Một khi chứng minh được tờ giấy gói tìm thấy trong ngăn kéo phòng ngủ của
Từ Mãn Thương có loại mực in trùng khớp với loại dùng ở quán ăn sáng gần
đó, thì đây gần như là bằng chứng thép.
Chẳng lẽ, hung thủ thật sự là Từ Mãn Thương?
Lôi Kiêu nghe đến đó, trầm giọng nói: “Mọi người không được xử trí theo cảm
tính, tất cả phải định đoạt bằng chứng cứ. Sau đợt rà soát thứ hai, trước mắt
nghi phạm trọng điểm chỉ còn lại ba người: Trương Lực, Lý Cường và Từ Mãn
Thương”
Vẫn chưa đủ.
Từ toàn bộ cư dân khu phố, sàng lọc xuống bảy người, rồi lại còn ba người. Tuy
phạm vi ngày càng thu hẹp, nhưng vẫn sẽ làm phân tán lực lượng cảnh sát.
Cái cần nhất lúc này là bằng chứng xác thực, là bắt đúng kẻ gây án.
Lôi Kiêu hướng ánh mắt về phía Khương Lăng: “Khương Lăng, từ góc độ tâm lý
tội phạm, cô có thể phân tích ba nghi phạm này và xếp loại mức độ ưu tiên
không?”
“Được, tôi sẽ thử”
Khương Lăng chậm rãi đứng dậy, đi đến trước bảng đen.
Cô không nhìn vào những manh mối rối rắm kia mà tập trung ánh mắt trực tiếp
vào sơ đồ “Tam định” và bức phác họa tâm lý tội phạm.
“Việc phán định mức độ ưu tiên của nghi phạm dựa trên ba yếu tố cốt lõi:
Năng lực gây án, logic hành vi và hướng chỉ chứng cứ”
“Ưu tiên số một: Từ Mãn Thương”
Khương Lăng cầm phấn đỏ, khoanh một vòng tròn quanh tên Từ Mãn Thương.
“Về năng lực gây án: Từ Mãn Thương nắm rõ giờ giấc sinh hoạt của khu phố,
biết vị trí để túi bột đậu và ý nghĩa của nó. Ông ta có đủ điều kiện thể chất và
độ thông thạo địa hình để thực hiện hành động lén lút, hoàn toàn phù hợp với
đặc điểm: đúng giờ, đúng địa điểm, đúng người.
Về logic hành vi: Từ Mãn Thương phù hợp cao độ với bức chân dung kẻ trả thù
xã hội. Mọi người nhìn lên bảng đen: ông ta chọn địa điểm đầu độc ngay đối
diện Cục Công an, phù hợp với đặc điểm theo đuổi sức ảnh hưởng xã hội; ông
ta đầu độc ngay tại khu tập thể thuộc hệ thống chính pháp cũ, phù hợp với
việc theo đuổi cảm giác nghi thức; ông ta dùng thủ đoạn cực đoan như đầu
độc để đạt hiệu quả cảnh báo, phù hợp với cảm giác sứ mệnh bị vặn vẹo.
Về hướng chỉ chứng cứ: Giám định mực in có tính chất duy nhất, liên kết trực
tiếp với hiện trường. Chờ đến khi có báo cáo giám định vật chứng từ đội kỹ
thuật, đây sẽ là bằng chứng trực tiếp nhất”
Khương Lăng vừa dứt lời, cả hội trường chìm vào yên tĩnh.
Chỉ còn nghe thấy tiếng quạt trần quay vù vù.
Hồi lâu sau, Lôi Kiêu khàn giọng nói: “Vậy thì chờ báo cáo giám định vật chứng
ra rồi tính tiếp”
Khương Lăng gật đầu: “Đương nhiên, cũng không loại trừ hai nghi phạm còn
lại”
Nói rồi, Khương Lăng vẽ một vòng tròn màu vàng lên tên Lý Cường: “Lý Cường,
ưu tiên số hai”
“Về năng lực gây án: Tuy có bạn nhậu làm chứng, nhưng hắn có thể hành động
lúc đêm khuya, biết vị trí túi bột đậu, phù hợp yêu cầu về thời gian và địa điểm.
