Lưu Hạo Nhiên vỗ mạnh vào vai Lương Cửu Thiện: “Khá lắm chàng trai, nghĩ
giống hệt anh đấy. Anh cũng thấy lạ, nếu là cảnh sát nằm vùng chống ma túy,
đáng lẽ phải cẩn thận che giấu thân phận, sao có thể nói toẹt ra như thế
được”
Lạc Vân Sâm từng tham gia chuyên án ma túy, sắc mặt vẫn còn vương nét đau
đớn: “Nguyên tắc cốt lõi của cảnh sát nằm vùng là ẩn mình, chủ động bại lộ là
hành vi cực kỳ nguy hiểm và vi phạm kỷ luật. Thông thường, việc bại lộ thân
phận chỉ xảy ra trong ba trường hợp: Khi nhiệm vụ kết thúc và tiến hành cất
lưới, khi tính mạng bị đe dọa cực độ, hoặc khi xảy ra sự cố bất ngờ ngoài tầm
kiểm soát”
Lạc Vân Sâm nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt ánh lên vẻ bi thương: “Vụ án
này, hiển nhiên rơi vào trường hợp thứ hai”
Bầu không khí đau thương bao trùm cả văn phòng, không ai nói thêm lời nào.
Chỉ có tiếng hít thở dồn dập hòa cùng tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ.
Lời nói của Lạc Vân Sâm như kéo mọi người quay trở lại con hẻm nhỏ u tối vào
đêm khuya ngày 24 tháng 6.
Nữ cảnh sát bị phát hiện đang theo dõi, nổ ra cuộc vật lộn kịch liệt với hai gã
đàn ông trưởng thành. Dù được huấn luyện bài bản, nhưng lấy một địch hai, lại
thêm đối phương có khả năng cầm hung khí, cô nhanh chóng rơi vào thế hạ
phong, đối mặt với nguy cơ bị giếc ngay lập tức hoặc mất khả năng hành
động.
Trong khoảnh khắc sinh tử, cô phán đoán nếu tiếp tục che giấu thân phận thì
chắc chắn phải chết. Để trấn áp tội phạm, tranh thủ một đường sống, cô
buộc phải công khai thân phận.
Khi bị hung thủ bịt miệng, lôi vào sâu trong hẻm nhỏ, cô đã dùng hết toàn lực
hét lên “Tôi là cảnh”, đây là chiến thuật bản năng khi cận kề cái chết, chứ
không phải một lựa chọn bình tĩnh.
Khương Lăng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cô lấy ra bức vẽ cảnh tượng giếc
người trong hẻm nhỏ của Lạc Vân Sâm.
Hốc mắt cô đỏ hoe, ngấn lệ. Cô chậm rãi giơ tay trái lên, chìa bức tranh cho
mọi người xem, tay phải chỉ vào hình ảnh Lý Cường đang run rẩy nấp sau
thùng rác trong tranh.
Khương Lăng muốn nói, nhưng lại không thốt nên lời. Giọng cô run rẩy, nỗi bi
thương mãnh liệt dâng trào làm cổ họng cô nghẹn lại.
Như có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim, đau nhói tâm can.
Một lúc lâu sau, Khương Lăng rốt cuộc cũng trấn tĩnh lại, nói ra điều mình suy
nghĩ: “Ở góc độ nằm nghiêng của cô ấy, cô ấy có thể nhìn thấy Lý Cường đang
trốn ở đó. Sở dĩ cô ấy hô lên thân phận mình là để đánh đổi mạng sống, để
lại thông tin và manh mối then chốt cho bên ngoài”
Chỉ tiếc là, cô ấy còn chưa kịp nói ra tên họ thì đã bị kẻ bắt cóc lôi đi và sát
hại.
Nhưng ít nhất. cô ấy đã bảo vệ được nhân chứng Lý Cường và để lại manh
mối quan trọng.
