Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm

Chương 141: Bức họa chân dung tội ác



Sẵn sàng

“Ngoài ra, tên cầm đầu luôn mang theo bật lửa rẻ tiền, chứng tỏ hắn hút thuốc.

Người hút thuốc lâu năm răng thường ố vàng, vệ sinh răng miệng kém. Khi

hắn mở miệng sẽ lộ ra hàm răng ố vàng, lợi có thể bị tụt hoặc sưng, trông như

một con dã thú khát máu”

Lạc Vân Sâm “Ừ” một tiếng, vẽ thêm mũi và miệng lên khuôn mặt trên giấy.

Chiếc mũi được nhấn mạnh vẻ thô kệch, độ cong trễ xuống của môi được bắt

trọn chính xác, khóe miệng điểm thêm vài nếp nhăn rãnh cười (pháp lệnh văn)

đặc trưng để tăng thêm vẻ hung ác.

“Làn da là thứ thể hiện rõ nhất trạng thái cuộc sống của một người. Tên cầm

đầu không phải kẻ sống trong nhung lụa, kiếm ăn bên ngoài không dễ dàng,

dầm mưa dãi nắng lâu ngày sẽ khiến da hắn đen sạm, thô ráp, lỗ chân lông to.

Nếp nhăn chữ xuyên (川) giữa ấn đường khá sâu, đây là dấu vết của việc

thường xuyên nhíu mày giận dữ. Do tiếp xúc lâu dài với tệ nạn mại dâm, cờ

bạc, ma túy, mắt hắn không thể nào trong trẻo được, khả năng cao sẽ hằn tia

máu đỏ”

Lạc Vân Sâm suy nghĩ một lát, dùng những nét gạch chéo ngắn, mạnh để diễn

tả kết cấu da thô ráp đen sạm, nếp nhăn chữ xuyên trên trán hằn sâu như dao

khắc. Anh lại cầm một cây bút chì đỏ mảnh, chấm nhẹ vào khóe mắt, vẽ ra

hình tượng đôi mắt vằn tia máu.

Khương Lăng tiếp tục bổ sung: “Thường xuyên làm việc nặng khiến cơ bắp tay

nổi lên cuồn cuộn. Hắn có sự tự hào méo mó về điều này, nên khi trời hơi nóng

hoặc lúc cảm xúc kích động, hắn sẽ cố ý xắn tay áo để lộ ra”

Lạc Vân Sâm nhanh chóng phác họa chiếc cổ to bè, đường nét kéo xuống chút

nữa, vẽ ra một cánh tay đang xắn tay áo, để lộ bắp tay trần trụi. Cơ bắp cuồn

cuộn đầy sức mạnh, bắp tay nổi lên cao ngất.

Khương Lăng không ngờ Lạc Vân Sâm lại lĩnh hội thấu đáo đến thế.

Anh đã chuyển hóa hoàn hảo thần thái và ngũ quan mà cô miêu tả thành

những đường nét trên giấy, phác họa chính xác đặc điểm khuôn mặt của Phàn

Hổ, ít nhất cũng giống đến tám phần.

Lạc Vân Sâm thu bút, đặt bảng vẽ trước mặt Khương Lăng, ngước mắt nhìn cô:

“Cô xem thử xem, thế nào?”

Mọi cái đầu đều chụm lại.

Sáu đôi mắt dán chặt vào bức phác họa.

Mắt Lương Cửu Thiện sáng rực lên.

Quá thần kỳ! Cậu cảm thấy mọi thứ trước mắt như ma thuật vậy.

Chỉ dựa vào suy đoán mà có thể vẽ ra dung mạo hung thủ sao? Chuyện này

cũng quá mức kỳ diệu rồi!

Mấy người còn lại đều há hốc mồm, thốt lên cảm thán.

“Tổ trưởng Lạc, trình độ phác họa của anh ngày càng lợi hại”

“Bức tranh này, vừa nhìn đã khiến người ta nghẹt thở, quá hung dữ!”