Tuy nhiên, việc nhắm vào đối tượng cụ thể còn nhiều nghi vấn. Bởi vì hắn đầu
độc xong liền rời đi, không thể đảm bảo chính xác Chu Đại Minh sẽ trúng độc.
Về logic hành vi: Phù hợp với kiểu trả thù cá nhân, nhưng tại sao hắn lại chọn
đầu độc vào túi bột đậu? Việc này rủi ro cao, hơn nữa mục tiêu có thể sẽ
không ăn. Theo lẽ thường, hắn nên trực tiếp đầu độc vào thức ăn của Chu Đại
Minh. Hành vi bỏ trốn của hắn tuy làm tăng thêm sự nghi ngờ, nhưng có thể
còn có uẩn khúc khác.
Về hướng chỉ chứng cứ: Tuy hắn có thể tiếp cận chất độc, nhưng thiếu vật
chứng liên kết trực tiếp với hiện trường, cần khai thác sâu sau khi bắt giữ”
Trịnh Du “Ừ” một tiếng: “Đúng vậy, logic hành vi và hướng chỉ chứng cứ đều tồn
tại vấn đề. Tuy có hiềm nghi nhưng cần điều tra thêm”
Cuối cùng, Khương Lăng vẽ một vòng tròn màu xanh lá lên tên Trương Lực,
biểu thị mức độ ưu tiên thứ ba.
“Trương Lực tuy có cơ hội gây án và động cơ mãnh liệt, nhưng logic hành vi
không khớp. Hắn thuộc kiểu người xung đột công khai, thiên về bạo lực trực
diện, ví dụ như cầm dao đập phá quán, chứ không phải kiểu cần mưu tính kỹ
lưỡng và đầu độc lén lút”
Nghe đến đây, Ngụy Dương – người phụ trách tổ rà soát số 2 – liên tục gật đầu:
“Đúng, đúng, đúng. Tiểu Khương phân tích rất có lý. Nghi vấn đối với Trương
Lực thực ra không lớn”
Khương Lăng đặt viên phấn xuống, giọng nói rõ ràng và chắc chắn:
“Tóm lại, Từ Mãn Thương là nghi phạm duy nhất hiện tại thỏa mãn tất cả các
yếu tố cốt lõi. Ông ta sở hữu kiến thức gây án không thể thay thế, có động lực
hành vi độc đáo, và quan trọng hơn là có vật chứng mang tính chất độc nhất”
Nhìn quanh bốn phía, Khương Lăng nói: “Tôi kiến nghị lập tức áp dụng biện
pháp điều tra trọng điểm đối với ông ta. Tập trung vào hành tung từ đêm 24
đến rạng sáng 25, tình trạng tinh thần cũng như cái nhìn của ông ta đối với
Cục Công an để đột phá sâu. Lý Cường cần nhanh chóng bị bắt quy án để loại
trừ yếu tố gây nhiễu. Tiếp tục theo dõi Trương Lực nhưng giảm bớt nguồn lực”
Khương Lăng nhìn về phía Lôi Kiêu: “Kết quả giám định mực in là điểm đột
phá. Có thể dùng nó làm điểm cắt vào, kết hợp với lòng danh dự và ý thức
trách nhiệm của một lão hình cảnh để thiết kế chiến thuật thẩm vấn”
Phòng họp trở nên nghiêm nghị.
Sự sàng lọc của Khương Lăng giống như một chùm tia sáng xua tan màn
sương mù dày đặc, chiếu rọi chính xác vào cái tên Từ Mãn Thương.
Ba chữ “Từ Mãn Thương” trong vòng tròn đỏ lúc này trở nên chói mắt và nặng
nề hơn bao giờ hết.
