TẶNG ANH MỘT KIẾP THÂM TÌNH

Chương 21



Sẵn sàng

Cuộc điện thoại chỉ kéo dài chưa đầy một, hai phút.

Cố Đình Sâm đi ra ngoài chốc lát, lúc quay lại, nét mặt anh đã tràn ngập vẻ lo

lắng.

Ánh mắt anh bất lực nhìn tôi.

Tôi khe khẽ hỏi anh: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Anh thở dài, dò hỏi: “Lát nữa anh phải đi rồi, em đi cùng anh nhé?”

Tôi hiểu rõ, bóc trần: “Vì Ôn Như Yên đúng không?”

Cố Đình Sâm nhắm mắt lại, nói: “Cô ấy bị tai nạn xe hơi, bị thương rồi”

Tôi kiên nhẫn hỏi tiếp: “Cho nên, anh phải về chăm sóc cô ấy?”

Cố Đình Sâm im lặng, nhưng sự rời đi của anh đã là câu trả lời.

Trước khi anh bước đi, tôi nhắc nhở: “Chúng ta có điều kiện, anh còn nhớ

không? Trong thời gian chúng ta yêu nhau, anh không được phép đi gặp cô ấy”

Anh trầm giọng đáp: “Nhớ chứ, nên anh mới muốn…”

Muốn hỏi ý kiến tôi sao?

Nhưng dựa vào đâu mà anh nghĩ tôi sẽ để anh đi dễ dàng như vậy?

“Cố Đình Sâm, nếu anh rời đi, em sẽ chấm dứt cuộc chơi này”

Tôi tắt bộ phim đang xem, đứng dậy, mỉm cười nói: “Em sẽ không ngăn cản

anh, trừ khi anh muốn thất hứa. Cố Đình Sâm, em chưa bao giờ hiểu chuyện

như anh vẫn nghĩ đâu”

Đôi mắt anh lặng lẽ nhìn tôi, rồi quay lưng bỏ đi.

Anh đi rồi, tôi đứng bên cửa sổ, dõi theo bóng dáng dưới lầu kia, một bóng hình

sao mà quyết tuyệt đến thế.

Tôi thở dài, quay lại giường nằm xuống ngủ.

Đến tận chiều tối, mẹ Cố Đình Sâm gọi tôi xuống ăn cơm. Tôi mặc quần áo

chỉnh tề, kéo vali đứng giữa đại sảnh, kinh ngạc nhận ra ngoài sân đã phủ đầy

tuyết.

Mẹ Cố thấy tôi như vậy, dịu dàng hỏi: “Con sắp đi sao?”

“Vâng, lát nữa con bay. Khoảng thời gian này đã làm phiền bác”

“Không sao đâu con, con là con dâu của bác mà, khách sáo làm gì?”

“Bác ơi, con và Đình Sâm đã ly hôn một thời gian rồi ạ”

Mẹ Cố: “……”

Bác ấy lộ vẻ mặt đầy thương cảm. Tôi cười, hỏi: “Con có thể đắp một người

tuyết không ạ?”

“Được chứ, để bác giúp con nhé?”

“Không cần đâu ạ, con đắp xong sẽ đi ngay”

Tôi tìm nơi có tuyết dày nhất bắt đầu đắp. Vì hồi nhỏ từng đắp cùng bố mẹ,

nên giờ làm cũng không quá khó khăn. Đắp thành hình xong, tôi lấy chiếc khăn

quàng cổ màu cam vàng trong vali ra, nhẹ nhàng quàng lên cho người tuyết.

Tôi quay lại đại sảnh, định kéo vali rời đi, nhưng ánh mắt chợt bắt gặp một bức

ảnh trên tường. Đó là ảnh Cố Đình Sâm hồi niên thiếu đang chơi đàn piano,

mặc chiếc áo phông trắng đơn giản. Dịu dàng, thanh tú và vô cùng cuốn hút.

