“Các vị,” Lôi Kiêu nghiêng người giới thiệu, “Vị này chính là”
Còn chưa kịp dứt lời, cấp dưới đã nhao nhao lên tiếng: “Đây chẳng phải là
người quen cũ sao, còn giới thiệu cái gì nữa”
Lôi Kiêu giơ tay trấn áp âm thanh phía dưới: “Đồng chí Ứng Tùng Mậu hiện tại
là Phó đội trưởng Chi đội Phòng chống ma túy Công an thành phố Nhạc Châu.
Qua xác nhận giữa Sở và phía Nhạc Châu, họ có một nữ cảnh sát nằm vùng
đang mất liên lạc, rất có thể là nạn nhân mà chúng ta phát hiện. Đội trưởng
Ứng lần này đặc biệt đến đây để phối hợp điều tra”
Ứng Tùng Mậu không khách sáo, bước nhanh đến trước bàn họp, đặt một tập
hồ sơ niêm phong lên bàn, phát ra tiếng động nặng nề.
Anh nhìn quanh mọi người, giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo nỗi bi
phẫn bị kìm nén: “Các vị, tôi là Ứng Tùng Mậu. Cảnh sát mất liên lạc là người
của chúng tôi, Cảnh đốc cấp ba, Trần Yến”
Ứng Tùng Mậu hít sâu một hơi, phảng phất như cái tên này nặng tựa ngàn cân:
“Thân phận của cô ấy, trong nội bộ Cục Công an Nhạc Châu, chỉ có Chi đội
trưởng và tôi – người liên lạc trực tiếp – được biết”
Anh nhìn về phía Khương Lăng, giọng trầm xuống: “Cô ấy. đã hy sinh rồi sao?”
Tim Khương Lăng thắt lại. Nữ cảnh sát bị hại, người đã liều chết hô lên manh
mối trước lúc lâm chung, tên là Trần Yến?
Cô đón nhận ánh mắt của Ứng Tùng Mậu, tóm tắt sơ lược tình hình rồi nói:
“Đội trưởng Ứng, hiện tại chúng tôi chưa tìm thấy thi thể, cũng chưa thể xác
nhận tình trạng sống chết. Nhưng từ vết máu bắn tung tóe trên tường
trong con hẻm, chúng tôi suy đoán nạn nhân dữ nhiều lành ít”
Ứng Tùng Mậu nhắm mắt lại, khi mở ra, đáy mắt tràn ngập bi thương: “Vậy tại
sao cô phán đoán nạn nhân vụ án này là cảnh sát nằm vùng mất liên lạc?”
Khương Lăng trình bày lại quá trình suy luận của mình.
Ứng Tùng Mậu không ngờ, xa cách chưa đầy ba tháng, Khương Lăng đã vận
dụng phương pháp điều tra “Tam định” của cô đến mức nhuần nhuyễn như vậy.
Biết nhìn từ những chi tiết nhỏ nhất, logic rõ ràng, lại còn vô cùng gan dạ.
“Đây là Trần Yến” Vì chưa xác nhận nhân thân, Ứng Tùng Mậu không công bố
hồ sơ chính thức của Trần Yến, mà cẩn thận lấy từ trong túi ra một tấm ảnh
sinh hoạt màu sắc tươi sáng. Trong ảnh, Trần Yến mặc thường phục, ánh mắt
trong trẻo mà kiên định, nụ cười rạng rỡ.
“Trần Yến” Giọng Ứng Tùng Mậu run rẩy rất khó nhận ra, nhưng anh cố trấn
định, bắt đầu giới thiệu về người đồng đội đã biến mất trong bóng đêm.
“Cô ấy có mật danh là ‘Thanh Điểu’, 8 năm tuổi nghề, tư duy kín kẽ, can đảm
cẩn trọng, là một trong những điều tra viên nằm vùng xuất sắc nhất của đội.
