Trong lúc chờ Lương Cửu Thiện đến, chủ đề câu chuyện xoay quanh cậu ta.
Lý Chấn Lương đầy hoài niệm: “Cửu Thiện sắp lên năm 3 đại học rồi, thời gian
trôi nhanh thật. Nhớ năm nào, cậu ấy vẫn là học sinh cấp 2, đánh nhau ẩu đả
với Tiền Đại Vinh bị đưa vào đồn”
Lưu Hạo Nhiên gật đầu: “Chứ còn gì nữa. Hồi đó cậu ấy còn thề sống thề
chết là sẽ thi trường cảnh sát, làm cảnh sát, ai ngờ giờ lại mở công ty làm
ông chủ”
Chu Vĩ cười: “Lúc ấy cậu ta còn bé, suốt ngày lẽo đẽo theo sau mông tổ
trưởng, đến làm bài tập cũng mang vào đồn. Nhưng mà phải công nhận, thằng
nhóc này đầu óc lanh lợi, làm gì cũng thành công được. Nếu làm cảnh sát thì
chắc chắn cũng lợi hại như tổ trưởng”
Đối với cậu thiếu niên mà mình nhìn từ bé đến lớn này, Khương Lăng luôn có
một tình cảm đặc biệt. Có lẽ vì cô đã thay đổi vận mệnh của cậu, có lẽ vì sự
thân thiết cậu dành cho cô, hoặc đơn giản vì sự trong sáng, nhiệt thành như
em trai ruột thịt khiến cô luôn sẵn lòng dìu dắt.
Năm đó khi làm hồ sơ thi đại học, Lương Cửu Thiện định đăng ký vào Đại học
Công an Hoa Hạ. Nhưng Khương Lăng đã khuyên cậu rằng tương lai ngành
công an cần nhất là nhân tài máy tính và internet, mà trường cô lại chưa có
chuyên ngành này. Hơn nữa, muốn cống hiến cho ngành đâu nhất thiết phải đi
con đường chính quy từ trường cảnh sát.
Nghe lời Khương Lăng, Lương Cửu Thiện thi đỗ vào Khoa Máy tính Đại học
Kinh Đô với thành tích xuất sắc. Ở đại học, cậu không chỉ chăm chỉ học tập mà
còn hoạt động tích cực trên các diễn đàn công nghệ. Đến học kỳ 2 năm thứ
hai, cậu cùng ba người bạn thân đã mở một công ty công nghệ.
Hiện đang là nghỉ hè, Lương Cửu Thiện đã hẹn về Yến Thành cùng Khương
Lăng, nên cô mới nghĩ đến cậu ngay lúc này.
Nửa giờ sau, Lương Cửu Thiện có mặt.
Cậu cao hơn trước, dung mạo tuấn tú nhưng vẫn giữ nguyên vẻ giản dị của
một sinh viên: áo thun bạc màu, quần jean, đeo chiếc balo đựng laptop căng
phồng, ánh mắt trong veo.
Sau vài câu hàn huyên, Khương Lăng đi thẳng vào vấn đề: “Cửu Thiện, vụ án
này rất kỳ quái, giống như gặp ma vậy. Tiền trong hệ thống ngân hàng không
cánh mà bay, kiểm tra nhật ký giao dịch đều báo bình thường. Tổ kỹ thuật
nhận định là do lỗ hổng nội bộ, nhưng lỗ hổng ở đâu, đối phương thao tác thế
nào thì chúng tôi hoàn toàn mù tịt”
Lý Chấn Lương bổ sung: “Giống như có một bóng ma vô hình nghênh ngang đi
vào hậu đài ngân hàng, không cần sổ tiết kiệm, không cần mật mã, không cần
chữ ký mà vẫn thao tác được trên máy, chuyển tiền đi hoặc rút tiền mặt. Hệ
thống ngân hàng còn ghi nhận đó là giao dịch hợp lệ. Chúng tôi tra ra được mã
thiết bị, thời gian, nhưng đến nơi thì hoặc không có người, hoặc máy lúc đó
không thể bị thao tác! Tổ kỹ thuật của lão Lý sắp phát điên vì đống nhật ký hệ
thống rồi”
Lương Cửu Thiện chăm chú lắng nghe, đôi mắt ngày càng sáng lên. Khi nghe
đến đoạn “thao tác bình thường nhưng không tìm thấy người”, “thiết bị đăng
nhập trong giờ bảo trì”, cậu đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Chị Lăng, cái này trăm
phần trăm là lợi dụng lỗ hổng xác thực và phân quyền trong hệ thống nội bộ
ngân hàng!”