Lôi Kiêu đột nhiên đập bàn: “Được! Cứ làm theo lời Khương Lăng, tập trung
công kích Từ Mãn Thương! Đội kỹ thuật nắm bắt thời gian, tranh thủ chốt chặt
chuỗi vật chứng cho tôi. Những người khác cứ theo mức độ ưu tiên mà triển
khai”
Lôi Kiêu đang chuẩn bị tan họp thì Triệu Cảnh Tân của tổ vật chứng đội kỹ
thuật đẩy cửa bước vào.
“Lôi đội, đã có kết quả giám định vật chứng!”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Triệu Cảnh Tân.
Tim Lôi Kiêu đập nhanh: “Nói kết quả đi”
Triệu Cảnh Tân cầm báo cáo, dõng dạc nói: “Thuốc chuột tìm thấy nhà Trương
Lực không trùng khớp thành phần với chất độc trong vụ án sữa đậu nành. Tuy
nhiên, thành phần mực in trên mảnh giấy dầu còn sót lại tại hiện trường hoàn
toàn trùng khớp với giấy dầu lục soát được tại nhà Từ Mãn Thương”
Tất cả mọi người đều lặng đi.
Đây là kết quả mà không ai muốn thấy.
Một cảnh sát về hưu, một ông lão có tinh thần trách nhiệm cực lớn với khu
phố, thế mà lại bỏ độc vào sữa đậu nành.
Người bị hại lại còn là bạn tốt lâu năm của ông.
Tại sao lại như vậy?
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần buông.
Cổng khu phố Bình An đối diện mở rộng, nhiệt tình đón dòng người tan tầm.
Nhưng trong văn phòng Đại đội 1 Chi đội Hình sự Công an thành phố Yến, ai
nấy đều ngồi ngay ngắn tại chỗ, không nói một lời nhìn Lôi Kiêu.
Chân tướng vụ án đầu độc sữa đậu nành sắp sửa trồi lên mặt nước.
Đặc điểm lớn nhất của vụ án này là động cơ phạm tội đa dạng, quan hệ nhân
vật phức tạp. Nhưng Khương Lăng đã đưa ra phương pháp điều tra “Tam định”,
đặc biệt là sáng tạo ra cách đánh giá xếp hạng sao, đánh thẳng vào mâu
thuẫn cốt lõi, thể hiện hiệu quả “hóa phức tạp thành đơn giản” cực cao.
Nếu không nhờ cuộc họp đầu tiên thông qua phương pháp “Tam định” để
khoanh vùng điều tra và phác họa tâm lý, e rằng rất khó để sàng lọc ra bảy
nghi phạm trong thời gian ngắn như vậy.
Ba tổ rà soát, bảy nghi phạm – chính nhờ sự phân công rõ ràng đó mới có thể
tập trung tinh lực, nhanh chóng tìm được chứng cứ và khóa mục tiêu hung thủ.
Hiện tại, nghi phạm chỉ còn lại Từ Mãn Thương và Lý Cường.
Từ Mãn Thương có thân phận nhạy cảm, Lý Cường vẫn chưa quy án.
Lôi Kiêu cầm báo cáo giám định mà tổ vật chứng đã thức trắng đêm hoàn
thành, hồi lâu không nói nên lời.
Một lúc sau, ông ổn định tinh thần, bắt đầu giao nhiệm vụ: “Trịnh Du, cậu dẫn
đội toàn lực truy bắt Lý Cường quy án”
Trịnh Du lập tức đứng dậy: “Rõ!”
Lôi Kiêu nhìn sang Lương Hữu Huấn, gian nan mở miệng: “Mời. mời đồng chí
Từ Mãn Thương về Cục phối hợp điều tra”
Lương Hữu Huấn: “Rõ”
Lôi Kiêu quay sang nói với Khương Lăng: “Khương Lăng, tổ phác họa tâm lý
các cô phụ trách xây dựng kế hoạch thẩm vấn”
Thư Sách
Khương Lăng đứng lên, đáp lại dõng dạc: “Rõ!”