Nhiệm vụ lần này là thâm nhập vào một đường dây phân phối ma túy tổng hợp
xuyên Nhạc Châu – Yến Thành có mật danh ‘Mạng Nhện’. Mục tiêu là tìm ra
cấu trúc cốt lõi, nguồn cung cấp và đầu mối liên lạc chủ chốt tại thành phố
Yến”
Lời kể của anh đưa mọi người bước vào thế giới hiểm nguy không ai biết đến
của mặt trận chống ma túy:
“Cô ấy đã ẩn mình ở vòng ngoài của ‘Mạng Nhện’ ba tháng nay. Ba tháng
không tên, không tuổi, sống trong những lời nói dối và trên lưỡi dao. Cô ấy
đóng vai ‘chị Yến’ – một người đàn bà số khổ có chồng trốn nợ, phải bươn chải
dưới đáy xã hội, trà trộn vào các quán bida, sòng bạc ngầm và những khu nhà
trọ giá rẻ phức tạp. Mỗi ngày, cô ấy đều khiêu vũ ngay dưới mũi bọn buôn ma
túy. Chỉ một ánh mắt, một câu nói sai lầm đều có thể dẫn đến vạn kiếp bất
phục”
Nắm tay Ứng Tùng Mậu vô thức siết chặt.
“Một tháng trước, cô ấy gửi tình báo về, báo cáo rằng một tên trùm phân phối
nhỏ ở thành phố Yến biệt danh ‘Đao Sẹo’ gần đây thường xuyên tiếp xúc với
một khách hàng lớn có giọng địa phương khác, hành tung tàn nhẫn. Địa điểm
giao dịch thường ở khu vực giáp ranh ngoại ô và khu giải tỏa. Cô ấy phán đoán
tên khách hàng lớn này có thể liên quan đến các giao dịch quy mô lớn hoặc có
liên hệ với cấp cao hơn, yêu cầu được giám sát trọng điểm”
Ứng Tùng Mậu quay đầu, nhìn bức phác họa trên bảng trắng, trong mắt bùng
lên ngọn lửa thù hận.
“Trần Yến xuất hiện ở con hẻm đó không phải ngẫu nhiên. Cô ấy lần theo manh
mối từ Đao Sẹo, vẫn luôn truy tìm địa điểm giao dịch ma túy của tên khách
hàng lớn kia. Đêm khuya, hẻo lánh, khu giải tỏa, hẻm tối. đó đều là vỏ bọc
hoàn hảo cho bọn buôn ma túy. Cô ấy đang thực hiện nhiệm vụ, đang cố gắng
tiếp cận trung tâm nguồn độc”
Giọng Ứng Tùng Mậu đột nhiên cao lên, mang theo nỗi đau đớn và phẫn nộ
không thể kìm nén.
“Lẽ ra cô ấy không nên xuất hiện một mình ở đó! Theo kỷ luật, việc theo dõi
nguy hiểm cao độ như vậy bắt buộc phải có lực lượng bên ngoài phối hợp tác
chiến. Nhưng hôm đó Đao Sẹo đột ngột thay đổi thời gian và địa điểm giao
dịch, thông tin truyền về mơ hồ và chậm trễ. Để nắm bắt cơ hội ngàn năm có
một, cũng như tránh đánh rắn động cỏ, Trần Yến đã lên kế hoạch tiếp cận
xác nhận mục tiêu trước rồi mới gọi chi viện. Đó là phán đoán chuyên nghiệp
của cô ấy, nhưng cô ấy đã đánh giá thấp sự hung tàn và khả năng phản trinh
sát của mục tiêu”
Anh đột ngột dừng lại. Những lời tiếp theo không cần nói cũng đã rõ.
Con hẻm tối tăm đó, câu nói “Tôi là cảnh” chưa kịp thốt trọn, tiếng kêu
thảm thiết thê lương ấy. Dưới lời kể của Ứng Tùng Mậu, mạch lạc và nguyên
nhân hy sinh của Trần Yến hiện lên rõ ràng vô cùng, tràn ngập cảm giác bi
tráng đến nghẹt thở.
Phòng họp im lặng như tờ. Tất cả mọi người đều chấn động trước sự thật nặng
nề này.
Ánh mắt Ứng Tùng Mậu lại một lần nữa quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại
trên mặt Khương Lăng. Trong sâu thẳm ánh mắt ấy, ngoài nỗi đau xót cho
người đồng đội có thể đã hy sinh và mối thù khắc cốt với hung thủ, còn có một
tia quan tâm và lo lắng chôn chặt đáy lòng mà Khương Lăng có thể đọc hiểu.
