Thẩm Tranh cũng bị sự nhiệt tình của bọn họ làm cho cảm động, mỉm cười giơ
tay lên, sau đó ép nhẹ tay xuống.
Nàng lên tiếng: “Bà con lối xóm! Hôm nay có thể coi là ngày trọng đại của
huyện Đồng An ta. Để có được ngày này, mọi người đều đã nỗ lực rất nhiều, ta
xin đa tạ các vị!”
Nói xong Thẩm Tranh cúi người chào mọi người. Mọi người đồng loạt xua tay
nói không dám, làm gì có đạo lý Huyện lệnh lại đi cúi đầu trước lũ chân lấm tay
bùn bọn họ!
Nhưng trong lòng nàng lại không nghĩ như vậy. Huyện Đồng An này chưa bao
giờ là của một mình nàng. Nước có thể chở thuyền, muốn thực sự đi đến phồn
vinh, chỉ dựa vào một mình nàng là điều không thể.
“Thực ra chi phí đào kênh lần này đối với huyện nha mà nói là vô cùng lớn. Mọi
người có biết tại sao ta nhất định phải đào kênh không?” Thẩm Tranh hỏi mọi
người.
“Biết chứ! Đại nhân muốn chúng tôi trồng lúa mà!” Mọi người đồng thanh đáp.
Thực ra lúc mới bắt đầu đào kênh, bọn họ chỉ nghĩ đến việc được no bụng, lại
có thêm bốn mươi văn tiền công, chứ không nghĩ sâu xa việc kênh này đào
xong dùng để làm gì.
Nhưng đến tháng trước lúc lĩnh lương phiếu, lý chính đã nói với bọn họ rồi,
trong làng sắp bắt đầu vụ xuân, mỗi hộ ít nhất phải trồng một mẫu lúa, nếu
nhà đông người thì cần trồng nhiều hơn một chút.
Thẩm Tranh nhìn những thửa ruộng rộng lớn phía xa nói: “Vậy hôm nay mọi
người hãy bắt đầu dẫn nước vào ruộng. Sau khi tưới xong thì xới đất cho tơi
xốp, vài ngày nữa huyện nha sẽ bắt đầu phát mạ theo từng làng!”
“Tốt!” Mọi người nghĩ đến việc còn có mạ để lĩnh, mà chỉ cần trả bằng một
phần mười sản lượng thu hoạch, trong lòng vô cùng vui sướng.
Trong vài ngày sau đó, trên những cánh đồng của huyện Đồng An, người người
đi lại tấp nập. Bọn họ bận rộn đắp bờ dẫn nước, cày bừa xới đất.
Trâu vàng của mỗi làng đều mệt rã rời, cày không xuể, thực sự là cày không
xuể.
Thoáng chốc ruộng đồng của sáu làng và trên trấn huyện Đồng An đều đã tưới
tiêu xong xuôi. Thẩm Tranh mấy ngày nay đều ở trang viên nhà họ Vương để
phân phối mạ cho các làng.
“Thẩm đại nhân, thiếu gia, mạ của làng Thanh Viễn đã bó xong rồi ạ” Tiểu tư
Lai Hỷ chạy lại báo cáo. Cậu ta đội một chiếc nón lá trên đầu, ống quần xắn
cao, trên áo quần toàn là bùn đất.
Mèo con Kute
Mỗi ngày bọn họ đều phải chuẩn bị sẵn mạ cho một làng rồi mới vận chuyển
đi. Người trong trang viên vốn không nhiều, không kể tiểu tư Lai Hỷ và các
nông phu trong trang viên, ngay cả Thẩm Tranh và Vương Quảng Tiến đều xắn
quần xuống ruộng nhổ mạ.
Làng Thanh Viễn hôm nay là làng cuối cùng, đợi lát nữa vận chuyển đi xong là
bọn họ đại công cáo thành.