“Đúng đúng, nhìn là biết không phải người tốt lành gì, trông y hệt mấy tay

đâm thuê chém mướn xã hội đen”

Khương Lăng ra hiệu cho Tô Tâm Uyển đổi giấy: “Được rồi, tiếp theo chúng ta

vẽ tên tòng phạm”

Tô Tâm Uyển thành thục gỡ tờ giấy phác họa cũ ra, Trang Kiến Bách cẩn thận

đón lấy, rồi đưa một tờ giấy trắng mới cho cô. Hai người phối hợp ăn ý, rất

nhanh đã dán xong giấy vẽ mới lên bảng.

Lạc Vân Sâm đã tìm được cảm giác, cầm bút than lên, ý chí chiến đấu sục sôi:

“Được, bắt đầu đi. Cô nói, tôi vẽ!”

“Tòng phạm, độ tuổi 18-25, hình thể nhỏ gầy, cao khoảng 1m68, nặng chừng

55kg, dáng đi hơi khòm, cơ bắp không phát triển” Khương Lăng lục lại ảnh

chụp Mạnh Giang Hào trong trí nhớ. Trong ảnh, ánh mắt Mạnh Giang Hào lảng

tránh, khuôn mặt vừa mang nét ngây ngô lại vừa có sự chai sạn, già trước tuổi.

“Với kiểu nhân cách phục tùng này, chắc chắn hắn có một tuổi thơ bị đè nén,

đau khổ. Hắn lớn lên trong một gia đình nghèo khó, chỉ có nghe lời mới có thể

tồn tại, không dám bộc lộ bản thân. Đói bụng là chuyện thường tình, do đó hắn

rất gầy gò, suy dinh dưỡng”

“Hắn rất yếu đuối, dựa dẫm vào kẻ mạnh là chiến lược sinh tồn của hắn. Tham

gia phạm tội là cái giá phải trả để được chấp nhận và tránh bị bạo hành. Hắn

vốn không phải kẻ khát máu bẩm sinh, nhưng dưới sự ép buộc và tẩy não của

tên cầm đầu, lương tri dần biến mất. Việc chứng kiến cảnh sát bị giếc là cú

sốc lớn đối với hắn, khiến nội tâm hắn tràn ngập sợ hãi và cảm giác tội lỗi”

“Hắn có thể là đàn em đồng hương của tên cầm đầu, bạn tù kết nghĩa trong

ngục, hoặc đơn thuần là tên lưu manh tầng lớp đáy bị thu phục. Trình độ học

vấn cực thấp, thiếu kỹ năng sống độc lập, dễ bị ma túy và các cám dỗ khác

khống chế”

Lạc Vân Sâm bắt đầu lục tìm trong ký ức những khuôn mặt tương ứng với loại

tính cách này.

Yếu đuối, phục tùng, sợ hãi, nghèo khó, tự ti, dễ bị ép buộc, dễ bị dụ dỗ.

Thấy Lạc Vân Sâm chưa đặt bút, Khương Lăng giảm tốc độ nói, chừa cho anh

thêm thời gian suy nghĩ và chuẩn bị: “Vì gầy gò, thiếu ăn nên cơ hàm không

phát triển, xương hàm không rộng, khuôn mặt dài và hóp. Gò má nhô cao, da

thịt mỏng manh, thiếu đi sự đầy đặn của thanh niên. Màu da do suy dinh

dưỡng lâu ngày nên thô ráp và tái nhợt”

“Cũng vì gầy nên mắt hắn trông khá to, nhưng tầm mắt luôn vô thức nhìn

xuống dưới, không dám đối diện với người khác. Chứng kiến tên cầm đầu sát

hại cảnh sát khiến nội tâm hắn cực độ sợ hãi, dẫn đến mất ngủ triền miên, gặp

ác mộng. Điều này tạo nên bọng mắt rõ rệt, mặt hơi sưng phù. Trong ánh mắt

hắn là sự mê mang, lo âu không tan và một loại chai sạn khác hẳn lứa tuổi”

Lạc Vân Sâm bắt đầu đặt bút vẽ.