Trước đây tôi đã thấy bức ảnh này, thường xuyên đứng nhìn nó thất thần. Có

lần bị Cố Đình Sâm phát hiện, anh còn bối rối hỏi: “Đang nhìn gì mà nghiêm túc

thế?”

Cuối cùng, tôi không kìm được. Tôi lén xé bức ảnh đó xuống, giấu vào túi áo.

Vừa bước đến cửa, mẹ Cố Đình Sâm đã gọi tôi lại. Tôi tưởng bác ấy phát hiện

chuyện tôi lấy trộm ảnh, vờ như không nghe thấy và nhanh chóng rời đi.

Vì thế, tôi đã không nghe thấy câu nói kia của bác ấy: “Sao con lại có khăn

quàng cổ của Lan Chi?”

Tôi ngồi trên máy bay, đầu đau như búa bổ. Sau một giấc ngủ, vẫn là tiếp viên

hàng không đánh thức tôi dậy.

Mơ mơ màng màng xuống máy bay, tôi trở về Thời gia.

Cảm giác toàn thân kiệt sức. Chắc chắn là do lúc đắp người tuyết đã bị cảm

lạnh, thêm thân thể vốn yếu ớt nên giờ tôi bị sốt cao, toàn thân vô lực. Tôi rời

Thời gia, bắt taxi đến bệnh viện.

Bác sĩ chủ trị của tôi thấy tôi, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại suy yếu đến mức này?”

Tôi gật đầu: “Bị cảm lạnh ạ, truyền nước biển được không bác sĩ?”

“Ừm, gần đây cơ thể cảm thấy thế nào?” ông hỏi.

“Cảm giác đau đớn rất rõ rệt, và việc chảy máu bên dưới cũng nhiều hơn ạ”

Bác sĩ đề nghị: “Tôi vẫn khuyên cô nên làm phẫu thuật”

Tôi cười, từ chối: “Ông đã nói rồi, tôi bị ung thư giai đoạn cuối, dù phẫu thuật

cũng không thể hoàn toàn hồi phục, chỉ kéo dài được vài tháng thôi. Nếu đã

như vậy, phẫu thuật hay không thì có khác gì nhau đâu?”

Hơn nữa, thời gian còn lại tôi không muốn lãng phí trong bệnh viện.

Bác sĩ thở dài, nói: “Thời tiểu thư, tôi sẽ kiểm tra sức khỏe tổng quát cho cô

trước”

Kiểm tra xong, bác sĩ sắp xếp tôi vào phòng bệnh cao cấp trước đây. Nằm trên

giường, đầu tôi choáng váng, nặng trịch, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Khi

tỉnh lại, tôi thấy trước cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn.

Ánh đèn Ngô Thành rực rỡ. Anh đứng quay lưng về phía tôi, nhìn ra ngoài cửa

sổ đầy ánh đèn neon. Tôi nằm trên giường, chớp chớp mắt, hiểu ý hỏi: “Ôn Như

Yên cũng ở bệnh viện này sao?”

Anh quay người, đôi mắt đen láy nhìn tôi, nói: “Ừm, cô ấy ở phòng bên cạnh

em. Anh vừa đi ngang qua, thấy bảng tên ngoài phòng bệnh là tên em”

“Bệnh viện này là của Thời gia, phòng này là phòng bệnh riêng của em”

Tôi muốn nói với anh rằng, tôi không phải vì Ôn Như Yên ở đây mà cố tình xuất

hiện, hoàn toàn là trùng hợp thôi.

Cố Đình Sâm đột nhiên bước tới gần tôi, giọng nói đầy lo lắng: “Sao lại bị bệnh

thế này?”

Trước đó tôi đã dặn dò bác sĩ, ông ấy sẽ không tiết lộ bệnh ung thư của tôi

cho bất kỳ ai.

Cố Đình Sâm hỏi chỉ là về chuyện tôi bị cảm cúm, sốt mà thôi.

