Kẻ này là đồng bọn của Phàn Hổ, nếu Phàn Hổ vào tù, hắn cũng nhất định
không thoát được.
Chẳng phải Phàn Hổ có thu nhận một tên đàn em sao?
Hẳn chính là hắn ta.
Mã số hồ sơ tội phạm: JJ1997-043
Họ tên: Mạnh Giang Hào
Giới tính: Nam
Ngày sinh: Tháng 11 năm 1975
Quê quán/Hộ khẩu: Thôn Tứ Đào, hương Khương Nguyên, quận Hách Sơn,
thành phố Ích Châu, tỉnh Tương.
Địa chỉ hiện tại/Nơi hoạt động: Sống lang thang, dựa dẫm vào Phàn Hổ.
Tương tự, đặc điểm ngoại hình của Mạnh Giang Hào hoàn toàn trùng khớp với
tòng phạm trong vụ án này.
Hắn cao 1m68, nặng khoảng 55kg, hình thể nhỏ gầy, dáng đi hơi khòm, cơ bắp
không phát triển.
Mạnh Giang Hào có nước da tái nhợt, mặt dài, gò má nhô cao, mắt to nhưng
thường xuyên cụp xuống lảng tránh, môi mỏng, trên người không có sẹo rõ rệt.
Ngón tay hắn thon dài, móng tay thường cáu bẩn. Hắn có thói quen rụt cổ so
vai, khi nói chuyện không dám nhìn thẳng đối phương, lúc căng thẳng sẽ vô
thức vò ngón tay hoặc cắn môi dưới.
Hắn không có thu nhập độc lập. Sau khi bỏ học cấp hai, hắn theo người làng đi
làm thuê, kinh tế hoàn toàn phụ thuộc vào Phàn Hổ. Hắn làm phụ hồ cho Phàn
Hổ ở công trường, hoặc giúp gã xử lý tang vật, chạy vặt.
Cha mẹ Mạnh Giang Hào đều đã mất, hắn lớn lên nhờ bà nội nuôi dưỡng, tình
cảm hai bà cháu rất sâu đậm. Ngoài Phàn Hổ, hắn không có bạn bè gì, trong
mắt người khác hắn chỉ là cái bóng, là cái đuôi của Phàn Hổ.
Hai lần phạm tội của hắn đều có liên quan đến Phàn Hổ.
Thư Sách
* Năm 1992: Tại Nhạc Châu, bị cảnh cáo hành chính 2 lần vì trộm cắp vặt. Tuy
nhiên, những thứ hắn trộm đều không đáng giá, như đồ ăn ở nhà ăn công
trường, kẹo bánh ở tiệm tạp hóa.
* Năm 1997: Tại thành phố Yến, tham gia hiếp dâm tập thể phụ nữ, bị tuyên
án 8 năm 6 tháng tù, thụ án tại nhà tù số 9 tỉnh lỵ.
Theo đánh giá tâm lý, Mạnh Giang Hào mắc chứng rối loạn nhân cách phụ
thuộc nghiêm trọng, kèm theo lo âu và trầm cảm. Tính cách yếu đuối, tự ti,
thiếu chủ kiến. Đối với Phàn Hổ, nỗi sợ hãi trong hắn lớn hơn lòng trung thành,
việc tham gia phạm tội chủ yếu là để tự bảo vệ và tìm kiếm sự che chở méo
mó.
Trong các vụ án, hắn đóng vai trò tòng phạm và hỗ trợ, như canh gác, giữ tay
chân nạn nhân, xử lý dấu vết hiện trường.
Sau khi vào tù, Mạnh Giang Hào thường xuyên rơi vào trạng thái lo âu cao độ,
hay gặp ác mộng, có phản ứng sinh lý khó chịu (như nôn mửa) khi nhìn thấy
máu hoặc nghe tiếng kêu thảm thiết. Trong thâm tâm hắn mang nỗi day
dứt mãnh liệt với bà nội, nhiều lần tỏ vẻ sám hối với quản giáo, lo lắng bà nội
không ai chăm sóc.