Lý Chấn Lương, Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ cũng đều phấn chấn hẳn lên, cuối
cùng cũng có việc để làm!
Lôi Kiêu nhìn Khương Lăng đang khí thế hừng hực trước mắt, giọng nói có chút
run rẩy: “Phải chú ý. chú ý” Phải chú ý cái gì? Lôi Kiêu nói mãi cũng không
ra đầu ra đũa.
Nhưng Khương Lăng lại hiểu ý ông.
Từ Mãn Thương là cảnh sát, quá quen thuộc quy trình phá án.
Vì vậy phải chú ý: Thẩm vấn cần tuân thủ tuyệt đối quy trình và quy phạm.
Từ Mãn Thương là lính hình sự dày dạn kinh nghiệm, am hiểu kỹ thuật thẩm
vấn, người thường e là khó công phá được phòng tuyến tâm lý của ông.
Vì vậy phải chú ý: Thẩm vấn không thể đi theo lối mòn.
133-chan-tuong-phoi-bayhtml]
Từ Mãn Thương quen biết rất nhiều lãnh đạo Cục Công an, từng là chiến hữu
kề vai sát cánh, là đồng chí cùng vào sinh ra tử với họ. E rằng. điều này sẽ
gây áp lực cực lớn cho người thẩm vấn.
Vì vậy, phải chú ý: Không được để tình cảm che mắt.
Chính vì tổng hợp những yếu tố này, Lôi Kiêu mới giao nhiệm vụ gian khổ này
cho Khương Lăng – một người mới vừa chuyển đến Cục.
Tổ phác họa tâm lý tội phạm toàn là những gương mặt mới, chưa từng có giao
thoa công việc với Từ Mãn Thương, tư tưởng không bị vướng bận, mới có thể
rảnh tay hành động.
Hơn nữa, đội ngũ của Khương Lăng nghiên cứu sâu về tâm lý tội phạm, giỏi
đánh đòn tâm lý, ý thức sáng tạo cao, như vậy mới có thể khiến Từ Mãn
Thương trở tay không kịp.
Nghĩ đến đây, Khương Lăng đón nhận ánh mắt của Lôi Kiêu, điềm tĩnh nói: “Đội
trưởng yên tâm, chúng tôi sẽ đảm bảo tuân thủ quy trình, gạt bỏ gánh nặng tư
tưởng, cố gắng sáng tạo phương pháp”
Không ngờ suy nghĩ của Khương Lăng lại rõ ràng đến thế, Lôi Kiêu cũng yên
lòng, gật đầu: “Tốt, tốt, tốt. Cô hiểu là được”
Tiếp đó, Lôi Kiêu giao nhiệm vụ cho mọi người.
Cuộc họp thứ ba kết thúc.
Bước ra khỏi phòng họp, Khương Lăng tìm Lương Hữu Huấn: “Các anh đã
thuyết phục con trai bác Từ phối hợp như thế nào vậy?”
Vừa rồi trong cuộc họp, Khương Lăng đã cảm thấy kỳ lạ. Chẳng phải nói con
cái Từ Mãn Thương rất thương ông, sau khi mẹ mất vẫn luôn muốn đón bố lên
tỉnh sống sao? Tại sao người con trai lại nguyện ý phối hợp với cảnh sát để bí
mật lục soát phòng ngủ của bố mình?
Lương Hữu Huấn thở dài, đáy mắt thoáng qua vẻ áy náy: “Con trai Từ Mãn
Thương cũng là một cảnh sát”
Ngập ngừng một chút, Lương Hữu Huấn bồi thêm một câu: “Anh ấy tên là Từ Vi
Quần, từng giảng dạy ở trường cảnh sát, chắc cô cũng từng nghe tên”
Khương Lăng không khỏi dấy lên lòng kính nể.
Cái tên Từ Vi Quần, cô đương nhiên biết.
Tuy khi Khương Lăng thi vào trường cảnh sát, Từ Vi Quần đã chuyển công tác
lên Sở, nhưng anh ấy đã đào tạo ra lớp lớp nhân tài trong lĩnh vực hình sự, là
một cái tên lừng lẫy ở trường.