Lạc Vân Sâm nghiêm túc nhìn bức vẽ của mình, hồi lâu sau mới gật đầu: “Đúng
vậy, có lý. Lý Cường lúc ấy nấp sau ba cái thùng rác, hai cái đứng, một cái bị
đổ. Nạn nhân ở tư thế nằm nghiêng, hoàn toàn có khả năng nhìn thấy Lý
Cường qua khe hở giữa các thùng rác”
Lý Chấn Lương lớn tiếng: “Nếu cô ấy đã để lại manh mối, vậy chúng ta còn chờ
gì nữa? Mau chóng bắt hung thủ, báo thù cho cô ấy!”
Lưu Hạo Nhiên đập bàn, phẫn nộ hô to: “Đúng vậy, dám giếc cả cảnh sát, quả
thực quá ngông cuồng! Cần phải băm vằm bọn chúng ra ngàn mảnh”
Chu Vĩ dừng bút ghi chép, ánh mắt khẩn thiết nhìn Khương Lăng, khàn giọng
hỏi: “Tổ trưởng, cô có cách nào không? Ít nhất. chúng ta phải nghĩ cách tìm
ra cô ấy là ai chứ?”
Đều là cảnh sát, chứng kiến đồng đội bị hại, liều chết hô lên câu “Tôi là cảnh
sát”, nỗ lực để lại manh mối cho nhân chứng, cảnh tượng này sao có thể
không khiến người ta xúc động?
Cùng chung mối thù, ai nấy đều hận không thể lập tức bắt hai tên hung thủ
quy án.
Khương Lăng ngẩng đầu nhìn bảng đen, vẽ một vòng tròn đỏ thật đậm lên hai
chữ “diệt khẩu”: “Chúng ta sẽ theo manh mối này truy tra thân phận nạn nhân”
Khương Lăng nói với Chu Vĩ: “Đại Vĩ, anh lấy bản đồ tỉnh Tương ra, đánh dấu
vị trí của Ích Châu và thành phố Yến”
Chu Vĩ lập tức đứng dậy, lấy bản đồ tỉnh, đánh dấu hai thành phố này.
Khương Lăng vẽ một đường nối giữa hai thành phố: “Cửu Thiện đã xác nhận
hung thủ là người Ích Châu, tại sao chúng lại đến thành phố Yến? Đến bằng
cách nào? Trên đường đi có thể đã qua những thành phố nào?”
Chu Vĩ bắt đầu quan sát tuyến đường sắt: “Ích Châu cách thành phố Yến khá
xa. Nếu hai kẻ này là lao động ngoại tỉnh, trạm dừng chân đầu tiên chắc chắn
không phải là thành phố Yến”
Anh dùng bút chì rà soát dọc tuyến đường sắt, cuối cùng khoanh tròn “Nhạc
Châu”: “Nhạc Châu là đầu mối giao thông gần Ích Châu nhất. Nông dân địa
phương muốn đi tàu xuống phía Nam, trước hết phải đi ô tô từ Ích Châu đến
Nhạc Châu, sau đó mới bắt tàu hỏa. Do đó tôi phán đoán, hung thủ trước đây
chủ yếu hoạt động ở Nhạc Châu, gần đây mới đến thành phố Yến của chúng
ta”
Lưu Hạo Nhiên và Chu Vĩ cộng tác nhiều năm, cực kỳ ăn ý, vừa nghe đã hiểu
ngay: “Ý cậu là, hung thủ trước kia hoạt động ở Nhạc Châu, gần đây mới trôi
dạt đến đây?”
Chu Vĩ gật đầu: “Theo tôi biết, lao động ngoại tỉnh từ Ích Châu phần lớn xuôi
Nam, số ở lại trong tỉnh chủ yếu tập trung ở tỉnh lỵ và Nhạc Châu”
Khương Lăng không chút do dự cầm điện thoại lên: “Lôi đội, xin hãy liên hệ
ngay với Đại đội phòng chống ma túy của Nhạc Châu và tỉnh lỵ, trọng điểm
truy tìm tung tích của các cảnh sát nằm vùng. Nếu có nhân viên nào mất liên
lạc gần đây, xin hãy báo cho tôi ngay lập tức!”