Khương Lăng phấn chấn hẳn lên, ra hiệu cho cậu nói tiếp.
Lương Cửu Thiện nói nhanh: “Hệ thống nội bộ ngân hàng đời đầu, đặc biệt là
xác thực mạng giữa máy trạm (thiết bị đầu cuối) tại quầy và máy chủ hậu đài
(server), thường được làm rất sơ sài. Em từng nghiên cứu một số trường hợp
tương tự!”
Cậu mở balo, lấy ra cuốn sổ tay dày cộp, vừa vẽ sơ đồ vừa giải thích: “Một giao
dịch viên muốn thao tác trên máy trạm, cần nhập mã nhân viên và mật khẩu
để đăng nhập hệ thống, đúng không? Quá trình đăng nhập này là lúc máy trạm
và máy chủ xác thực danh tính. Vấn đề nằm chính ở chỗ này!”
“Thứ nhất, khẩu lệnh (password) có thể cực kỳ đơn giản hoặc để mặc định. Rất
nhiều hệ thống đời đầu, do quản trị viên lười biếng hoặc để tiện lợi, mật khẩu
khởi tạo có thể là ‘123456’, ‘password’ hoặc trùng với tên đăng nhập, và không
bắt buộc đổi trong thời gian dài”
“Thứ hai, giao thức xác thực yếu kém. Một số hệ thống cũ truyền khẩu lệnh
dưới dạng văn bản rõ (plaintext) hoặc mã hóa sơ sài, rất dễ bị giải mã
(sniffing)”
“Thứ ba, và quan trọng nhất, quản lý phân quyền hỗn loạn. Có thể tồn tại các
tài khoản bảo trì (admin/root) dùng chung với quyền hạn rất cao, mật khẩu ai
cũng biết hoặc để mặc định. Thậm chí, một số máy trạm ở trạng thái đặc biệt
có thể có ‘cửa sau’ (backdoor) hoặc tài khoản gỡ lỗi (debug) mặc định, cho
phép đăng nhập mà không cần thông tin xác thực của giao dịch viên”
Nói một hơi về các lỗ hổng, cậu nhìn Khương Lăng khẳng định: “Chị Lăng, cái
‘bóng ma’ mà chị nói, không cần phải trộm thẻ nhân viên hay mật khẩu của ai
cả. Hắn chỉ cần tìm cách chiếm được một tài khoản có quyền thao tác, hoặc
lợi dụng cửa sau của chế độ bảo trì, là có thể từ xa hoặc tại chỗ giả lập mình là
người dùng ‘hợp pháp’ đó, gửi lệnh chuyển tiền hoặc rút tiền”
Khương Lăng tuy không hiểu hết thuật ngữ nhưng nắm được từ khóa quan
trọng: “Ý em là, nghi phạm chỉ cần nắm được quyền đăng nhập là có thể thao
tác ở bất cứ đâu?”
Lương Cửu Thiện gật đầu: “Đúng! Máy chủ chỉ nhận diện tài khoản và mật
khẩu hoặc trạng thái đăng nhập hợp lệ, nó không quan tâm người ngồi trước
máy là ai. Cho nên nhật ký đương nhiên hiển thị là ‘thao tác hợp lệ’, vì lệnh
được gửi đi bằng chứng thực hợp lệ”
Lưu Hạo Nhiên trợn mắt: “Cái quyền hạn này chính là chìa khóa. Hắn trộm chìa
khóa nên mở được cửa ngân hàng”
Lương Cửu Thiện cười rạng rỡ: “Anh Hạo Nhiên ví von rất hình tượng. Hắn
không sao chép chìa khóa vật lý, mà là ‘chìa khóa điện tử’ để qua mặt hệ thống
xác thực”
Ba người Lý Chấn Lương, Lưu Hạo Nhiên, Chu Vĩ nghe mà há hốc mồm. Tuy
không hiểu hết nhưng họ đã nắm được cốt lõi: Không phải ma, là trộm, một tên
trộm am hiểu kỹ thuật đã đánh cắp “chìa khóa điện tử” của ngân hàng!