Thật không ngờ, con trai bác Từ chính là Từ Vi Quần.
Lần này anh ấy phối hợp với cảnh sát, có thể nói là “đại nghĩa diệt thân”.
Trước kia nhìn thấy bốn chữ này chỉ cảm thấy nặng nề. Giờ đây, liên hệ đến Từ
Vi Quần và Từ Mãn Thương, Khương Lăng mới cảm nhận được sự giằng xé, đau
đớn và cả sự vĩ đại ẩn sau bốn chữ ấy.
Khương Lăng hỏi: “Vậy thầy Từ hiện đang ở đâu?”
Lương Hữu Huấn nói: “Hai hôm trước anh ấy về thành phố Yến thăm bác Từ,
nhưng sáng nay Sở có cuộc họp khẩn cấp nên anh ấy đã đi ngay trong đêm
qua”
Khương Lăng “À” một tiếng, xem ra Từ Vi Quần hiện không có mặt ở thành phố
Yến.
Lương Hữu Huấn nói tiếp: “Khương Lăng, cô cứ mạnh dạn làm, đừng sợ. Trước
khi đi, thầy Từ đã dặn dò tôi: Mọi việc cứ làm đúng quy định, tất cả để pháp
luật định đoạt”
Khương Lăng gật đầu: “Vâng”
Dù có không nỡ, cũng tuyệt đối không dung túng tội phạm.
Đây là cốt cách của người cảnh sát, là cảnh giới của thầy Từ Vi Quần.
Đã vậy thì hãy buông bỏ lo âu mà chuẩn bị thôi.
Ăn xong cơm tối ở nhà ăn, tranh thủ trước giờ tăng ca, Khương Lăng ghé về
nhà một chuyến.
Ánh tà dương đỏ như máu, phủ lên những cành cây khẳng khiu của cây bạch
quả già giữa khu phố Bình An một lớp màu vàng hồng bi thương.
Tán cây to lớn đổ xuống bóng râm dày đặc, giống như một nhân chứng trầm
mặc, bao trùm lấy bóng dáng tuy vẫn thẳng tắp nhưng khó giấu vẻ già nua
dưới gốc cây —— Từ Mãn Thương.
Nhìn thấy ông lão, Khương Lăng chậm rãi bước tới.
Ánh mắt tin tưởng của Lôi Kiêu khi chốt lại việc giao nhiệm vụ thẩm vấn cho
cô khiến áp lực trong lòng Khương Lăng tăng lên gấp bội.
Từ Mãn Thương, ông ấy không phải một nghi phạm bình thường, mà là một
ông lão từng dành nửa đời người để bảo vệ trật tự cho thành phố này.
Khương Lăng biết mình không thể cứng đối cứng.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Hít sâu một hơi, Khương Lăng điều chỉnh biểu cảm, cố tình tạo dáng đi thoải
mái, tiến về phía gốc cây bạch quả.
“Bác Từ, thấy bác ngồi đây cả buổi rồi, bác đang nghĩ gì thế?” Giọng Khương
Lăng rất nhẹ, như sợ quấy nhiễu điều gì, cô tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đá
bên cạnh Từ Mãn Thương.
Ghế đá lạnh lẽo, cái lạnh xuyên qua lớp quần áo mùa hè mỏng manh thấm vào
da thịt.
Từ Mãn Thương dường như mới bừng tỉnh khỏi dòng suy tư trầm mặc nào đó,
ánh mắt đục ngầu từ từ hội tụ trên gương mặt Khương Lăng. Trong khoảnh
khắc ấy, Khương Lăng bắt gặp một tia soi xét sắc bén trong mắt ông, phảng
phất như vẫn là người lính hình sự già am hiểu mọi sự đời năm nào. Nhưng
ánh sáng đó vụt tắt, bị một tầng mê mang và mệt mỏi sâu hơn che lấp.