Nhưng rất nhanh, anh thu lại mọi cảm xúc, ngữ khí khôi phục sự trầm ổn và
bình tĩnh: “Hiện tại, Trần Yến sống chết chưa rõ. Nhưng sự mất tích của cô
ấy có liên hệ mật thiết với vụ án giếc người trong hẻm nhỏ ngày 24/6. Tôi đại
diện cho Đại đội Phòng chống ma túy Nhạc Châu, xin gia nhập Ban chuyên án”
Khương Lăng đón nhận ánh mắt của anh, không hề né tránh.
Ký ức mơ hồ của kiếp trước và tình nghĩa kề vai sát cánh của kiếp này chồng
lên nhau, giờ phút này đều hóa thành ý chí chiến đấu kiên định hơn bao giờ
hết.
Lôi Kiêu nhìn toàn trường, trầm giọng nói: “Tiếp nhận chỉ thị của Sở, vụ án này
có ảnh hưởng trọng đại, cảnh sát hai thành phố Yến – Nhạc Châu sẽ hợp tác,
thành lập Ban chuyên án”
Lôi Kiêu đưa tay phải về phía Ứng Tùng Mậu: “Tùng Mậu, hoan nghênh gia
nhập Ban chuyên án”
Tiếp đó, Lôi Kiêu chỉ vào khu vực hung thủ có thể hoạt động và phạm vi thế lực
của Đao Sẹo trên bản đồ: “Bước tiếp theo, nhập án điều tra. Vụ án giếc người
hẻm nhỏ 24/6 và chuyên án ma túy ‘Mạng Nhện’ sẽ được sáp nhập, chia sẻ
thông tin và nguồn lực. Tập trung vào Đao Sẹo, phía Nhạc Châu sẽ cung cấp tư
liệu chi tiết về Đao Sẹo cũng như các cứ điểm, người liên hệ khả nghi tại thành
phố Yến. Chúng ta phụ trách theo dõi, bắt giữ. Lấy danh sách hồ sơ tâm lý tội
phạm của Khương Lăng làm chủ, phác họa hình sự của Lạc Vân Sâm làm phụ,
trọng điểm rà soát hai tên hung thủ quê quán Ích Châu”
Thư Sách
Ngón tay Ứng Tùng Mậu cũng chỉ vào bản đồ: “Tôi bổ sung một chút. Tình báo
cuối cùng của Trần Yến cho thấy, giao dịch giữa Đao Sẹo và khách hàng lớn có
thể liên quan đến một loại ma túy tinh khiết cao thế hệ mới. Truy tìm nguồn
gốc ma túy có thể giúp chúng ta nhanh chóng tóm được cái đuôi của chúng”
Trịnh Du đột nhiên đứng dậy: “Được, làm thôi! Chúng tôi sẽ lập tức hành động
theo phương án của Lôi đội và đội trưởng Ứng”
Ánh mắt Khương Lăng và Trịnh Du gặp nhau.
Cùng là phụ nữ, cùng đứng trong hàng ngũ công an, cả hai đều lo lắng và phẫn
nộ trước sự mất tích của Trần Yến. Họ quyết tâm dốc toàn lực để bắt hai gã
súc sinh kia quy án!
142-thanh-dieu-gay-canhhtml]
Ba ngày sau.
Phòng họp Ban chuyên án.
Một nhóm điều tra viên đi tìm kiếm tung tích nạn nhân trở về, Trịnh Du đập
mạnh một bản báo cáo thăm viếng xuống bàn: “Công trường Vĩnh Cố Tân
Thành!”
Giọng cô khàn khàn vì mệt mỏi: “Manh mối chỉ về nơi này. Hai gã đàn ông, một
béo một gầy, giọng Ích Châu, đặc điểm nhận dạng cực kỳ giống với hai đối
tượng chúng ta đang truy tìm. Tên to con tên là Phàn Hổ, biệt danh ‘Thiết
Chùy’ (Búa sắt), làm bốc vác, sức trâu, tính khí nóng nảy, hơi tí là chửi thề
đập phá đồ đạc. Tên gầy tên là Mạnh Giang Hào, biệt danh ‘Thùng tro’, làm thợ
trát vôi, lầm lì như cái bóng, cả ngày lẽo đẽo theo sau Thiết Chùy”
Phàn Hổ, Mạnh Giang Hào!
Hướng điều tra nghi phạm không sai, tảng đá đè nặng trong lòng Khương Lăng
cuối cùng cũng được trút bỏ.