Vấn đề hiện tại là: Hai kẻ này vào tù năm 1997, nhưng chưa từng thừa nhận
việc sát hại nữ cảnh sát năm 1994.
Là cố tình giấu giếm, hay thực sự không làm?
Khương Lăng nghiêng về giả thiết cố tình giấu giếm.
Hai kẻ này vào tù vì tội hiếp dâm, tuy một kẻ án 13 năm, một kẻ án 8 năm,
nhưng chỉ cần cải tạo tốt, vẫn sẽ có ngày ra tù làm lại cuộc đời.
Nhưng nếu thú nhận việc sát hại nữ cảnh sát, đó tuyệt đối là án tử hình!
Mạnh Giang Hào sợ Phàn Hổ, lại vướng bận bà nội già yếu, nên sẽ không chủ
động khai ra tội ác tày trời này. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi sau khi giếc người
khiến hắn gặp ác mộng, nôn mửa và run rẩy khi thấy máu.
Còn Phàn Hổ, kẻ này cùng hung cực ác, mang nhân cách phản xã hội nhưng lại
rất xảo quyệt. Vụ ẩu đả gây trọng thương năm 1990, hắn đã để người khác
gánh tội thay nên thoát được sự trừng phạt của pháp luật.
Việc sát hại nữ cảnh sát đối với hắn là một “chiến tích”, không phải nỗi nhục.
Hắn nhịn không được muốn khoe khoang, nhưng lại biết điểm dừng.
Nếu thực sự là hắn làm, thì việc hắn từng nhắc tới “phanh thây, ném xuống
cống thoát nước” chính là sự thật.
Sau khi sắp xếp lại hồ sơ tư liệu trong đầu một lần nữa, Khương Lăng rốt cuộc
cũng mở mắt ra.
Cô quét sạch vẻ u ám trước đó, trong mắt lóe lên tia sáng cực kỳ sắc bén.
Phàn Hổ, Mạnh Giang Hào. Thông tin của hai kẻ này liên hệ mật thiết với vụ
án.
Khả năng rất cao bọn chúng chính là hung thủ.
Vậy thì cứ hướng này mà tìm người!
Khương Lăng vừa mở mắt liền bắt gặp ánh mắt tò mò của Lạc Vân Sâm.
Lạc Vân Sâm hỏi: “Cô đang nghĩ gì thế? Xuất thần như vậy, đây là văn phòng
của Lôi đội đấy”
Khương Lăng nhìn quanh, có chút ngại ngùng nhìn Lôi Kiêu đang ngồi im lặng
sau bàn làm việc: “Lôi đội, vừa rồi đột nhiên tôi có linh cảm, nhất thời quên
mất hoàn cảnh”
Lôi Kiêu phất tay: “Không sao, đều là người nhà cả”
Lạc Vân Sâm càng thêm tò mò: “Linh cảm gì?”
Khương Lăng nói: “Hung thủ cầm đầu vụ án này cùng hung cực ác, khả năng
cao có tiền án tiền sự, xác suất lớn dính líu đến mại dâm, cờ bạc, ma túy. Có
thể bắt đầu từ phương diện này, tìm người chỉ điểm hoặc hỏi thăm các đối
tượng mới ra tù”
Lông mày Lôi Kiêu nhíu lại thành một đường thẳng: “Nhưng hiện tại chúng ta
chỉ biết quê quán và đặc điểm hình thể của chúng, không biết tên họ, không
biết mặt mũi, hỏi thăm kiểu gì?”
Khương Lăng: “Để tôi thử phác họa tâm lý xem sao”
Lôi Kiêu giục: “Vậy cô làm nhanh lên. Chờ cô phác họa xong chân dung, chúng
ta sẽ bắt đầu chiến thuật biển người, rà soát toàn diện”
Khương Lăng trở lại văn phòng, đập mạnh tay xuống bàn: “Họp!”
Một lời vừa dứt, tất cả mọi người đều hành động.
Lý Chấn Lương lau sạch bảng đen.
Lưu Hạo Nhiên đẩy tới một tấm bảng trắng di động.