Lần này, vì tính cách tòng phạm hoàn toàn trái ngược với thủ phạm chính, nét

bút của anh cũng thay đổi. Trở nên tinh tế nhưng đầy đè nén.

Khuôn mặt dài và gò má nhô cao được phác họa, nhưng đường nét mảnh hơn,

tạo cảm giác yếu ớt.

Đôi mắt được vẽ rất to nhưng cố tình hướng xuống dưới, lông mi rủ xuống, bên

dưới mí mắt dùng tông màu xám nhạt tô bóng để diễn tả bọng mắt và vẻ mệt

mỏi.

Khương Lăng tiếp tục miêu tả: “Môi mỏng, màu sắc nhợt nhạt. Thường hơi hé

mở, trông có vẻ hơi đờ đẫn. Khi căng thẳng sẽ vô thức cắn môi dưới, thậm chí

cắn bật máu. Hắn gần như không dám nói lớn, giọng nói như bị ép ra từ cổ

họng”

“Hắn luôn hóp ngực, rụt cổ, như muốn giấu mình đi. Tư thế này khiến đường

nét vùng cổ trông căng thẳng, vai co rúm, giống như luôn bị gánh nặng cuộc

sống đè nén đến mức không thẳng lưng nổi, trông như ông cụ non thiếu sức

sống”

“Giọng hắn lanh lảnh, tuổi đời chắc chắn không lớn, rất có khả năng chưa đến

20. Đáng lẽ phải là độ tuổi thanh xuân phơi phới, nhưng trên mặt hắn lại thay

thế bằng sự mệt mỏi già nua. Hắn tự ti, không dám để lộ bản thân quá nhiều,

do đó tóc sẽ để dài, tóc mái thường rủ xuống che khuất một phần trán và mắt”

Theo lời miêu tả của Khương Lăng, hình người dưới ngòi bút Lạc Vân Sâm dần

trở nên sống động.

Môi mỏng mím chặt, môi dưới có một vết lõm nhỏ, dấu vết của việc cắn môi

lâu ngày.

Cổ thon dài, vai thu lại tạo dáng vẻ co ro.

Tóc hơi dài, rối bời, vài lọn tóc mái che khuất nửa đôi mắt.

Thư Sách

Tổng thể màu da dùng tông xám cực nhạt để thể hiện sự tái nhợt, chỉ chấm

một chút ửng đỏ bệnh hoạn ở gò má. Trông hoàn toàn không giống một thanh

niên tràn đầy khát vọng và nhiệt huyết với cuộc sống.

Khương Lăng cầm lấy hai bức phác họa vừa hoàn thành.

Tranh Lạc Vân Sâm vẽ không chỉ giống, mà còn được thổi hồn vào đó.

Khuôn mặt Phàn Hổ, từng đường nét đều toát ra sự thô bạo; còn khuôn mặt

Mạnh Giang Hào thì tràn ngập sự chai sạn, sợ sệt.

“Chính là bọn họ” Giọng Khương Lăng chắc nịch, ánh mắt sắc lạnh, đầu ngón

tay ấn mạnh lên bức tranh của Lạc Vân Sâm, “Bây giờ, đến lúc đưa hai kẻ này

đến nơi chúng nên đến rồi”

Trong phòng họp Đại đội 1 Chi đội Hình sự thành phố Yến, không khí vô cùng

căng thẳng.

Trên tường dán đầy ảnh hiện trường, bản đồ đánh dấu và hai bức phác họa

chân dung hung thủ đầy ám ảnh của Lạc Vân Sâm.

Trịnh Du cau mày, cúi đầu trầm tư.

Khẩu cung của Lý Cường, vết máu trong hẻm nhỏ, quê quán hung thủ, phác

họa sơ bộ. Các manh mối đang dần hội tụ, nhưng lại thiếu mắt xích quan

trọng nhất —— thân phận nạn nhân.

