Cố Đình Sâm phát hiện ra sự khác thường của tôi, anh buông tay ra ngồi trên
sô pha chờ tôi dùng cơm nước xong. Đồ ăn đặt mấy giờ đã lạnh băng, tôi nhai
trong miệng mà chẳng có cảm giác gì, chỉ ăn rất thong thả.
Mài mòn hết kiên nhẫn, Cố Đình Sâm đứng lên rồi đến đứng trước mặt tôi,
dùng giọng nói trầm thấp lạnh lùng mà hỏi: “Thời Sanh, rốt cuộc cô muốn thế
nào?”
Tôi buông chén rồi ngước mắt nhìn anh, thấy tầm mắt của anh rơi xuống một
bàn đầy đồ ăn.
Cố Đình Sâm chợt hỏi: “Tất cả chúng đều do cô làm à?”
Giọng nói của anh như cất chứa sự ngạc nhiên, tôi đứng dậy dọn dẹp chén đũa
rồi thản nhiên nói: “Hồi sáng em hỏi anh là tối nay có về nhà ăn cơm không,
anh đồng ý với em, nên em tràn ngập vui mừng mà làm một bàn đồ ăn anh
thích”
Cố Đình Sâm chợt nhăn mày: “Rốt cuộc cô muốn chơi trò gì?”
Bàn tay cầm chén đũa khựng lại, tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh. Ánh
mắt của anh lạnh băng, trên gương mặt tuấn tú ấy đã không thể tìm ra được
ấm áp khi xưa.
Tôi muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng thu dọn chén đũa vào
phòng bếp rửa, lúc ra ngoài thì phòng khách chẳng còn ai nữa.
Tôi nhìn trên lầu, do dự một lúc rồi lên phòng ngủ trên đó. Lúc đẩy cửa thì tôi
ngạc nhiên thấy Cố Đình Sâm đang ngồi trên sô pha, đặt trên đùi một chiếc
laptop mỏng màu vàng kim.
Tôi lấy váy ngủ rồi đi phòng tắm, ngâm ở bồn tắm đến mức tay trắng bệch ra
thì mới đứng dậy, nhưng vừa đẩy cửa phòng tắm thì một luồng hơi thở nồng
nặc đã bao lấy tôi trong thoáng chốc.
Tôi không hề chống cự mà bị anh đưa đến trên giường. Và cũng như lệ thường,
tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cố Đình Sâm nói: “Như Yên nói, ba năm
trước cô đã ép cô ấy bỏ đi”
Tuy là hỏi, nhưng Cố Đình Sâm đã chắc chắn là tôi đã gây khó dễ.
Tôi đến lười nói với anh, rằng ba năm trước, khi lựa chọn giữa anh và ba triệu,
cô gái mà anh đặt trên đầu quả tim kia đã dứt khoát chọn ba triệu.
Đúng vậy, ba năm trước tôi đã cho Ôn Như Yên lựa chọn.
Tôi nói, nếu cô ta chọn Cố Đình Sâm, tôi đây sẽ từ bỏ liên hôn với Cố gia, còn
nếu cô ta từ bỏ anh, tôi sẽ cho cô ta ba triệu tiền bồi thường.
Khi đó cô ta hiểu rất rõ, nếu không phải tôi ngồi ở vị trí Cố phu nhân này thì
cũng sẽ là những cô tiểu thư quyền quý khác, dù sao cũng sẽ không bao giờ là
cô gái không có gia thế, tầm thường như cô ta.
Cô ta biết, nên cô ta rút lui rất thẳng thừng, vừa cầm ba triệu là đi nước ngoài
ngay.
Lúc này lại về nước, chắc là cô ta thấy có hy vọng.
Ôn Như Yên biết rất rõ, lúc này đã không ai có thể áp chế Cố Đình Sâm được
nữa.
Chỉ cần anh muốn cưới cưới cô ta là anh chắc chắn có thể ly hôn.
Những ngón tay của tôi túm chặt lấy ga trải giường, bên tai nghe thấy Cố Đình
Sâm lạnh lùng chê bai: “Cô nói cô thích tôi, nếu thích thì tại sao hồi đó lại còn
ép tôi?”
Khóe mắt tôi đẫm lệ, nước mắt đã sắp dùng hết sức lực của tôi rồi. Cố Đình
Sâm bất ngờ túm chặt lấy đầu của tôi rồi tàn nhẫn nói: “Ba năm trước, nhà họ
Thời của cô chiếm lĩnh Ngô Thành, ai cũng ở trong tầm kiểm soát của cô,
nhưng bây giờ thì sao? Thời Sanh, gia tộc đã từng hưng thịnh của cô lúc này
đã xuống dốc lụi tàn rồi”
Tôi phải cắn chặt môi thì mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi phần. Mùi máu bắt
đầu tràn ngập giữa môi răng, tôi giấu đi những chua xót trong lòng, lau đi
những giọt lệ ở khóe mi rồi nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào người
đàn ông đang muốn tôi.
Tuy anh đang làm việc thân mật nhất trên đời với tôi nhưng chúng tôi lại như
người xa lạ như vậy, phải nói là còn lạnh nhạt hơn cả với người xa lạ.
Tổ không kìm được mà cười nói: “Đình Sâm, chẳng qua anh đối nghịch với nhà
họ Thời là vì ghét em thôi, nhưng nhà họ Thời đã làm sai điều gì? Suốt ba năm,
nhà họ Thời đã giúp nhà họ Cố gia đi đến bước này, thậm chí còn không tiếc
dùng cách thức tự tổn hại chính mình để nhà họ Cố gặt hái lợi ích, sao anh có
thể nhẫn tâm ra tay với nhà họ Thời chứ?”