Chu Vĩ chuẩn bị sẵn bản đồ phân khu và sổ ghi chép.
Lương Cửu Thiện nhờ lập công trong việc nghe giọng đoán vùng miền nên
được Lôi Kiêu đặc cách tham gia điều tra vụ án này. Sau khi quan sát bức
phác họa của Lạc Vân Sâm, cậu bé đi theo nhóm Lý Chấn Lương về văn phòng
tổ tâm lý. Thấy Khương Lăng thần thái sáng láng triệu tập mọi người họp, cậu
lập tức tỉnh táo hẳn, ngồi ngay ngắn bên mép bàn họp, lấy vở ra chuẩn bị ghi
chép hệt như đang nghe giảng trên lớp.
Khương Lăng nói với Lạc Vân Sâm vừa đi theo vào: “Lát nữa tôi nói, anh phụ
trách vẽ”
“Được” Lạc Vân Sâm gật đầu theo bản năng. Tuy không biết sự phong thái đại
tướng này của Khương Lăng từ đâu mà có, nhưng anh sẵn lòng nghe theo sự
điều phối của cô.
Tô Tâm Uyển chu đáo chuẩn bị sẵn bảng vẽ kẹp giấy phác thảo đặt trước mặt
Lạc Vân Sâm.
Trang Kiến Bách gọt sẵn bút than.
Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, Khương Lăng đứng trước bảng đen, nhìn mọi
người.
“Bước đầu tiên của phương pháp điều tra Tam định: Định tính chất. Đây là một
vụ án giếc người có tính chất ác liệt. Việc nạn nhân là cảnh sát khiến vụ án
trở nên cực kỳ đặc thù, cũng làm cho động cơ phạm tội trở nên phức tạp và
khó đoán”
Vì đang ở trong văn phòng của mình nên mọi người đều rất thoải mái.
Khương Lăng vừa dừng lại, lập tức có người tiếp lời.
Lý Chấn Lương: “Giếc người trả thù”
Khương Lăng gật đầu, ra hiệu cho anh viết đáp án lên bảng đen, đồng thời giải
thích: “Hung thủ sống lâu năm dưới đáy xã hội, trải qua nghèo khó, môi trường
trưởng thành đầy bạo lực và có tiền án, hình thành nhân cách phản xã hội cực
đoan. Hắn coi cảnh sát là kẻ áp bức, do đó khi nghe nạn nhân nói mình là cảnh
sát, hắn trở nên cực kỳ hưng phấn, giếc người để hả giận”
Nghe đến đây, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi.
Nhân cách phản xã hội thật đáng sợ, sao nữ cảnh sát kia lại xui xẻo gặp phải
hắn chứ? Đáng hận!
Khương Lăng nhìn mọi người: “Ngoài trả thù, còn có khả năng động cơ phạm
tội nào nữa?”
Lưu Hạo Nhiên nhanh nhảu giơ tay: “Cướp sắc?”
Chu Vĩ đang cắm cúi ghi chép, đầu không ngẩng lên mà phản bác: “Cướp sắc
hà tất phải giếc người? Đặc biệt là khi nghe đối phương là cảnh sát, người
bình thường đã sớm bỏ chạy mất dạng. Sở dĩ giếc cảnh sát, tôi cảm thấy là
do cảm giác thành tựu bệnh hoạn của kẻ tâm thần”
Khương Lăng lập tức khẳng định: “Không sai. Việc hủy diệt quyền uy mang lại
cho hung thủ cảm giác thành tựu bệnh hoạn, tương lai có thể trở thành vốn
liếng để khoác lác trước mặt đàn em. Cho nên, hắn đã ra tay sát hại”
Lý Chấn Lương thở dài lắc đầu, viết lên bảng đen động cơ phạm tội thứ hai:
Cảm giác thành tựu bệnh hoạn.
Khương Lăng hỏi tiếp: “Còn nghĩ được gì nữa không? Tại sao lại giếc cảnh
sát?”