141-buc-hoa-chan-dung-toi-achtml]

Không có thông tin nạn nhân, ngay cả chuyên án cũng không thể thành lập.

Cảm giác bất lực nặng nề đè nặng lên tim mỗi người.

Khương Lăng đứng bên cửa sổ, ánh đèn thành phố sau cơn mưa hắt vào đôi

mắt bình tĩnh của cô lúc sáng lúc tối.

Trong đầu cô vẫn đang vang vọng lời nói của Lôi Kiêu trước khi rời phòng họp:

“Căn cứ vào kết quả suy luận của Khương Lăng, hiện tại chúng ta nghi ngờ cao

độ nạn nhân là một cảnh sát chống ma túy. Tôi đã liên hệ mật với Tổng đội

Phòng chống ma túy của Sở, cũng kết nối trực tiếp với người phụ trách cao

nhất của Đại đội Phòng chống ma túy Cục Công an Nhạc Châu để tìm hiểu

xem gần đây có trinh sát nằm vùng nào thực hiện nhiệm vụ ở khu vực thành

phố Yến và đã quá 48 giờ chưa báo cáo theo quy định hoặc mất liên lạc hay

không. Tính chất vụ án rất nghiêm trọng, hy vọng phía họ có thể phản hồi

nhanh chóng”

Các nhân viên điều tra đi rà soát vẫn chưa có tin tức.

Phía Sở và Nhạc Châu cũng bặt vô âm tín.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí như ngưng đọng.

Khương Lăng không khỏi bắt đầu tự hoài nghi: Chẳng lẽ mình đã sai?

Tất cả đều là suy luận của cô, không hề có bằng chứng xác thực.

Nạn nhân có lẽ không phải cảnh sát, càng không phải cảnh sát nằm vùng.

Có lẽ cô ấy chỉ là một người qua đường bình thường, sở dĩ hô lên nửa câu “Tôi

là cảnh” chỉ là nỗ lực tuyệt vọng muốn dùng thân phận giả để dọa kẻ bắt cóc.

Có lẽ cô ấy chỉ là một cảnh sát bình thường từ nơi khác đến thăm thân nhân,

vô tình đi ngang qua con hẻm và gặp nạn.

Thậm chí, hồ sơ tội phạm mà cô tìm thấy trong trí nhớ cũng chưa chắc đã là

hung thủ của vụ án này.

Rốt cuộc, trong hồ sơ cũng không ghi rõ Phàn Hổ và Mạnh Giang Hào đã

giếc người vào ngày 24 tháng 6 năm 1994.

Nghĩ đến đây, tay Khương Lăng bắt đầu run nhẹ.

Ngước mắt nhìn bức phác họa nghi phạm treo trên tường, sự tự hoài nghi như

cơn thủy triều lạnh lẽo dâng lên trong lòng, nhấn chìm cô.

Hơi thở bắt đầu dồn dập.

Mồ hôi lạnh rịn ra từ thái dương.

Nếu phán đoán của cô sai, thì toàn bộ hướng điều tra đều sai!

Sẽ lãng phí biết bao nhân lực, vật lực và tài lực?

Và vụ án này sẽ trở thành án treo, thậm chí là oan sai!

“Khương Lăng?” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai.

Khương Lăng giật mình thoát khỏi nỗi sợ hãi.

Trịnh Du tinh ý nhận ra sự bất thường của Khương Lăng, vươn tay nhẹ nhàng

đặt lên mu bàn tay cô, ánh mắt tràn đầy quan tâm: “Cô sao vậy? Có phải bị tụt

huyết áp không?”

Sắc mặt Khương Lăng hơi tái, thái dương lấm tấm mồ hôi, hai tay run run, rất

giống triệu chứng tụt huyết áp. Cảnh sát hình sự phá án thường xuyên tăng ca,

bỏ bữa là chuyện thường tình, Trịnh Du không lạ gì với việc này.