Khương Lăng cảm thấy mọi thứ bừng sáng. Lỗ hổng phân quyền mà Lương
Cửu Thiện chỉ ra giải thích hoàn hảo mọi bế tắc của Lý Bân: Tại sao nhật ký
bình thường mà nhân viên không biết? Tại sao máy đăng nhập trong giờ bảo
trì? Tại sao chữ ký nhòe nhoẹt vô hiệu?
Bởi vì kẻ thao tác không hề ở hiện trường, hắn dùng tài khoản quyền hạn cao
(phi giao dịch viên) để thao tác, và hệ thống với tài khoản đó không bắt buộc
quy trình ký tên!
Cô đứng bật dậy, mắt lóe lên tia sáng sắc bén, vỗ mạnh vai Lương Cửu Thiện:
“Cửu Thiện! Em lập công lớn rồi! Cái ‘chìa khóa điện tử’ này chính là mấu chốt
phá án!”
Cô nhấc điện thoại nội bộ gọi ngay cho Cục trưởng Chung.
“Cục trưởng, có kẻ đã đánh cắp ‘chìa khóa điện tử’ của hệ thống ngân hàng.
Chúng ta cần điều chỉnh hướng điều tra ngay lập tức: Tập trung rà soát tất cả
nhân viên có thể tiếp cận tài khoản hệ thống nội bộ, đặc biệt là các tài khoản
quyền hạn cao, tài khoản bảo trì dùng chung. Kiểm tra xem gần đây có lộ mật
khẩu hay đăng nhập bất thường không. Yêu cầu bộ phận tin học ngân hàng
phối hợp phân tích sâu nhật ký xác thực đăng nhập, đặc biệt là nguồn và
phương thức xác thực của các giao dịch đáng ngờ”
Lương Cửu Thiện nói nhỏ bên cạnh: “Còn phải rà soát cả nhân viên của các
công ty bảo trì thuê ngoài nữa”
Khương Lăng ra dấu OK với cậu, nói tiếp vào ống nghe: “Cục trưởng, em đã mời
được một viện binh, sinh viên ưu tú Khoa Máy tính Đại học Kinh Đô. Em sẽ đưa
cậu ấy lên báo cáo với anh ngay”
Lương Cửu Thiện chăm chú nhìn từng cử chỉ của Khương Lăng, trái tim đập
rộn ràng vì vui sướng. Khương Lăng từng như ánh mặt trời chiếu sáng cuộc đời
cậu. Và giờ đây, cuối cùng cậu cũng có thể giúp được cô.
Lâu ngày không gặp, nhóm Lý Chấn Lương xúm lại hỏi han Lương Cửu Thiện
đủ chuyện.
“Đại học Kinh Đô to lắm nhỉ? Ăn uống có quen không?”
“Học hành có vất vả không?”
“Sao lại nghĩ đến chuyện mở công ty? Tên gì? Làm gì? Có kiếm được tiền
không?”
201-chung-cuhtml]
Đối mặt với những người anh em cảnh sát từng giúp đỡ mình, Lương Cửu Thiện
20 tuổi vẫn giữ nét lanh lợi, hoạt bát năm nào. Cậu cười tươi, trả lời không giấu
giếm:
“Trường to lắm ạ, cái gì cũng xịn, chỉ có đồ ăn ở căng tin là nhạt nhẽo, không
cay, không đã”
“Bài vở nhiều nhưng em học không thấy mệt, máy tính thú vị lắm. Chị Lăng bảo
tương lai là thời đại thông tin, em phải học cho giỏi mới giúp được các anh
chị”
Thư Sách
“Mở công ty là do tình cờ thôi. Ban đầu bọn em viết code, làm dữ liệu giúp
người ta, dần dần có tiếng trong nghề, nhiều người tìm đến nên mở công ty
luôn cho chuyên nghiệp, thu phí cũng dễ hơn”
Nhắc đến “thu phí dễ hơn”, Lương Cửu Thiện nháy mắt tinh nghịch. Làm tự do
sao bằng mở công ty xuất hóa đơn đỏ, tiền vào nhanh hơn hẳn. Điểm này cậu
tự hiểu mà không cần Khương Lăng dạy.