Một giọng nói thiếu niên trong trẻo vang lên, là Lương Cửu Thiện lên tiếng: “Có
phải là do làm việc xấu bị cảnh sát phát hiện, cho nên giếc người diệt khẩu
không ạ? Trong phim đều diễn như thế”
Ánh mắt Khương Lăng sáng lên, giơ tay chỉ về phía Lương Cửu Thiện: “Rất tốt.
Giếc người diệt khẩu để sinh tồn, đây là động cơ phạm tội thứ ba”
Ngừng một lát, Khương Lăng lại đặt câu hỏi: “Được rồi, vậy tôi muốn hỏi mọi
người, hung thủ đã làm việc xấu gì? Tại sao lại bị cảnh sát phát hiện? Nữ cảnh
sát này đang theo dõi chúng, hay chỉ là tình cờ gặp gỡ?”
Câu hỏi này rất hay.
Tất cả mọi người đều chìm vào trầm tư.
Khương Lăng hỏi dồn: “Đã xác nhận nạn nhân không phải cảnh sát thành phố
Yến, cô ấy đến từ nơi khác. Một nữ cảnh sát ngoại tỉnh, tại sao đêm khuya lại
xuất hiện ở con hẻm hẻo lánh nguy hiểm đó?”
Lý Chấn Lương nói một cách không chắc chắn: “Có phải là tình cờ gặp không?
Ví dụ như cô ấy đang vội ra ga tàu đêm, vô tình đi qua con hẻm đó, sau đó bị
hung thủ nhắm vào?”
139-diem-mu-trong-dem-muahtml]
Chu Vĩ lắc đầu: “Không thể nào. Một cảnh sát, lại là nữ giới, càng phải biết
cách tự bảo vệ mình. Ban đêm ra ga tàu có thể gọi taxi, hà tất phải đi bộ một
mình?”
Vừa nói, Chu Vĩ vừa treo bản đồ thành phố Yến lên bảng trắng: “Mọi người xem,
con hẻm này nằm cạnh công trường khu giải tỏa, vị trí hẻo lánh, xung quanh
không có trục đường chính, người bình thường sẽ không đi vào đó”
Lý Chấn Lương thở hắt ra một hơi đầy bực bội.
Nữ cảnh sát này rốt cuộc tại sao lại xuất hiện ở con hẻm đó lúc nửa đêm?
Khương Lăng không bắt tay vào phác họa ngay, mà vẫn bắt đầu từ việc phân
tích động cơ phạm tội.
Chỉ khi xác định rõ động cơ phạm tội mới có thể miêu tả chính xác đặc điểm
tâm lý tội phạm.
Câu hỏi vừa rồi của cô, vừa là hỏi mọi người, cũng là tự hỏi chính mình.
Nếu suy đoán của cô là chính xác, mọi chuyện thực sự do Phàn Hổ và Mạnh
Giang Hào làm, thì cũng cần phải làm rõ động cơ phạm tội của hai kẻ này.
Nhìn vào tiền án của Phàn Hổ và Mạnh Giang Hào, trước năm 1994 bọn chúng
chỉ phạm những tội như đánh nhau, ẩu đả, trộm cắp vặt.
Giếc người! Đặc biệt là giếc cảnh sát, sao bọn chúng lại có gan lớn đến
thế?
Cho dù là nhân cách phản xã hội, cũng không phải sinh ra đã cùng hung cực
ác, gặp người là giếc.
Rốt cuộc, ai cũng sợ chết.
Vừa rồi Chu Vĩ nói rất đúng, cho dù là tình cờ gặp gỡ, thấy cô gái trẻ đi đêm
một mình mà nảy sinh tà niệm, thì ngay khoảnh khắc nghe cô ấy nói mình là
cảnh sát, phản ứng đầu tiên của hung thủ lẽ ra phải là bỏ chạy, chứ không phải
giếc người.
Tại sao khi nghe thấy hai chữ “cảnh sát”, hắn lại đột nhiên trở nên hưng phấn,
cuồng bạo?
Lưu Hạo Nhiên giơ tay: “Động cơ phạm tội chẳng phải nói là diệt khẩu sao? Có
khả năng nạn nhân đang thực hiện nhiệm vụ, bám theo hung thủ, phát hiện
hoạt động phi pháp của chúng nhưng bị lộ hành tung, cho nên. bị diệt khẩu?”