Khương Lăng hoàn hồn, lắc đầu: “Tôi không sao. Tôi chỉ là”

Giờ phút này, có lẽ vì sợ lại rơi vào nỗi sợ hãi của sự tự hoài nghi, hay có lẽ vì

ánh mắt quan tâm của Trịnh Du, Khương Lăng mở lòng nói ra sự yếu đuối của

mình: “Tôi lo phán đoán của mình là sai”

Trong tình huống không đủ bằng chứng, mọi kết luận Khương Lăng đưa ra hiện

tại, bao gồm việc nạn nhân có thể là cảnh sát nằm vùng, diện mạo của hai tên

hung thủ, đều dựa trên suy luận và sự “biết trước” của cô.

Nỗi sợ sai lầm xuất phát từ tinh thần trách nhiệm mãnh liệt.

Trịnh Du chớp mắt: “Mạnh dạn giả thiết, cẩn thận kiểm chứng mà”

Khương Lăng nhìn cô ấy: “Nhưng cô không thấy giả thiết của tôi quá táo bạo

sao? Nếu sai thì sao? Chẳng phải công sức của mọi người trước đó đổ sông đổ

bể hết à?”

Lần đầu tiên thấy “Tiểu Khương lão sư” anh minh thần võ lại thiếu tự tin như

vậy, Trịnh Du không khỏi có chút đau lòng.

Tính ra Khương Lăng năm nay mới 21 tuổi, trong đội hình sự vẫn còn rất trẻ.

Năng lực chuyên môn xuất sắc, phá liên tiếp mấy vụ án, cứ tưởng cô sẽ kiêu

ngạo tự mãn, không ngờ hôm nay lại hoài nghi bản thân đến thế!

Trịnh Du thấy được một mặt khác của Khương Lăng, cảm giác thân thiết tăng

lên gấp bội, cô thân mật quàng vai Khương Lăng, cố gắng an ủi:

“Cùng lắm thì làm lại từ đầu, sợ cái gì!”

“Người gốc Ích Châu chắc là đúng chứ? Tổ hợp một cao một thấp, một béo

một gầy chắc là đúng chứ? Nạn nhân hô lên ‘Tôi là cảnh sát’ chắc chắn có thật

chứ? Xuất phát từ những chứng cứ hiện có để suy luận thì không có vấn đề gì

cả!”

“Cho dù sai cũng không ai trách cô, cô càng không cần tự trách mình. Sai thì ít

nhất cũng biết hướng đó không đúng, chúng ta đổi đường khác mà đi, nhất

định sẽ phá được án!”

Lời nói của Trịnh Du như một dòng nước ấm rót vào người Khương Lăng.

Tay Khương Lăng cuối cùng cũng không còn run nữa.

Trịnh Du nghiêng mặt nhìn Khương Lăng: “Khương Lăng, cô đừng yêu cầu quá

cao ở bản thân. Không ai dám nói mình vĩnh viễn không phạm sai lầm. Ngay

cả Cục trưởng Tần, Đội trưởng Lôi, chẳng phải cũng từng có những vụ án

không phá được sao? Họ cũng từng đi đường vòng nhiều lắm”

Cô bỗng hạ thấp giọng: “Có thời gian, tôi sẽ kể cho cô nghe mấy chuyện xấu

hổ của Lôi đội nhà chúng ta”

Cửa phòng họp đột ngột bị đẩy ra, sắc mặt Lôi Kiêu ngưng trọng nhưng mang

theo một tia khác thường. Theo sau ông là một người đàn ông phong trần mệt

mỏi, đó là Ứng Tùng Mậu.

Ứng Tùng Mậu mặc chiếc áo thun cổ tròn cũ kỹ, giữa ấn đường khắc sâu sự

mệt mỏi của chặng đường dài bôn ba, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời. Khi ánh

mắt chạm đến Khương Lăng, anh khẽ khựng lại một chút rất khó phát hiện,

thoáng qua niềm vui khi gặp lại cố nhân, nhưng ngay sau đó bị sự ngưng trọng

sâu sắc hơn che lấp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.