Từng đợt tin tức dồn dập ập đến khiến đầu óc Lôi Kiêu tê dại suốt hai ngày
nay. Nghe giọng điệu chắc chắn của Khương Lăng, ông không hỏi lý do mà chỉ
đáp lại một chữ “Được!”.
Cúp điện thoại, Khương Lăng nhìn Lạc Vân Sâm: “Sư huynh chuẩn bị xong
chưa? Chúng ta bắt đầu phác họa”
Lạc Vân Sâm há hốc mồm: “Hả, nhanh thế sao? Không phải cần xác định
phạm vi trước à?”
Khương Lăng nói: “Phạm vi điều tra tôi đã báo cáo với Lôi đội rồi, giờ tôi nói lại
với mọi người một lần nữa. Căn cứ vào manh mối hiện có, phạm vi rà soát tập
trung vào các điểm sau:
Thư Sách
Thứ nhất, rà soát nam giới thanh tráng niên, quê quán Ích Châu, hoạt động tại
thành phố Yến trong thời gian gần đây tại các công trường xây dựng, đội bốc
vác, xưởng sửa xe, chợ lao động tự do ở khu vực ven đô.
Thứ hai, tìm kiếm tổ hợp ‘một béo một gầy’ có quan hệ mật thiết. Trong đó tên
to con có tiền sử bạo lực, tính cách nóng nảy, hút thuốc, có khả năng nghiện
ma túy, rượu chè, cờ bạc.
Thứ ba, sàng lọc những đối tượng người Ích Châu có tiền án cướp bóc, hiếp
dâm, dâm loạn, cố ý gây thương tích”
Tất cả mọi người đều gật đầu.
140-phac-hoahtml]
Đặc biệt là Lương Cửu Thiện, đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy sự sùng bái và tin
phục.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà có thể từ lời khai của Lý Cường tổng hợp ra
manh mối, xác định phạm vi rà soát, chuyện này đúng là chỉ có Khương Lăng
mới làm được.
Khương Lăng nói với Lạc Vân Sâm: “Tiếp theo, chúng ta sẽ thử phác họa trực
tiếp. Chỉ cần vẽ ra được chân dung hai tên bắt cóc, chúng ta có thể cứ thế mà
tìm ra chúng!”
Lạc Vân Sâm có chút do dự: “Việc này. liệu có được không?” Anh chưa từng
gặp hai kẻ đó, Lý Cường cũng không nhìn rõ mặt bọn chúng. Manh mối hiện tại
quá ít, liệu có vẽ ra được không?
Lạc Vân Sâm từng vẽ ra khuôn mặt của Cảnh Lập Hoa khi chưa xác định được
hung thủ.
Nhưng cảm giác lần đó rất huyền diệu, cơ hội chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Hơn nữa lần đó trọng điểm đặt vào bộ đồ bảo hộ lao động và thời gian gây án,
cảnh sát cũng không coi bức phác họa đó là bằng chứng quan trọng.
Hiện tại manh mối về hung thủ càng ít hơn, lại còn là hai người.
Khương Lăng lại nói muốn “cứ thế mà tìm”, nói thật, Lạc Vân Sâm hơi hoảng,
sợ làm lệch hướng điều tra, làm chậm trễ việc phá án.
Khương Lăng nghiêm túc nhìn Lạc Vân Sâm: “Sư huynh, thử xem sao”
Lý Chấn Lương, Lưu Hạo Nhiên, Chu Vĩ cùng nhau cổ vũ Lạc Vân Sâm.
“Tổ trưởng Lạc, thử đi, chúng tôi tin tưởng anh!”
“Đúng đấy, lần trước vẽ được Cảnh Lập Hoa, lần này nhất định cũng vẽ được
hai tên khốn kiếp đó”
“Sợ gì chứ, phải mạnh dạn thử nghiệm”
Ngay cả hai đồ đệ Tô Tâm Uyển, Trang Kiến Bách cũng nhìn sư phụ với ánh
mắt lấp lánh: “Sư phụ, thử đi ạ”
Trước sự khích lệ của mọi người, hào khí của Lạc Vân Sâm dâng trào. Anh đặt
bảng vẽ lên đùi, cầm bút than, ánh mắt kiên định: “Được, cô nói đi, tôi vẽ!”
