại lời Hà thiếu gia vừa nói, thuật lại: “Hà thiếu gia nói hôm
nay họ đến huyện Đồng An tìm đồng môn ở thư viện chơi, ai ngờ gặp phải một
nữ nhân lại là huyện lệnh Đồng An, sau khi biết tiểu thiếu gia là thiếu gia nhà
ta thì chẳng nói chẳng rằng liền giữ người lại, bảo chúng ta mang bạc đến
huyện nha Đồng An chuộc người!”
Phương Văn Tu nghe xong không nói gì, suy nghĩ về tính xác thực của đoạn hội
thoại này, nhưng y nghĩ đi nghĩ lại đều thấy có gì đó không đúng.
Một là y rõ Phương Tử Ngạn ở thư viện lấy đâu ra học tử nào chơi thân, y suốt
ngày hống hách, hôm nay khinh người này mai coi thường người kia, cả thư
viện chỉ có thằng nhóc nhà họ Hà kia chịu chơi với y, mà còn chẳng phải thật
lòng.
Hai là huyện lệnh một huyện sao có thể chẳng nói chẳng rằng mà bắt người,
dù sao cũng là quan thất phẩm do triều đình bổ nhiệm.
Y sải bước đi ra ngoài: “Thằng nhóc nhà họ Hà đâu?”
Tiểu tư vội vàng theo sát y, đáp: “Hà thiếu gia đang đợi ở sảnh chính”
Hà thiếu gia đang ngồi ở sảnh chính Phương gia thấy Phương Văn Tu tới thì
vội đứng bật dậy, hắn thường ngày rất sợ người anh trai này của Phương Tử
Ngạn, hắn cảm thấy ánh mắt y rất đáng sợ, như muốn nhìn thấu tâm can người
ta vậy.
Nếu hôm nay ở nhà là lão gia Phương gia thì hắn đã không sợ đến thế.
Hắn nhỏ giọng gọi: “Phương đại ca”
Phương Văn Tu liếc hắn một cái, thần sắc khó đoán, chỉ bảo hắn ngồi xuống
rồi nói sau.
Hà thiếu gia lại từ từ ngồi xuống, nhưng chỉ dám đặt mớm đầu mông lên
cạnh ghế.
Ánh mắt Phương Văn Tu sắc lẹm, nhìn chằm chằm vào mắt Hà thiếu gia, y hỏi:
“Hôm nay ngươi và Phương Tử Ngạn đến Đồng An tìm đồng môn chơi? Vị đồng
môn nào?”
Hà thiếu gia vừa nghe hỏi đã lại cuống quýt đứng dậy trả lời, ánh mắt hắn né
tránh, lắp bắp: “Bùi Triệu Kỳ ở huyện Đồng An, nhà y có bày một sạp hàng ở
Phương Văn Tu nghe lời hắn thì cười nhạt một tiếng, Phương Tử Ngạn mà có