“Bị cảm lạnh, người không khỏe nên đến truyền nước”

Cố Đình Sâm nhíu mày: “Ban ngày anh đi, em còn khỏe mạnh cơ mà”

Tôi ôn hòa đáp: “Là do thân thể em quá kém”

Anh hỏi gì tôi đáp nấy, dường như mâu thuẫn ban ngày đã không còn tồn tại.

Thấy tôi như vậy, Cố Đình Sâm lại bất chợt hỏi: “Em không oán trách anh chút

nào sao?”

Tôi lắc đầu, thành thật nói: “Không thể nói là oán, chỉ là… lười tính toán”

Không oán, nhưng cũng sẽ không tha thứ thêm lần nào nữa.

Tôi và Cố Đình Sâm, rốt cuộc cũng đường ai nấy đi.

Trong lòng tôi cũng thầm cảm ơn sự chăm sóc của anh mấy ngày nay, dù đó

chỉ là giả dối, nhưng ít nhất nó khiến tôi cảm nhận được cảm giác được một

người quan tâm, huống hồ người đó lại là người tôi yêu.

Nghe tôi nói không oán, Cố Đình Sâm dường như khó lòng chấp nhận. Anh

nhìn chằm chằm tôi hồi lâu bằng ánh mắt nặng trịch, cuối cùng buông lại một

câu: “Như em mong muốn”

Như tôi mong muốn?!

Tôi mơ hồ, không hiểu ý anh nói là gì.

Tôi nhắm mắt lại, định ngủ tiếp, nhưng Quý Noãn đột nhiên gọi điện thoại tới.

Giọng nói cô ấy run rẩy, sợ hãi: “Sanh Nhi, cứu tớ với!”

Tôi kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”

“Tớ đang ở đồn cảnh sát, Cố Đình Sâm cho người bắt tớ lại”

Đến đồn cảnh sát, tôi mới biết tai nạn xe của Ôn Như Yên là do Quý Noãn

gây ra. Tôi hỏi Quý Noãn cụ thể đã xảy ra chuyện gì, cô ấy sợ hãi kể: “Là Ôn

Như Yên ép tớ! Là cô ta! Vụ tai nạn xe hơi năm đó là cô ta gây ra!”

Tôi sững sờ hỏi: “Ý cậu là sao?”

“Tài xế lái xe đâm người năm đó là Ôn Như Yên, cô ta đã đâm gãy hai chân

Trần Sở! Tớ cũng không biết giữa họ có ân oán gì, tớ vốn không quan tâm,

nhưng hôm nay cô ta tìm tớ hỏi thăm tung tích cậu, và đến giờ tớ mới biết

người yêu cũ của Cố Đình Sâm chính là cô ta!!”

Tôi trấn an cô ấy: “Đừng sợ, rồi sao nữa?”

Tôi ôm Quý Noãn, cô ấy vừa khóc vừa giải thích: “Tớ không hề muốn đâm cô

ta, nhưng cô ta nói cậu cướp Cố Đình Sâm của cô ta, bây giờ còn giấu anh ấy

đi! Cô ta tìm mãi không thấy nên tìm tớ, vì chúng ta là bạn thân, cô ta nghĩ tớ

nhất định biết tung tích cậu, nhưng tớ thực sự không biết! Sau đó cô ta bắt

đầu châm chọc tớ, châm chọc Trần Sở, nói anh ấy là thằng què cụt, nói anh ấy

chẳng biết gì, không ra dáng một người đàn ông! Tớ không chịu nổi, nên đã lái

xe đâm cô ta. Nói cho cùng, tớ cũng vì quá tức giận, nếu không phải cô ta, tớ

và Trần Sở đã không phải chịu đựng nhiều khó khăn như bây giờ! Luật sư của

cô ta vừa nói với tớ, tớ bị tình nghi liên quan đến tội giếc người, ít nhất phải

ngồi tù hai năm. Sanh Nhi, cậu giúp tớ với! Tớ không thể ngồi tù, tớ còn muốn

tìm Trần Sở, tớ muốn ở bên anh ấy! Tớ không muốn ở trong tù”

Quý Noãn gần như suy sụp tinh thần. Tôi ôm cô ấy, dỗ dành nói không sao, và

chợt hiểu ra muốn giải quyết chuyện này, vẫn phải tìm Cố Đình Sâm, bởi vì chỗ

dựa lớn nhất của Ôn Như Yên chính là anh.