Khương Lăng lục lại hồ sơ của Phàn Hổ trong trí nhớ, góc trên bên phải hồ sơ
có một tấm ảnh chụp đầu trọc của hắn.
Rất tốt, đáp án đã có sẵn, việc cô cần làm bây giờ chỉ là viết ra quá trình giải
bài toán.
“Được, chúng ta bắt đầu” Giọng Khương Lăng trầm thấp mà rõ ràng, phá vỡ sự
tĩnh lặng. “Thủ phạm chính, quê Ích Châu, độ tuổi 25-35, cao 1m80, nặng
khoảng 90kg, thể trạng tốt, lưng hùm vai gấu”
Lạc Vân Sâm chưa vội đặt bút, anh yên lặng lắng nghe.
Trong đầu anh đang nhanh chóng tìm kiếm những hình mẫu nghi phạm tương
thích với mô tả của Khương Lăng.
Theo sư phụ vẽ hơn một ngàn bức phác họa, Lạc Vân Sâm rất tin vào câu
“Tướng từ tâm sinh”. Tuy diện mạo con người có yếu tố di truyền từ cha mẹ,
nhưng theo sự thay đổi của môi trường và tâm cảnh, diện mạo cũng sẽ dần
biến đổi.
Lời Khương Lăng vẫn tiếp tục.
“Thủ phạm chính cần nhấn mạnh vào cảm giác sức mạnh, bởi sức mạnh là vũ
khí sắc bén để hắn khống chế người khác. Hắn có nhân cách phản xã hội cao
độ, thiếu sự đồng cảm, hối hận và các ràng buộc đạo đức. Giọng điệu của hắn
tràn ngập sự nhục mạ và đe dọa, chứng tỏ cá tính nóng nảy và tính công
kích mạnh. Khi nạn nhân hô lên thân phận cảnh sát, hắn không những không
sợ hãi mà còn bùng lên ngọn lửa điên cuồng hơn. Hắn coi cảnh sát là kẻ áp
bức, giếc hại cảnh sát là một cách để hắn phản kháng hiện thực, chứng minh
bản thân”
Sức mạnh.
Trong đầu Lạc Vân Sâm lập tức hiện ra một loạt hình tượng tráng hán hung
hãn.
“Lao động chân tay nặng nhọc, công việc không ổn định, kinh tế túng quẫn. Có
thể do hình thể hoặc khuynh hướng bạo lực mà hắn tạo được chút uy quyền
nhỏ trong giới lao động tự do, nhưng khó có được sự tôn trọng thực sự. Trong
lòng hắn tích tụ nỗi oán hận sâu sắc với xã hội, đặc biệt là những ‘người có địa
vị’. Nỗi oán hận này cần nơi trút bỏ, do đó khả năng hắn nghiện rượu, cờ bạc
thậm chí ma túy là khá cao”
“Không có tiền mà lại nghiện rượu, cờ bạc, ma túy, điều này chứng tỏ ngoài lao
động chân tay, hắn có thể còn làm những nghề kiếm tiền nhanh khác. Ví dụ
như”
Lưu Hạo Nhiên phản ứng rất nhanh: “Tay sai bảo kê!”
Khương Lăng gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, hắn có thể làm tay sai cho bọn
buôn ma túy để đổi lấy thuốc, hoặc trông coi sòng bạc để kiếm tiền đánh
bạc”
Lạc Vân Sâm trầm ngâm.
Sư phụ Lâm Vệ Đông từng tổ chức nhiều buổi tọa đàm huấn luyện tại thủ đô
nhằm đào tạo họa sĩ phác họa hình sự cho hệ thống công an. Trong khóa huấn
luyện, thầy Lâm thường trưng bày nhiều chân dung tội phạm đặc sắc và phân
tích diện mạo của chúng.
Trong ấn tượng của Lạc Vân Sâm, anh thực sự đã gặp vài gương mặt mang
dáng dấp của những kẻ làm nghề đâm thuê chém mướn.