Tưởng Kỳ theo sau Trịnh Du lập tức báo cáo, tốc độ nói rất nhanh: “Đốc công
Lão Mã xác nhận, hai người này chỉ làm việc vặt ở công trường khoảng nửa
tháng. Thiết Chùy chê tiền công ít, quản lý nghiêm, ba ngày hai bữa gây gổ với
người khác. Thùng tro thì như cái bao trút giận, làm việc qua loa đại khái. Sau
đó, khoảng ngày 20 tháng 6, hai người đột nhiên không đến làm nữa, tiền công
cũng chưa thanh toán. Lão Mã bảo, nghe mấy công nhân khác kháo nhau rằng
hai tên này trèo được cành cao, bảo là đi theo ‘ông chủ lớn’ nào đó phát tài rồi,
không thèm làm công việc cực khổ này nữa”
“Ông chủ lớn?” Khương Lăng nhạy bén bắt lấy từ này, “Nhóm lao động tự do đó
có mô tả gì về ông chủ lớn này không? Họ gì? Trông thế nào? Đi xe gì?”
Ông chủ lớn này, hẳn chính là tên trùm ma túy Đao Sẹo mà Ứng Tùng Mậu
nhắc đến. Thiết Chùy và Thùng tro bỏ đi làm tay sai cho Đao Sẹo. Bốn ngày
trước khi xảy ra án mạng, tức là ngày 20 tháng 6, chúng chính thức đi theo
Đao Sẹo buôn bán ma túy tại thành phố Yến.
Tưởng Kỳ lắc đầu, vẻ mặt thất bại: “Không có. Chỉ nói là ông chủ lớn, rất nhiều
tiền, thế lực mạnh. Đám lao động cũng chỉ nghe phong thanh, không ai tận
mắt nhìn thấy. Khu Vĩnh Cố Tân Thành rất hẻo lánh, chỗ ở tạm thời trước đây
của Thiết Chùy và Thùng tro cũng đã vườn không nhà trống, đến một bộ quần
áo ra hồn cũng không để lại, dọn dẹp sạch bách”
“Phát tài?” Trịnh Du cười lạnh một tiếng, đầy vẻ châm chọc, “Chỉ bằng hai cái
ngữ ấy?”
Cô đột nhiên đấm mạnh xuống mặt bàn, chấn động đến mức nước trà trong
cốc sóng sánh ra ngoài: “Hai tên này rời công trường từ một tháng trước,
manh mối lại đứt đoạn! Đúng là trơn như chạch”
Một cảm giác thất bại nặng nề bao trùm trung tâm chỉ huy.
Nhiều ngày liền rà soát, thăm viếng cường độ cao, chịu áp lực phá án cực lớn,
khó khăn lắm mới mò ra được manh mối “Vĩnh Cố Tân Thành”, giờ lại đột ngột
đi vào ngõ cụt.
“Ông chủ lớn” trong miệng đám lao động giống như một bóng ma hư ảo, không
biết đường nào mà lần.
Thiết Chùy, Thùng tro phảng phất như bốc hơi khỏi thế gian, biến mất giữa
biển người mênh mông. Rốt cuộc bọn chúng đã đi đâu, hiện đang ở chốn nào?
“Con đường phát tài duy nhất của chúng chỉ có một,” đầu ngón tay Khương
Lăng ấn mạnh lên cái tên Đao Sẹo, vẽ một đường nối liền tên Phàn Hổ, Mạnh
Giang Hào với tên Đao Sẹo – đầu mối cấp dưới của mạng lưới Mạng Nhện tại
thành phố Yến, “Làm tay sai cho trùm ma túy, làm người dọn đường, đấy chính
là cái gọi là ‘đi theo ông chủ lớn phát tài’ của chúng”
Khương Lăng đi đến trước bản đồ, dùng bút đỏ khoanh tròn công trường Vĩnh
Cố Tân Thành: “Tại sao chúng lại chọn làm việc vặt ở Vĩnh Cố Tân Thành? Chỉ
đơn giản là để có chỗ dừng chân sao?”
Chu Vĩ là thành viên tổ tâm lý tội phạm, ngoài ghi chép còn đảm nhận nhiệm
vụ phác họa địa lý. Nghe Khương Lăng nói vậy, anh lập tức bước lên, cẩn thận
quan sát bản đồ.