Mọi người đều bật cười.
“Thằng nhóc này! Từ bé đã lanh lợi rồi”
“Không ngờ nhé, năm xưa còn đòi cầm dao sống mái với Tiền Đại Vinh, giờ đã
thành ông chủ lớn rồi!”
“Có tiền đồ, tốt lắm!”
Được khen, Lương Cửu Thiện gãi đầu cười ngượng nghịu, để lộ hàm răng trắng
bóng, nụ cười rạng rỡ đầy sức hút.
Khương Lăng báo cáo xong trở về, đẩy cửa bước vào liền bắt gặp nụ cười ấy.
Tâm trạng lo âu vì vụ án của cô cũng dịu đi phần nào: “Chuyện gì mà vui thế?”
Mắt Lương Cửu Thiện sáng lấp lánh: “Chị Lăng, đang nói chuyện em đi học
thôi. Chị báo cáo thế nào rồi? Cục trưởng nói sao?”
Khương Lăng mỉm cười: “Cục trưởng rất vui vì vụ án có tiến triển, hiện tại
chúng tôi cần sự hỗ trợ của em”
“Được, chỉ cần chị. các anh chị cần, em chắc chắn hỗ trợ hết mình!”
Dù công ty bận rộn, nhưng cứ nghỉ hè là Lương Cửu Thiện về Yến Thành, vì
Khương Lăng đã tốt nghiệp và trở về đây công tác. Công việc của cậu chủ yếu
trên máy tính, chỉ cần có laptop và mạng internet là giải quyết được.
Khương Lăng rất thích sự dứt khoát, nhanh nhẹn này của cậu. Từ hồi cấp 2 cậu
đã thế, tuy hay bám theo cô nhưng khi cô làm việc là cậu ngoan ngoãn tránh
sang một bên. Khi cần, chỉ một câu nói của cô là cậu có mặt ngay không nề
hà. Cậu từng giúp tìm cha mẹ cho bé Tiểu Dũng nhờ am hiểu phương ngôn,
giúp khoanh vùng hung thủ sát hại cảnh sát ma túy, thậm chí chủ động đóng
giả thầy bói để lừa ông bà nội Tiểu Vũ từ bỏ quyền nuôi cháu.
Trong 3 năm cô học thạc sĩ, Lương Cửu Thiện cũng giúp cô rất nhiều trong
việc phân tích số liệu cho luận văn và báo cáo về hệ thống cảnh báo tội phạm.
Cô cảm thấy cậu em trai này thực sự rất hữu dụng. Năm xưa cô kéo cậu một
cái để tránh tai ương tù tội, không ngờ giờ đây chính cô lại là người được
hưởng lợi.
Nghĩ đến đây, Khương Lăng vỗ vai Lương Cửu Thiện: “Cục trưởng đã phê chuẩn
đề xuất của chị, em sẽ gia nhập chuyên án tổ với tư cách chuyên gia kỹ thuật.
Yên tâm, phá được án sẽ có tiền thưởng”
Lương Cửu Thiện cười: “Được, vậy em nhất định phải lấy được khoản tiền
thưởng này”
Thời gian gấp rút, Khương Lăng nhanh chóng vào trạng thái làm việc, đứng
trước bảng trắng sắp xếp lại mạch phác họa tâm lý. Các thành viên trong tổ
cũng thu lại nụ cười, nghiêm túc ngồi vào bàn họp.
Lương Cửu Thiện ngồi xuống, cẩn thận đặt chiếc balo căng phồng lên bàn, ánh
mắt trong veo dõi theo từng cử động của Khương Lăng, chuyên chú và trầm
tĩnh.