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi lạnh.
Cảnh sát vượt địa bàn thực thi nhiệm vụ?
Nữ cảnh sát đơn độc theo dõi hai gã đàn ông lực lưỡng lúc đêm khuya?
Rốt cuộc là nhiệm vụ gì mà đáng để liều mạng như vậy?
Lạc Vân Sâm đột nhiên đứng dậy: “Ma túy! Nhất định là án ma túy, cho nên
hung thủ mới nảy sinh sát niệm. Bọn chúng làm cái nghề buôn đầu bán cổ này
vốn dĩ đã căm thù cảnh sát tận xương tủy. Chỉ cần phát hiện có cảnh sát nằm
vùng bên cạnh, thủ đoạn trả thù của chúng cực kỳ tàn nhẫn! Tôi từng tiếp xúc
với loại án này, bọn buôn ma túy xử lý cảnh sát nằm vùng bằng cách tùng xẻo,
lột da, cắt thịt. Gần như đều là chết không toàn thây”
Giọng anh càng nói càng nhỏ, đến bốn chữ “chết không toàn thây” thì gần
như không còn nghe thấy tiếng.
Tất cả mọi người đều biến sắc.
Ngay cả Khương Lăng cũng rùng mình, nửa ngày không nói nên lời.
Khương Lăng nhớ rõ, từng có một cảnh sát nằm vùng chống ma túy nổi tiếng,
sau khi bị bọn buôn ma túy phát hiện thân phận, chúng đã tra tấn anh suốt 45
tiếng đồng hồ mới cho anh một cái chết. Khi cảnh sát tìm thấy thi thể, anh
đã mình đầy thương tích —— hai mắt bị khoét, mũi và cằm bị cắt bỏ, thịt ở
cẳng chân bị xẻo từng miếng, xương sườn gãy năm cái.
Đáng sợ hơn là, tất cả những tổn thương đó đều được thực hiện trong trạng
thái nạn nhân hoàn toàn tỉnh táo. Bởi vì bọn buôn ma túy đã tiêm cho người
cảnh sát ấy một lượng lớn thuốc kích thích thần kinh để không thể ngất đi.
Nghe nói, tuổi thọ trung bình của cảnh sát chống ma túy chỉ là 41 tuổi.
Để mang lại sự bình yên cho nhân gian, vô số anh hùng đã ngã xuống, tre già
măng mọc, hiến dâng sinh mạng cho sự nghiệp chống ma túy.
Đời sau có một bài hát, trong đó có câu: “Ai nói phải đứng trong ánh hào
quang mới được tính là anh hùng”.
Cảnh sát nằm vùng chống ma túy tuy thân phận không thể đưa ra ánh sáng,
nhưng họ là những anh hùng xứng đáng nhất!
Lương Cửu Thiện ngồi ngoan ngoãn một bên nghe giảng, giờ phút này đôi mắt
mở to hết cỡ, sắc mặt trắng bệch.
Làm cảnh sát nguy hiểm đến thế sao?
Trước kia cậu chỉ thấy làm cảnh sát oai phong lẫm liệt, giờ mới biết làm cảnh
sát còn có thể nguy hiểm đến tính mạng như vậy.
Lương Cửu Thiện bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, giơ tay lên.
Khương Lăng nhìn về phía cậu, ra hiệu cho cậu nói.
Giọng Lương Cửu Thiện vẫn còn vương chút run rẩy: “Nếu. em là nói nếu như,
người đó thực sự là cảnh sát, đang thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, vậy sao cô
ấy lại dám hô lên thân phận của mình? Chẳng lẽ cô ấy không biết, nói ra mình
là cảnh sát thì đối phương nhất định sẽ diệt khẩu sao?”
Ánh mắt Khương Lăng sáng rực lên.
Không ngờ thằng nhóc Lương Cửu Thiện này tư duy logic lại tốt đến vậy, nhanh
như thế đã nghĩ ra điểm mâu thuẫn cốt tử này.