Tôi gồng mình với cơ thể mệt mỏi, đi đến bệnh viện tìm Cố Đình Sâm.

Lúc đó, anh đang đút cháo cho Ôn Như Yên ăn, động tác dịu dàng, hệt như

những ngày chăm sóc tôi.

Tôi nhắm mắt lại, định gõ cửa bước vào, thì Ôn Như Yên tinh mắt đã nhìn thấy

tôi đứng ở cửa trước. Cô ta cố tình hỏi ngay trước mặt tôi: “Đình Sâm, anh yêu

em không?”

Cố Đình Sâm thản nhiên đáp: “Sao tự dưng lại hỏi thế?”

Ôn Như Yên cố chấp: “Vậy anh có yêu không?”

“Như Yên, em biết tình cảm anh dành cho em mà”

Tình cảm anh dành cho Ôn Như Yên. chính là yêu.

Tôi nén lại động tác gõ cửa, đứng chờ ở hành lang. Khoảng hai mươi phút sau,

Cố Đình Sâm mới bước ra. Anh thấy tôi, vẻ mặt ngẩn ra, giọng nói lạnh nhạt

hỏi: “Em đến đây làm gì?”

Tôi mím môi, hỏi: “Anh có thể tha cho Quý Noãn không?”

“Em và cô ấy…”

“Cô ấy là bạn thân của em”

Cố Đình Sâm trầm tư một lát, rồi nói rõ ràng với tôi: “Anh phải cho cô ấy một

công bằng. Giống như em bị thương, anh cũng phải cho em một sự công bằng.

Nếu không, cô ấy sẽ mãi làm ầm lên, trong lòng sẽ luôn canh cánh chuyện này,

luôn cảm thấy người đàn ông cô ấy tin tưởng nên che chở lại không làm gì cả”

Cố Đình Sâm nói không sai. Nếu anh giúp tôi, Ôn Như Yên sẽ làm loạn lên, hơn

nữa còn khiến người phụ nữ của mình thất vọng. Anh hoàn toàn không có lý

do để thiên vị tôi, bởi vì tôi không phải vị hôn thê của anh.

Lời anh nói rất nhạt, nhưng lại nhạt đến tàn nhẫn, bởi vì đó chính là sự thật.

Cố Đình Sâm vòng qua tôi, định rời đi. Tôi đột nhiên lạnh lùng hỏi: “Chỉ vì em

chưa từng làm ầm lên, nên anh cũng không cần cho em một sự công bằng nào

sao?”

Bước chân anh dừng lại, vẻ mặt điềm nhiên nhìn tôi.

“Thời Sanh, em muốn nói gì?”

Giọng anh lạnh nhạt, sợ rằng Ôn Như Yên trong phòng bệnh sẽ nghe thấy một

chút dịu dàng nào anh dành cho tôi. Khóe mắt tôi ướt át, hỏi: “Cố Đình Sâm,

hai năm trước anh cướp đi đứa con của em, em không hề làm ầm lên. Thậm

chí bác sĩ nói em sẽ không bao giờ có tư cách làm mẹ nữa, em cũng không hề

làm ầm lên! Anh đã cướp đi tư cách làm mẹ của em, bây giờ em muốn anh tha

cho Quý Noãn, một đổi một, được không?”

“Thời Sanh, em vừa nói gì?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.