Thẩm Tranh dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, ngước nhìn trời:
“Kiểm đếm số lượng xong thì vận chuyển đi thôi. Hôm nay nắng to, tưới chút
nước lên mạ rồi hãy xuất phát, đến nơi bảo bọn họ khẩn trương đem mạ cắm
xuống ruộng nước ngay”
Mạ rời khỏi nước thì sợ nắng lắm, hành động của bọn họ đều phải nhanh lên,
nếu không nắng chết một cây mạ cũng là tổn thất.
Sau khi Lai Hỷ đi, Thẩm Tranh nhìn số mạ còn lại trong ruộng ươm, ước chừng
số mạ này vẫn còn có thể trồng được ba bốn mươi mẫu đất.
Lúa lai cao sản tỷ lệ trổ bông cực cao, nên không cần trồng dày như lúa
thường.
Vương Quảng Tiến thấy Thẩm Tranh đang nhìn chằm chằm vào đám mạ đó,
bèn mở lời trêu chọc: “Đại nhân trước đây đã nói rõ là số mạ còn lại giao hết
cho tôi trồng, giờ ngài lại thấy tiếc sao?”
Sau khi mạ bước vào giai đoạn sinh trưởng chính thức, những nông phu dày
dặn kinh nghiệm đã lờ mờ nhận ra sự đặc biệt của loại mạ này, đều đang đồn
đoán xem năng suất mỗi mẫu sẽ được bao nhiêu. Lúc này nó có thể coi là món
hàng quý ở huyện Đồng An. Thẩm Tranh đã đặc biệt dặn dò lý chính của mỗi
làng, một cây mạ cũng không được lọt ra khỏi huyện.
Nghe lời Vương Quảng Tiến, Thẩm Tranh mỉm cười: “Ta ở cái huyện Đồng An
này không có ruộng đất, việc này chẳng phải chỉ có thể làm lợi cho ngươi sao.
Có điều ngươi giúp ươm mạ, vậy chỉ thu của ngươi nửa phần mười lợi tức thôi”
Vương Quảng Tiến làm sao nỡ chiếm hời của nàng, vội vàng từ chối: “Cứ một
phần mười! Tiểu nhân sớm đã biết loại mạ này không tầm thường, cái mức
một phần mười này là mọi người đã chiếm hời của ngài rồi”
Thẩm Tranh thầm nghĩ đó đúng là đã chiếm hời lớn. Ba bốn mươi mẫu ruộng
lúa này ước chừng có thể sản xuất ra khoảng ba vạn cân thóc, giờ nói ra ai mà
tin?
theo-gia-quoc-huong-toi-phon-vinh/chuong-48-ma-chinh-thuc-xuong-dong-doi-
tuan-trahtml]
Nàng lại dặn dò hắn lần nữa: “Phía dân huyện trồng ít ta không lo, phía ngươi
trồng nhiều, đến lúc thu hoạch vụ thu xong trừ đi lương thực dự trữ, nếu ngươi
muốn bán, chỉ được phép bán cho huyện nha và tiệm lương thực họ Hồ, người
ngoài huyện tuyệt đối không được bán cho bọn họ”
Vương Quảng Tiến lờ mờ hiểu rằng nàng muốn dựa vào giống lúa lần này để
kiếm một khoản lớn, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Nếu lần này thành công, vậy huyện Đồng An của hắn thực sự sẽ được đổi đời.
Hai người vừa trò chuyện trên ruộng, vừa nhổ mạ cắm mạ, không hay không
biết đã đến chiều tối.
Tiểu tư Lai Hỷ đẩy xe rùa chở mạ quay về trang viên, chạy bước nhỏ lại gần.
Thẩm Tranh nhìn thấy sắc mặt cậu ta có chút không bình thường, tim thắt lại:
“Có phải mạ xảy ra chuyện gì không?”
Lai Hỷ lắc đầu, nhưng đôi lông mày nhíu chặt vẫn không giãn ra.
“Vậy ngươi nhíu mày làm gì?” Vương Quảng Tiến hỏi cậu ta.