Sau khi miêu tả xong đặc điểm tâm lý và hành vi, Khương Lăng bắt đầu kết
hợp hồ sơ tội phạm và tâm lý học để phân tích nhân dạng: “Sư huynh, khuôn
mặt của tên cầm đầu phải thể hiện đầy đủ sự hiện diện của bạo lực”
Lạc Vân Sâm nhanh chóng bắt nhịp, vẽ lên giấy một khuôn mặt chữ điền, cằm
rộng: “Người thích sử dụng bạo lực thường có vẻ mặt dữ tợn, hay nghiến răng
nghiến lợi. Cơ hàm hoạt động quá mức trong thời gian dài sẽ khiến khuôn mặt
ngày càng vuông vức, cằm cũng bạnh ra”
Khương Lăng nói: “Tâm loạn thì lông mày loạn. Tướng hung thần ác sát
thường có lông mày hình chữ bát (八)”
Lạc Vân Sâm thuận tay vẽ hai hàng lông mày rậm rạp hỗn loạn. Lông mày đen
dày nhưng không hề được trau chuốt, giống như bụi gai mọc hoang dại, lộn
xộn bao phủ trên xương lông mày. Tổng thể lông mày có hình chữ bát ngược,
đầu mày gần ấn đường, đuôi mày ngắn và chúc xuống, tạo thành tướng mạo
hung thần tự nhiên.
Khương Lăng thầm gật đầu. Lông mày như hai lưỡi dao rỉ sét, rất giống. Lạc
Vân Sâm quả nhiên có tài, thảo nào cha cô lại giữ anh ở lại thành phố Yến.
Khương Lăng chỉ vào lông mày trên bức vẽ: “Đuôi mày ép xuống, tướng mạo
hung ác, dù mặt không cảm xúc cũng giống như đang trừng mắt giận dữ”
Lạc Vân Sâm liếc nhìn Khương Lăng, bắt đầu chỉnh sửa lông mày.
Khương Lăng: “Trong quá trình ẩu đả, để đạt hiệu quả đe dọa người khác, hắn
có thể thường xuyên gầm gừ, điều này khiến gò má hơi cao, cơ mặt căng cứng,
tạo thành những nếp nhăn đặc thù”
Lạc Vân Sâm gật đầu, tăng tốc độ vẽ, khuôn mặt chữ điền rộng và xương gò
má nhô cao nhanh chóng thành hình.
“Đối với tội phạm có nhân cách phản xã hội, đôi mắt là thứ nói lên nhiều điều
nhất” Khương Lăng nhìn bức phác họa trong tay Lạc Vân Sâm, hình ảnh Phàn
Hổ hiện lên trong đầu, cô tiếp tục bổ sung.
“Trong đôi mắt này không có hơi ấm, chỉ có sự lạnh lùng và tàn nhẫn. Đồng tử
thiên về nhỏ, lòng trắng đục ngầu ố vàng. Khi nhìn người, mắt hắn theo thói
quen sẽ nheo lại, mang theo sự soi mói và khinh miệt, như đang đánh giá
con mồi. Khi nổi cơn thịnh nộ, đôi mắt này sẽ sung huyết, trừng lớn như
chuông đồng”
Lạc Vân Sâm dần quen với tốc độ nói của Khương Lăng, bắt lấy tinh túy trong
lời cô và dùng bút than thể hiện lên mặt giấy. Đôi mắt của tên cầm đầu được
vẽ nhỏ và hãm sâu, đồng tử chấm cực nhỏ, xung quanh dùng những nét gạch
chéo dày đặc để phác họa cảm giác âm u và đục ngầu.
Khương Lăng nói rất nhanh nhưng từng chữ rõ ràng: “Người có tính khí nóng
nảy, cánh mũi thường phập phồng liên tục nên sẽ to bè. Thường xuyên thở
bằng miệng khiến môi dày, nhưng độ dày này không biểu thị sự đôn hậu. Khóe
miệng hắn có thói quen trễ xuống, tạo thành một độ cong tràn đầy lệ khí. Khi
hắn cười gằn, khóe miệng sẽ toác ra hết cỡ”