“Mọi người xem! Phía Tây Vĩnh Cố Tân Thành giáp bến cảng vận chuyển hàng
hóa cũ, nơi này là điểm tập kết hàng hóa; phía Đông dựa vào nhà máy hóa
chất bỏ hoang, nơi này hẻo lánh vắng vẻ, có thể làm địa điểm giao dịch bí mật;
phía Bắc tiếp giáp khu làng trong phố chờ giải tỏa, nơi này ngư long hỗn tạp,
dễ bề ẩn náu”
Nghe Chu Vĩ phân tích, nhóm Trịnh Du đều ghé sát vào bản đồ.
Mắt Trịnh Du sáng lên: “Đúng vậy, nơi này là một nút giao thông và điểm tập
kết thông tin! Ở đây, chúng vừa có thể quan sát địa hình, lại có thể tiếp xúc với
đủ hạng người, thuận tiện cho Đao Sẹo hoặc cấp trên của hắn tìm đến, hoặc là
chúng tìm được ông chủ lớn hơn để phân phối hàng”
Lạc Vân Sâm trầm ngâm gật đầu: “Quả thực, vị trí địa lý của Vĩnh Cố Tân
Thành rất thuận lợi cho hai tên Phàn Hổ dừng chân ngắn hạn. Vừa có thể lao
động kiếm chút tiền cơm, vừa tranh thủ điều nghiên địa hình để tẩu tán hàng,
lại không dễ gây chú ý”
Trịnh Du nghiến răng: “Xem ra hai tên súc sinh này không phải ngẫu hứng đi
theo bọn buôn ma túy, mà vốn dĩ đã là tay sai của chúng từ trước, lần này đến
thành phố Yến là để tiền trạm điều nghiên địa hình”
“Vậy giờ phải làm sao?” Tưởng Kỳ vội hỏi.
Khương Lăng nhìn về phía Trịnh Du: “Xem ra, chúng ta vẫn phải quay lại Vĩnh
Cố Tân Thành, trọng điểm truy tìm những người đã từng tiếp xúc với Phàn Hổ,
Mạnh Giang Hào. Đốc công Lão Mã, công nhân công trường, đặc biệt là những
người từng xảy ra xung đột với Phàn Hổ. Tính tình Phàn Hổ thô bạo, trong lúc
xung đột dễ để lộ thông tin, kẻ thù thường nhớ rất rõ những chi tiết này”
Suy tư giây lát, Khương Lăng bổ sung: “Còn cả những người từng làm việc
chung, trò chuyện với Mạnh Giang Hào nữa. Tính cách Mạnh Giang Hào yếu
đuối, bị Phàn Hổ áp bức lâu ngày. Khi Phàn Hổ không có mặt, hắn có thể vô
tình tiết lộ vài câu, ví dụ như oán trách Thiết Chùy, nhắc đến muốn đi nơi nào
tốt đẹp, thậm chí vô tình để lộ đặc điểm nào đó của ông chủ lớn”
Tưởng Kỳ nghe vậy cũng phấn chấn: “Đúng rồi, còn có thể hỏi xem khoảng
ngày 20 tháng 6, công trường có xuất hiện gương mặt lạ nào không, biết đâu
đó chính là người của Đao Sẹo phái đến tiếp ứng”
Trịnh Du lập tức hiểu ý: “Tưởng Kỳ, mang theo bản phác họa, lát nữa chúng ta
đi Vĩnh Cố Tân Thành một chuyến. Trọng điểm tìm những người từng đánh
nhau với Thiết Chùy, từng làm chung với Thùng tro. Đào sâu ba thước đất cũng
phải sàng lọc ra hết những người từng nói chuyện, cãi nhau, hút thuốc cùng
chúng cho tôi! Khương Lăng, cô đi cùng tôi gặp tên đốc công Lão Mã kia, biết
đâu gã biết chút gì đó. À đúng rồi, mang cả Lương Cửu Thiện đi nữa, để thằng
bé nghe khẩu âm của đám công nhân, biết đâu có thu hoạch bất ngờ”
Sắp xếp xong xuôi, Trịnh Du chợt nhớ ra một chuyện, nhìn về phía Khương
Lăng: “Nhưng mà có một tin tốt”
Khương Lăng nghi hoặc: Tin tốt? Tin tốt gì cơ?