Lai Hỷ nhớ lại những lời vừa nghe lén được trên đường, mở miệng nói:
“Vừa nãy trên đường tiểu nhân trở về, có bắt gặp một nhóm người lén lén lút
lút, cứ lượn lờ quanh ruộng mạ đã gieo của huyện ta. Tiểu nhân bèn âm thầm
bám theo sau bọn họ, nhưng vì cách hơi xa nên nghe không rõ lắm, chỉ loáng
thoáng nghe thấy mấy từ như ‘giống mới’, ‘sản lượng’, ‘dùng thử’. Thẩm đại
nhân, có phải mạ non của chúng ta bị kẻ xấu nhắm đến rồi không?”
Thẩm Tranh cũng nhíu chặt lông mày, những kẻ này quả nhiên thính mũi, vừa
ngửi thấy mùi là đã tìm tới rồi.
Lúc lấy hạt giống lúa ra nàng đã nghĩ tới vấn đề này, trong huyện đào kênh dẫn
nước, trồng lúa quy mô lớn như vậy, khó tránh khỏi việc thu hút sự chú ý của
các huyện khác.
Không sợ kẻ trộm, chỉ sợ kẻ trộm cứ nhớ nhung rình mò. Hiện tại mạ non cơ
bản đã xuống ruộng, huyện Đồng An tuy nói không lớn, nhưng nếu đám người
đó thực sự muốn ăn trộm, hôm nay ra tay với thôn Thanh Viễn, ngày mai lại
nhắm vào thôn Hoa Hòe, thì huyện Đồng An nàng nếu không tốn chút công
sức, e rằng thật sự không phòng bị xuể.
Vương Quảng Tiến nghe lời Lai Hỷ nói cũng bắt đầu lo lắng, nếu mạ non thực
sự bị trộm, tổn thất của bọn họ sẽ rất lớn.
Hắn mở miệng hỏi: “Thẩm đại nhân, chúng ta chắc hẳn đã bị người của huyện
khác nhắm vào rồi. Bọn họ tuy không biết cụ thể sản lượng mỗi mẫu của giống
lúa này là bao nhiêu, nhưng chắc cũng nhận ra điểm khác biệt, chúng ta nên
đối phó thế nào?”
Cách đối phó Thẩm Tranh vốn đã nghĩ kỹ, nàng hỏi ngược lại: “Nếu ngươi là
tặc, ngươi sợ nhất điều gì?”
Vương Quảng Tiến chẳng cần suy nghĩ đã thốt ra đáp án: “Dĩ nhiên là quan”
Thẩm Tranh gật đầu.
Vương Quảng Tiến lộ vẻ đã hiểu, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không đúng.
“Đại nhân muốn để huyện nha đứng ra bảo vệ mạ trên ruộng? Nhưng nhân số
nha dịch của huyện nha hiện giờ cũng” Cũng quá ít rồi.
Mấy chữ sau cùng hắn không dám nói ra khỏi miệng.
Thẩm Tranh mỉm cười: “Chỉ dựa vào nha dịch chắc chắn là không đủ, mỗi thôn
trong huyện đều phải tham gia vào. Do người trong thôn tự thành lập đội tuần
tra, thay phiên canh giữ ruộng lúa ngày đêm, hễ phát hiện kẻ khả nghi thì lập
tức báo lên huyện nha xử lý, tiền công của bọn họ sẽ do huyện nha chi trả”
Nếu không có ba ngàn lượng bạc mà Phương gia gửi tới, nàng thật sự không
có tự tin để thành lập đội tuần tra này.
Ngày hôm sau, Thẩm Tranh triệu tập mấy vị Lý chính đến huyện nha để bàn
bạc việc thành lập đội tuần tra.
Mấy ngày nay, các vị Lý chính cũng lo lắng đến mức đêm không ngủ được, mỗi
đêm phải ra ruộng mạ xem vài lần mới thấy yên tâm.